"Khi ở bệnh viện, tôi đã cố ý theo dõi hắn. Trên thực tế, hắn không hiểu biết nhiều về pháp luật tinh tế, vì vậy chúng ta có thể lợi dụng sự thiếu hiểu biết của hắn để thuyết phục hắn kết hôn với cậu trước."
"Như vậy việc này không chỉ giúp giải quyết vấn đề tinh thần lực của cậu, mà còn có thể có lý ở phía bệ hạ. Quan trọng nhất là tôi nghe nói rằng ở những tinh cầu hoang cách xa Đế Đô, có những thư tử mạnh mẽ....." Nói đến đây, Đỗ Khắc hạ giọng: "Có những thư tử giam giữ hùng tử, sau khi các ngươi kết hôn, có thể tìm cơ hội rời khỏi Đế Đô tinh, đến các tinh cầu khác để đóng quân khai hoang, Tôi nghe nói gần đây bệ hạ thật sự đang có ý định khai thác các hoang tinh."
"Còn có....." Đỗ Khắc lại nâng giọng: "Tôi đã bí mật kiểm tra gen của cậu và Lệ Chu, sự tương thích gen giữa hai người lên đến 99% lận."
"Nhưng...." Tạ Duy Nhĩ cảm thấy như vậy là không công bằng với Lệ Chu. Mặc dù biết Đỗ Khắc nói đúng và đây là biện pháp tốt nhất trong thời điểm hiện tại, nhưng hắn không thích sự bất công này. Nếu thực sự làm như vậy, có gì khác biệt với việc cưỡng ép bọn họ ? Nhưng trước khi hắn kịp phản đối, Đỗ Khắc đã cắt lời.
"Tạ Duy Nhĩ......" Đỗ Khắc đột ngột nói với giọng nghẹn ngào: "Tôi không muốn hai năm nữa phải đến thăm mộ của cậu. Nghĩ lại đi, hãy suy xét kỹ càng những gì tôi nói."
Nói xong, Đỗ Khắc rời khỏi văn phòng của Tạ Duy Nhĩ, để lại Tạ Duy Nhĩ một mình, từ từ hồi tưởng lại những lời của Đỗ Khắc.Nội tâm hắn đang đấu tranh dữ dội, chưa nghĩ được lý do cụ thể thì Lệ Chu lại gọi đến lần nữa. Lần này không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Đỗ Khắc hay không nhưng Tạ Duy Nhĩ không cắt đức liên lạc với Lệ Chu.
Hắn chậm rãi bắt máy, hình ảnh của hùng tử với vẻ đẹp tuyệt trần hiện lên trước mắt hắn. Có vẻ như hùng tử không nghĩ rằng hắn nhận máy nên đôi mắt xanh biếc kia tràn đầy sự ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức hùng tử đã phản ứng lại, lễ phép hỏi thăm. Lệ Chu thực sự không ngờ rằng Tạ Duy Nhĩ sẽ nghe máy. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đấu tranh lâu dài, dù cậu tự an ủi rằng Tạ Duy Nhĩ không nhận là vì bận, nhưng cậu hiểu rằng Tạ Duy Nhĩ có thể chỉ đơn giản là chán ghét cậu.
Không, không phải chỉ chán ghét cậu, mà là chán ghét hùng tử. Sau nhiều năm sống trong đấu tranh thời mạt thế, cậu đã trở nên rất nhạy cảm với sự thù địch này.
Dù chỉ thấy mặt ngoài của Tạ Duy Nhĩ và Tạ Duy Nhĩ cũng rất khéo léo che giấu cảm xúc, đối với cậu cũng khá cung kính, nhưng những điều này cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà cậu cảm nhận được. Tuy vậy, Lệ Chu vẫn rất hiểu Tạ Duy Nhĩ, cậu nghĩ rằng nếu cậu là thư tử, có lẽ cậu cũng không thể duy trì sự cung kính như vậy ở mặt ngoài.
Sau khi lễ phép hỏi thăm xong, Lệ Chu nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
"Thượng tướng Tạ Duy Nhĩ, ta thực sự cảm ơn ngài vì đã giúp ta thanh toán chi phí chữa bệnh. Ta muốn hoàn trả lại số tiền đó cho ngài, mặc dù...." Lệ Chu nói đến đây có chút ngượng ngùng, trước đó cậu đã hỏi Đỗ Khắc và biết rằng chi phí chữa bệnh lên tới hơn 600 vạn tinh tệ, nhưng hiện tại cậu không có đủ số tiền đó.
"Mặc dù ta hiện tại không thể trả hết toàn bộ cho ngài, nhưng ta có thể trả góp theo kỳ hạn."
"Trả góp theo kỳ hạn ?"
Giọng nói lạnh lùng của Tạ Duy Nhĩ vang lên từ tinh não.
Lệ Chu cảm hài lòng, thầm nghĩ rằng ngay cả giọng nói của Tạ Duy Nhĩ cũng là kiểu cậu thích. Nhưng khi nhớ lại sự chán ghét của Tạ Duy Nhĩ đối với hùng tử, cậu lại cảm thấy héo. Xem ra, con đường theo đuổi Tạ Duy Nhĩ chắc chắn sẽ đầy vất vả. Tuy vậy, Lệ Chu chỉ giữ suy nghĩ đó trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài. Cậu nói với Tạ Duy Nhĩ: "Đúng vậy, thượng tướng. Mỗi tháng ta có thể trả cho ngài 30 vạn tinh tệ, như vậy trong chưa đầy hai năm sẽ trả hết. Đương nhiên ta cũng sẽ trả thêm một chút lãi cho ngài."
Bây giờ Tạ Duy Nhĩ thực sự tin Đỗ Khắc nói đúng về việc Lệ Chu không hiểu biết nhiều. Mặc dù luật pháp tinh tế quy định rằng ai nợ thì phải trả, nhưng điều này chỉ áp dụng giữa các hùng tử. Giữa hùng tử và thư tử luật pháp chỉ mang tính hình thức. Hơn nữa, ngay cả khi Lệ Chu không trả nợ, sau khi đăng ký thì Hiệp hội bảo vệ trùng đực cũng sẽ thanh toán.
Khi trả tiền cho Lệ Chu, Tạ Duy Nhĩ chỉ muốn trả lại ân tình. Nhưng bây giờ, hùng tử trước mặt lại nói rằng muốn trả nợ và thậm chí còn muốn trả lại, điều này làm Tạ Duy Nhĩ cảm thấy có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vì Lệ Chu từng sống ở một tinh cầu nơi thư tử và hùng tử có thể hòa hợp bình đẳng với nhau. Đáng tiếc, tinh cầu đó đã bị tinh tặc phá hủy.