Sân bay Long Thành.
Huỳnh Nhân một thân đồ đen, bước xuống từ máy bay tư nhân.
Dáng người anh cao to, hai mắt sắc bén có hồn, vẻ mặt tái nhợt cảm giác như anh vừa bị bệnh.
Ầm!
Xe quân đội chuyên dụng dừng lại trước mặt Huỳnh Nhân thành một hàng, vô cùng bề thế.
“Chào ngài!”
Một đoàn quân nhân nhanh chóng đã tập hợp trước mặt Huỳnh Nhân, tốc độ vô cùng nhanh.
Tất cả bọn họ hướng mặt về phía Huỳnh Nhân, động tác chào theo nghi thức quân đội rồi hô to: “Chào Vương chủ!”
Âm thanh vang dội, vọng lại trong sân bay to lớn cảm giác vô cùng uy nghiêm.
Huỳnh Nhân chỉ đơn giản gật đầu, cũng dùng nghi thức quân đội mà chào một cái.
Lúc này, cửa xe của chiếc ô tô sang trọng mở ra, một người phụ nữ quyến rũ bước xuống. Người phụ nữ tháo kính râm ra, sự nguy hiểm cũng từ đó tràn ra.
Nhưng khi ở trước mặt Huỳnh Nhân, cô ta lại ngoan ngoãn giống như một chú mèo ngoan.
“Thiếu chủ, đã tra được người kia.”
“Nói đi.”
Huỳnh Nhân lên tiếng, chờ người phụ nữ báo cáo.
Người này chính là Lưu An, là thuộc hạ dưới trướng Huỳnh Nhân.
“Cô ấy tên là Liễu Phi Tuyết và đang làm việc ở khu Toàn Cầu, có người cố ý che giấu thân phận cô ấy, nên đến bây giờ chỉ biết được chừng ấy.”
Sắc mặt Lưu An lạnh lùng cực điểm, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Huỳnh Nhân, thấy Vương chủ không có biểu hiện gì mới báo cáo tiếp.
“Một tháng trước Thiên La từng dừng chân ở Thẩm Minh, sau đó lại ra khỏi lãnh thổ Cảnh Bắc, không rõ tung tích.”
“Một tuần trước Thiều Gia Nguyệt của Thiều gia đã thu mua công ty Cửu Châu của Liễu gia, trở thành chủ tịch mới.”
“Đã hết.”
“Đã biết.”
Huỳnh Nhân gật đầu, đột nhiên ho khan. Anh dùng tay lau đi lại thấy ho ra vệt máu.
“Thiếu chủ, có phải vết thương cũ?”
Lưu An vội vàng lấy chiếc khăn tay, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng. Trận chiến ở Thanh Nha, tuy thiếu chủ đã đánh lui kẻ địch nhưng để lại vết thương khó lành.
“Không sao! Đi thôi, đi đến Liễu gia.”
Huỳnh Nhân vẫy tay, chiếc xe kia đi đến.
Lên xe, Huỳnh Nhân không nói thêm gì nữa.
Phong cảnh hai bên đường nhanh chóng tụt lại phía sau, suy nghĩ của Huỳnh Nhân cũng bay xa dần.
Nhiều năm trước, vì trả ơn cho Liễu gia, vì lúc trước Liễu Thiên Hà của Liễu gia đã thu nhận anh, cho nên anh đã ở rể Thiều gia, trở thành chồng của Thiều Gia Nguyệt, thiên kim của Thiều gia.
Ai ngờ đây lại là âm mưu để Thiều Gia Nguyệt đánh cắp bí mật thương nghiệp Liễu gia. Ngày lễ kết hôn, anh bị người ngoài ngược đãi, đánh đập, ép uống thuốc, bắt cóc, cuối cùng còn bị ném xuống biển.
May mắn trời thương xót, anh còn chưa hết, không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết mà còn gia nhập tổ chức bộ đội đặc chủng thần bí nhất của Cảnh Bắc, Kim Hoàng.
Năm năm sống chết lăn lộn, anh thay da đổi thịt.
Anh là chiến thần trong quân đội, là vua của Kim Hoàng, bảo vệ Cảnh Bắc, làm kẻ xấu bốn phương phải khϊếp sợ.
Năm năm sau, anh vinh quang xuất ngũ, ân oán năm đó cũng nên rõ ràng. Mặt khác, anh cũng không quên được người phụ nữ từng bị anh làm tổn thương kia.
Năm đó anh bị bắt cóc bên cạnh còn có một người phụ nữ cũng bị trói tới. Là cô cứu chính mình, đáng tiếc lúc ấy anh không còn tỉnh táo, ngay cả việc cô tên là gì, trông như thế nào cũng không biết.
Nhìn ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt buồn bã của cậu chủ, Lưu An thở dài trong lòng. So với việc chấm dứt ân oán năm đó, có lẽ cậu chủ càng để ý người phụ nữ tên Liễu Phi Tuyết kia hơn...
“Đã tới thưa thiếu chủ.”
Lưu An dừng xe ở bên đường cạnh cửa một căn biệt thự ba tầng kiểu cổ.
“Ừm.”
Huỳnh Nhân gật đầu, không lập tức xuống xe mà lạnh nhạt nói với Lưu An: “Tiếp tục điều tra thêm tin tức của cô gái họ Liễu kia, tôi muốn nhìn thấy kết quả trước tối nay.”
“Vâng thưa thiếu chủ.”
Sau khi xuống xe, Huỳnh Nhân đứng ngoài Liễu gia, nhìn đến ngẩn người. Tất cả mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy.
“Cảnh Nhiên, em còn nhớ tôi không…”
Anh nhớ về một cô gái hoạt bát tràn đầy sức sống thanh xuân, trên mặt Huỳnh Nhân cũng hiện lên một nụ cười.
Cô ta là con gái của Liễu Thiên Hà, từ nhỏ Huỳnh Nhân đã ở cùng cô ta, nếu không có Thiều Gia Nguyệt thì có lẽ bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi.
Huỳnh Nhân dừng suy nghĩ, ấn chuông cửa.
Không có người nào ra mở cửa.
Huỳnh Nhân lại ấn một cái.
Vẫn không có ai tới mở cửa.
Chuyện này rất kỳ lạ, Liễu gia không thể không có một ai chứ? Huỳnh Nhân nhìn xung quanh, bên trong biệt thự không có một chút tiếng động gì, im lặng.
“Đến đây...”
Cuối cùng cũng có người ra, mà người này là một ông lão còng lưng, không ngừng ho khan định ra mở cửa.
“Bác Vương.” Huỳnh Nhân cười hiền.
Ông ấy là quản gia Liễu gia, trung thành và tận tâm tuyệt đối với Liễu Thiên Hà.
“Cậu là...”
Động tác mở cửa của bác Vương đột nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn khoảng mười giây, lúc này mới kích động nói.
“Cậu là Huỳnh Nhân!”
Sắc mặt ông lại cứng đờ, trở nên bi thương.
“Làm sao thế bác Vương?” Huỳnh Nhân vội hỏi.
“Không kịp rồi…”
Bác Vương thống khổ nói: “Ông chủ sợ là...”
Giống như một tia sét đánh xuống giữa trời quang, nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân nháy mắt cứng đờ.
Vẻ mặt của anh đột nhiên biến đổi, giống như một con dã thú chọn người mà cắn, lạnh lùng nói: “Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc anh rời đi thì Liễu Thiên Hà vẫn còn rất tốt, lúc này mới có năm năm ngắn ngủi, làm sao lại không được?
Một người phụ nữ vừa đi ra, dáng người nổi bật, mái tóc dài đang kéo tay của một người đàn ông phong độ, cả người toàn hàng hiệu cùng nhau đi tới.
“Bác Vương, đây là ai?”
Khi thấy Huỳnh Nhân, sắc mặt cô ta thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ lùi về phía sau một bước.
“Huỳnh Nhân?”
“Cảnh Nhiên, đã lâu không gặp.”
Huỳnh Nhân lập tức thu lại sát khí trên người. Cô ta chính là thanh mai trúc mã của Huỳnh Nhân, Liễu Cảnh Nhiên.
“Anh chưa chết?” Sắc mặt Liễu Cảnh Nhiên cổ quái hỏi.
“Chuyện đó nói sau.”
Huỳnh Nhân không nghĩ nhiều, dù sao mình đã mất tích năm năm.
“Huỳnh Nhân…”
Ánh mắt thanh niên bên cạnh Liễu Cảnh Nhiên lóe lên một cái, dường như là nhớ ra cái gì.
Sau đó, ánh mắt anh ta mang theo ý châm chọc.
“Ồ, đây là tên chồng hụt vô dụng của Thiều tiểu thư năm đó đúng không nhỉ?”
Năm đó hôn sự của hai nhà Thiều gia cùng Liễu gia vô cùng ồn ào, tới giwof vẫn như thế.
“Anh đây là?”
Lúc này Huỳnh Nhân mới chú ý người ở cạnh Liễu Cảnh Nhiên.
“Tôi là bạn trai của Cảnh Nhiên, Phúc Hoàng.”
Hắn ta ôm lấy Liễu Cảnh Nhiên, khıêυ khí©h Huỳnh Nhân hiện rõ.
“Chính Cảnh Nhiên nói với tôi, do anh mà Liễu gia mới bị Thiều gia phóng sát. Hơn nữa Thiều gia còn chưa bỏ qua cho anh, vậy mà anh còn dám bò về Thẩm Minh.”
Huỳnh Nhân im lặng, đột nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên như chờ đợi cô nói gì đó.
“Cảnh Nhiên, đó là thật?”
Liễu Cảnh Nhiên cắn chặt môi, sắc mặt không ngừng thay đổi, bình tĩnh nói với Huỳnh Nhân.
“Tôi cũng không có gì để nói, anh về cũng vì tôi đúng không?”
Liễu Cảnh Nhiên hiện lên chán ghét mà nói tiếp: “Nghĩ tới anh thì càng tức giận, kinh tởm. Không vì anh thì Liễu gia có trở nên như này không hả.”
“Anh có gì cho tôi? Người như anh chỉ là loại vô dụng.”
Liễu Cảnh Nhiên còn chủ động ôm lấy cánh tay Phúc Hoàng.
“Anh sẽ trợ giúp nhà sản nghiệp của chúng tôi, anh ấy mới là người tôi cần.”
Huỳnh Nhân thở dài tiếc nối trước chuyện này.
Năm năm lăn lộn liều mạng, anh đã sớm coi nhẹ chuyện tình yêu nam nữ, càng quý trọng tình thân với Liễu Cảnh Nhiên.
Mọi thứ đã không còn như trước!
Huỳnh Nhân không nói chuyện với bọn họ nữa, lập tức bước vào phòng khách. Anh muốn nhanh chóng đến xem bệnh tình của Liễu Thiên Hà, dù sao chữa bệnh bằng trung y anh cũng biết nha.
“Đứng lại, ai cho anh đi vào?”
Phúc Hoàng chuẩn bị bước lên kéo lại bả vai Huỳnh Nhân.
Tuy rằng Liễu Cảnh Nhiên không thích Huỳnh Nhân, nhưng nghĩ đến việc bọn họ lớn lên cùng nhau, Phúc Hoàng lại thấy không thoải mái.
Đột nhiên Huỳnh Nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái. Phúc Hoàng lập tức cảm thấy ớn lạnh, sợ tới mức ngã xuống đất.