Chương 11: Quỳ xuống cầu xin

Năm năm sau, ông đây vẫn sẽ giẫm mày ở dưới chân! Một câu nói này như đã đóng đinh vào trái tim của Lý Lập Vĩ.

Nó không chỉ đóng đinh trong trái tim của Lý Lập Vĩ, mà còn đóng đinh trong trái tim của tất cả mọi người có mặt.

Khiến cho những người có mặt thậm chí còn không dám thở mạnh.

Khí thế của Giang Thần quá mạnh, còn mạnh hơn cả cậu hai nhà họ Giang, trên người anh như có một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ là trước đó anh đã giấu kỹ, không để lộ ra ngoài cho bọn họ biết.

"Giang Thần, thôi bỏ đi, đều là bạn học cả, không có chuyện gì là không bỏ qua được!"

"Đúng, Giang Thần, Lập Vĩ biết sai rồi, mau thả cậu ta ra đi!"

Lúc này, các bạn học cũng nhẹ nhàng thay Lý Lập Vĩ cầu xin tha thứ, Giang Thần hừ một tiếng, sau đó Lý Lập Vĩ mới được thả ra.

Lý Lập Vĩ được người khác kéo đứng dậy, nhưng trên mặt vẫn còn chút kinh hoàng, vừa rồi cậu ta thực sự rất sợ hãi, cảm giác giống như đã bị loài dã thú để mắt tới.

"Lưu Hậu, chúng ta đi!"

Bữa tiệc đã thành ra thế này, ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên Giang Thần và Lưu Hậu thẳng thừng cùng nhau rời đi.

Mọi người đều nhìn nhau.

"Lập Vĩ, cậu không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?"

Một cô gái quan tâm hỏi.

“Không cần!”

Lý Lập Vĩ xua tay: “Mẹ kiếp, không phải chỉ mới đi lính có mấy năm thôi sao, làm quái gì mà phách lối vậy?"

“Chẳng phải nó chỉ là một thằng nghèo xác xơ thôi sao?”

Mãi cho đến khi Giang Thần rời khỏi phòng bao, Lý Lập Vĩ mới dám bất mãn nhổ nước bọt.

Trương Hân Nhiên cũng không nhịn được lắc đầu một cái, đều là người lớn cả, mà còn muốn động tay động chân để giải quyết vấn đề?

Loại người này đúng là vô dụng!

Ở bên kia, sau khi Lưu Hậu cùng Giang Thần bước ra khỏi bữa tiệc, liền ngồi xuống ở bên đường và bắt đầu khóc, đều sắp ba mươi tuổi rồi, lại có thể ngồi đó khóc nức nở như vậy.

“Được rồi, nhìn cậu kìa, không phải chỉ muốn đầu tư thôi sao?"

"Khi về tôi sẽ tìm người đem hợp đồng cho cậu ký!"

Giang Thần không khỏi lắc đầu nói.

Lưu Hậu sửng sốt, cho rằng Giang Thần đang nói đùa.

Giang Thần trực tiếp gọi cho Trương Miêu.

“Hai việc!”

Lời nói của Giang Thần vẫn ngắn gọn như trước giờ: "Một, ngày mai tôi sẽ đưa bạn học Lưu Hậu của tôi đến công ty, cô phải ký hợp đồng với cậu ấy!"

"Hai, tôi hỏi cô một chuyện, gần đây có công ty nào đã đến bàn chuyện hợp tác với chúng ta mà có giám đốc tên là Lý Lập Vĩ không?"

"Vâng thưa ông chủ, gần đây có một công ty tên là Kinh Mậu muốn chúng ta đầu tư, người phụ trách tên là Lý Lập Vĩ!"

Trương Miêu cung kính đáp.

"Được rồi! Từ bây giờ, lập tức chấm dứt hợp tác với công ty Kinh Mậu, vậy nhé!"

Giang Thần nói rồi cúp điện thoại.

Lưu Hậu trợn mắt há miệng kinh ngạc: “Anh Giang…”

Giang Thần vỗ vai Lưu Hậu nói: “Đàn ông không được tùy tiện rơi nước mắt, càng không thể quỳ gối trước người khác".

“Được rồi, về nhà đi, ngày mai tới Vinh Đỉnh sẽ có người ký hợp đồng cho cậu!"

Giang Thần nói xong, liền đi bộ về phía xa xa.

Lưu Hậu nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngây người nhìn bóng lưng của Giang Thần đang rời đi.

Không biết là do anh Giang uống quá nhiều, hay chính anh ấy mới là người đã uống quá nhiều.

Anh Giang thực sự có thể khiến cho anh ấy được ký hợp đồng tại Vinh Đỉnh vào ngày mai sao?

Đó là công ty lớn nhất trong ngành!

Nhất định là anh ấy đã nghe nhầm! Mà lúc này trong phòng bao, Lý Lập Vĩ vừa xử lý xong vết thương trên đầu, chuẩn bị đánh một hiệp nữa với mọi người, thì lúc này công ty đột nhiên gọi tới, nhìn thấy số gọi tới là của Vương Minh Trạch, ông chủ của trụ sở Hương Cảng, cậu ta bị dọa sợ hết hồn, vội vàng kêu mọi người im lặng để cho cậu ta nghe điện thoại.

“A lô...”

"Chủ tịch, có chuyện gì mà ông phải trực tiếp gọi điện cho tôi thế ạ?"

Lý Lập Vĩ thận trọng hỏi.

"Thứ khốn kiếp nhà cậu! Chỉ vì đồ vô dụng như cậu mà đơn hàng giữa chúng ta với Vinh Đỉnh đã bị mất rồi! Cậu nói xem tại sao tôi lại gọi điện thoại cho cậu!"

Vương Minh Trạch hung hăng gầm lên bên đầu dây bên kia.

“Cái gì?”

Mất đơn hàng rồi?

“Làm sao điều này có thể xảy ra được, rõ ràng họ đã đồng ý đầu tư vào chúng ta!"

Lý Lập Vĩ ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói.

“Vậy thì cậu phải tự hỏi mình, cậu đắc tội với ai mà lại đi đắc tội trúng ông chủ của Vinh Đỉnh?"

"Con mẹ cái thứ khốn kiếp, tôi thật sự muốn đập chết cậu!"

Vinh Đỉnh là bàn đạp để Kinh Mậu mở ra con đường tiến vào thị trường nội địa, tầm quan trọng không gì sánh kịp.

Vương Minh Trạch vào lúc này đang ở Hương Cảng, chỉ hận không thể chạy tới đây đập bể đẩu Lý Lập Vĩ. Lý Lập Vĩ sững người hỏi: "Tôi đã đắc tội với ông chủ của Vinh Đỉnh sao?"

Lý Lập Vĩ nhất thời bối rối, cậu ta lúc làm việc vô cùng cẩn trọng dè dặt, trước giờ không dám đắc tội đến ai, huống chi là ông chủ của Vinh Đỉnh! Người duy nhất mà cậu ta xúc phạm gần đây là... nghĩ đến đó, Lý Lập Vĩ trợn to hai mắt, không thể tin được.

Chuyện này làm sao có thể?

"Lý Lập Vĩ, tôi không cần biết cậu dùng biện pháp gì, mau đi xin bên Vinh Đỉnh thông cảm cho, nếu như đơn hàng này bị hủy, thì đừng nói đến chuyện cậu sẽ không bao giờ được thăng chức, mà cậu còn phải cuốn gói cút xéo ra khỏi công ty! Tôi sẽ dùng quyền lực của mình mà cấm cửa cậu ở tất cả các công ty khác cùng ngành!"

Ông ta tiếp tục hung hăng gầm lên trong điện thoại.

"Vâng, vâng, chủ tịch, tôi sẽ đi ngay bây giờ!"

Lý Lập Vĩ cúp điện thoại, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, ánh mắt tràn đầy sự hoang mang cùng bất an.

“Lập Vĩ, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lúc này, có người thấy tình hình không ổn liền vội vàng hỏi.

"Giải tán giải tán! Hôm nay tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước!"

Lý Lập Vĩ nói qua loa rồi vội vàng rời khỏi phòng bao.

Cậu ta vội vàng đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Lưu Hậu đang chuẩn bị bắt taxi rời đi.

"Hầu Tử, cậu có nhìn thấy Giang Thần đâu không?"

Lý Lập Vĩ vội vàng bước tới ngăn Lưu Hậu lại.

“Sao?”

“Mới vừa rồi ở trong phòng bao ăn đòn chưa đủ sao?"

Lưu Hậu giễu cợt, chính cậu ta đã trở mặt, nên anh ấy cũng không sợ làm mất lòng Lý Lập Vĩ.

"Làm gì có!"

Lý Lập Vĩ nở một nụ cười gượng gạo.

"Chuyện trước đây là do tôi không đúng, tôi nhận sai với cậu, tôi không biết Giang Thần bây giờ lại quyền lực như vậy, cậu ta vậy mà lại chính là ông chủ lớn đứng đằng sau Vinh Đỉnh. Tôi muốn đến gặp cậu ta để xin lỗi!"

“Cậu, cậu nói cái gì?”