Chương 3: 5 năm sau!

Năm năm sau.

Trời cuối thu.

Sân bay quốc tế thành phố Vân Hải.

Một thanh niên với đôi mắt sáng như sao, lông mày lưỡi mác chậm rãi bước xuống từ máy bay tư nhân, cảm nhận hơi thở quen thuộc thời xưa cũ, ngón tay của người thanh niên khẽ run rẩy.

“Đô đốc, trời trở lạnh rồi, vết thương của anh vẫn chưa lành, hãy chú ý giữ ấm!”

Một người đàn ông cao lớn, lông mày sắc như lưỡi dao, đi tới trước khoác lên người anh một chiếc áo choàng đen, sau đó cung kính lùi sang một bên.

“Không sao!”

Giang Thần xua xua tay, lập tức chuyển tầm mắt về phía trước, sắc mặt lộ ra vẻ u ám, lên tiếng: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra tới đâu rồi?”

“Đã có vài tin tức rồi ạ!”

Người đàn ông cao lớn gật đầu nói: “Mấy năm nay, tập đoàn Quang Huy phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ, đã chuyển trụ sở tới Giang Nam, hơn nữa đã không còn là nhóm người lúc đầu nữa!”

“Những kẻ lúc đầu đó đã tìm thấy chưa?”

Giang Thần cau mày hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có tiến triển gì. Trong quá trình điều tra chúng tôi đang gặp một chút trở ngại, đằng sau tập đoàn Quang Huy hình như có chút quan hệ với Kinh kì!”

Người đàn ông cao lớn lại cung kính nói một câu.

“Kinh kì?”

Giang Thần lạnh lùng cười một tiếng.

“Tiếp tục điều tra, chuyện này tôi nhất định phải điều tra cụ thể tới từng chi tiết!”

Trong ánh mắt Giang Thần loé lên một tia sắc lạnh thấu xương.

“Rõ!”

Người đàn ông cao lớn cúi đầu đáp.

“Được rồi, cậu lui đi, có tình hình gì thì kịp thời báo cáo!”

Giang Thần vẫy tay, người đàn ông cao lớn lập tức hoà lẫn vào đám đông ở sân bay biến mất dạng.

Cùng lúc đó.

Ở bên ngoài sân bay, hai cô gái xinh đẹp đang đứng trước xe, trong đó có một cô gái có thân hình thon thả, ngũ quan tinh tế, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, cho dù đứng ở đâu cũng sẽ nổi bật trong tầm mắt.

Cô gái còn lại tóc ngắn, trông vô cùng khoẻ khoắn, cầm một quyển sổ đứng sau cô gái lạnh lùng kia, mang dáng dấp của một trợ lý.

Chỉ là lúc này, vẻ mặt của cô trợ lý nhỏ lại có chút mất kiên nhẫn, không ngừng nhìn đồng hồ trên tay.

“Chị Tuệ Lâm, hơn nửa tiếng rồi tại sao anh lính đó mãi chưa tới? Sắp tới giờ họp của chị với tổng giám đốc Trần rồi. Nếu lần này không nhận được khoản đầu tư thì tối nay, trong cuộc họp hội đồng quản trị nhà họ Vương, Tư Vận chúng ta thật sự không có cách nào ăn nói với chủ tịch!”

Cô trợ lý nhỏ tỏ ra chán nản nói.

“Đợi thêm chút nữa, dù sao anh ta cũng là chồng của tôi, bố tôi gọi điện thoại nói tôi tới đón anh ta, tôi cũng không làm khác được!”

Vương Tuệ Lâm bất lực thở dài.

Ba năm trước.

Em gái Vương Tử Tình và cậu chủ nhà họ Giang chưa cưới mà có con nên phải nhanh chóng kết hôn.

Bác Vương tức đến độ lâm bệnh nặng, liền bảo Vương Tuệ Lâm phải thực hiện hôn ước với Giang Thần.

Mà Vương Tuệ Lâm là con gái cả của bác Vương thì chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời bố mà gả cho Giang Thần.

“Cũng không biết năm đó bác Vương nghĩ thế nào mà lại gả chị cho một tên vô dụng đã bị dòng họ Giang đuổi ra khỏi cửa kia nữa!”

Cô trợ lý nhỏ không chịu nổi mà khinh thường nói một câu.

“Chị xem, cô hai bây giờ thì tốt rồi, gả cho cậu chủ nhà họ Giang, trở thành bà cô của nhà họ Giang luôn, cả ngày chẳng phải làm gì, chỉ mua mua bán bán, quá sung sướиɠ!”

“Được rồi Vu Thiến, đừng nói nữa!”

Vương Tuệ Lâm cắt ngang lời nói của Vu Thiến, tuy những gì Vu Thiến nói đều là sự thật nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy không thoải mái.

Lúc này, Giang Thần đã ra khỏi sân bay, nhìn thấy Vương Tuệ Lâm thì đi về phía bên này.

“Lên xe đi!”

Tuy ba năm không gặp, nhưng Vương Tuệ Lâm vẫn nhận ra ngay Giang Thần, cũng không nhiều lời mà ba người lên thẳng xe rời khỏi sân bay.

Chiếc xe này là xe BMW X5, có lái xe riêng, vốn dĩ Giang Thần muốn ngồi đằng sau nhưng lại bị Vu Thiến tranh trước, nên đành cau mày ngồi ở ghế phụ.

Không khí trong xe có chút trầm lắng.

Giang Thần và người vợ của mình cũng không nói chuyện quá nhiều.

Từ ngày tòng quân năm thứ hai, bác Vương bỗng nhiên gọi điện nói cho anh biết Vu Thiến đã kết hôn với Giang Hiên Viên.

Lúc đó, trong lòng anh cũng không kích động chút nào, cũng không cần nhà họ Vương phải bồi thường.

Giọng nói của bác Vương trong điện thoại tỏ ra vô cùng áy náy, cố chấp muốn con gái cả của mình Vương Tuệ Lâm thay em gái kết hôn với anh.

Nghĩ tới bố anh khi còn sống vẫn mong muốn trở thành thông gia với nhà họ Vương mà từ nhỏ, bác Vương đã coi mình như con trai nên Giang Thần cũng xin nghỉ về kết hôn qua loa với Vương Tuệ Lâm.

Cũng chính vào đêm tân hôn hôm đó, Giang Thần lại nhận được điện thoại trong quân đội phải chấp hành một nhiệm vụ khẩn cấp.

Đi một cái là hết ba năm.

Quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực khiến không khí có chút ngại ngùng.

Nhưng lúc này, chuông điện thoại của Vu Thiến chợt reo lên.

“Alo, tổng giám đốc Trần, anh tới chưa? Vô cùng xin lỗi anh, khoảng 30 phút nữa chúng tôi mới tới nơi, ồ, vâng vâng!”

Cúp điện thoại, Vu Thiến nói với Vương Tuệ Lâm: “Chị Tuệ Lâm, tổng giám đốc Trần nói chị không cần gấp, anh ta sẽ tới thẳng nhà tìm chị!”

“Bàn chuyện làm ăn, anh ta tới nhà để làm gì?”

Vương Tuệ Lâm cau mày nói.

- ---------------------------