897: Charles chết
Charles cảm thấy có phần bất an, có thể là vì Tô Phỉ không ở bên cạnh. Từ lúc còn rất nhỏ, Tô Phỉ đã là hộ vệ của gã hắn, có thể gọi là như hình với bóng, nơi Quang Minh kỵ sĩ đoàn đóng quân cũng cách hắn không xa.
Tô Phỉ không ở đây, ngay cả Thánh Điện quen thuộc thường ngày cũng trở nên trống trải hơn không ít.
Charles luôn có ảo giác, giống như trong bóng tối phía sau lưng có con mắt đang âm thầm quan sát gã.
Gã tự cười giễu, đây là Thánh Điện, nơi Quang minh năng lượng dồi dào nhất, làm sao có bóng tối? Thánh Điện tượng trưng cho Quang minh, khắp nơi trôi nổi lơ lửng quang minh năng lượng nồng nặc, chúng nó tản ra quang mang bạch sắc nhu hòa, soi mỗi cái ngóc ngách của Thánh Điệnsáng như ban ngày.
Quang minh vĩnh trú.
Khả năng là Tô Phỉ không có mặt bên cạnh nên rất không quen đi, Charles cười tự giễu.
Nghĩ đến thế cục trước mắt, mày Charles nhăn lại. Trước đây, gã giao tiếp cùng những danh môn kia, cảm thấy bọn họ cúi đầu nghe theo Thánh Điện. Nhưng mà lần này đã triệt để phá vỡ quan niệm của gã, lúc này gã mới minh bạch vì sao có nhiều trưởng lão muốn chèn ép danh môn.
Bình thường, danh môn tựa như dã thú thu nanh vuốt, nhìn qua ngoan ngoãn. Nhưng mà dã thú chính là dã thú, bình thường ngụy trang cho dù tốt, một khi đến thời khắc mấu chốt, nó liền sẽ toát ra hung tính.
Thu gia, Charles lầm bẩm, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Thu gia xung đột với Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc, trong mắt Charles, là động tác của Thu gia, bọn họ muốn dùng phương thức như vậy truyền ra phía ngoài một tín hiệu?
Xung đột giữa Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) và Elizabeth là xung đột giữa hai danh môn ngang cấp nhau, Thu gia hoàn toàn không có lí do tự mình nhúng tay, dù cho Elizabeth là bọn phụ thuộc. Charles hiểu rất rõ ràng thói quen của những đỉnh cấp danh môn này, nếu là danh môn cấp bậc cao hơn Elizabeth đối phó Elizabeth, Thu gia khẳng định sẽ động thủ. Nhưng mà nếu là gia tộc ngang hàng hay yếu hơn Elizabeth đánh bại Elizabeth, Thu gia nhất định sẽ không động thủ.
Bởi vì Thu gia sẽ cảm thấy mất mặt.
Phụ thuộc của mình, ngay cả đối thủ cùng cấp cũng không chiến thắngđược, lại có cái tư cách gì làm phụ thuộc của Thu gia?
Ngoại giới truyền lưu cái gì mà Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc khıêυ khí©h, Charles chỉ cười nhạt đối với cách nói này, cái cách nói này hoàn toàn đứng không vững. Thực lực của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) gia tộc đặt tại nơi đó, căn bản vô pháp đối với Thu gia tạo thành bất cứ uy hϊếp gì, cần phải dùng đến chuyện Thu Bắc Phong mang đội thân vệ đi tìm lại mặt mũi sao?
Thu gia là muốn lập uy, không phải đối với cái gia tộc khác, mà là hướng về phía Thánh Điện.
Charles rất phản cảm đối với hành vi của Thu gia, nếu như nói Thu gia bị ủy khuất, dùng phương thức như vậy biểu diễn lực lượng của Thu gia, gã cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều. Đối với đỉnh cấp danh môn như vậy, Thánh Điện là nguyện ý và hợp tác. Thế nhưng Thu gia đến Thánh Châu, chưa tới Quang Minh điện bái phỏng Đại trưởng lão, chưa tới bái phỏng gã, không có bất cứ hành động chào hỏi gì với Thánh Điện, lại tới gϊếŧ gà dọa khỉ.
trong lòng Charles tức giận, Thu gia hoàn toàn không để Thánh Điện vào mắt. Mà bây giờ phụ trách chuyện này lại là Charles, Thu gia cũng không có chút ý tứ nào cho gã mặt mũi.
Gã phái Tô Phỉ đi, chính là coi chừng Thu gia. Nếu Thu gia thật dám vi phạm mệnh lệnh của Thánh Điện, gã cũng sẽ làm một lần gϊếŧ gà dọa khỉ.
Nhiều danh môn như vậy, không gϊếŧ một hai con gà, ai cũng sẽ không nghe theo hiệu lệnh.
Charles biết rõ, cái này là Đại trưởng lão cho gã một lần khảo nghiệm nữa. Nếu như gã có thể chủ đạo và khống chế cục diện trước mắt, địa vị của gã sẽ không ai có thể lay động. Nếu như làm không được, vậy thì gã gặp nguy hiểm rồi.
Cảm giác được nguy hiểm, Charles biết rõ mình cần phải tử chiến đến cùng.
Tô Phỉ chỉ huy Quang Minh kỵ sĩ đoàn, không có bất cứ một gia tộc nào có thể chống lại.
Một gã thị vệ tiến lên, cung kính nói: "Điện hạ, Đại trưởng lão mời ngài qua một chuyến."
Charles nhận biết tên thị vệ này, gật đầu: "Ta sẽ đi qua."
Tại chỗ đại điện của Charles, hai gã Quang Minh kỵ sĩ thủ tại cửa vào cùng đi theo. Tô Phỉ dẫn Quang Minh kỵ sĩ đoàn đi, nhưng mà còn lưu lại mười tên Quang Minh kỵ sĩ bảo hộ an toàn cho Charles. Tuy rằng Charles cảm thấy hoàn toàn không cần, nhưng rất cảm động.
Thị vệ dẫn đường ở phía trước, Charles theo ở phía sau, thuận miệng hỏi: "Biết chuyện gì không?"
"Hình như là chuyện về Thu gia." Thị vệ cúi đầu thấp giọng nói.
Charles đăm chiêu, lẽ nào Đại trưởng lão cũng có ý nghĩ đối với Thu gia? Tính cách Đại trưởng lão cường thế như thế, khẳng định vô pháp khoan dung Thu gia. Nếu như là Đại trưởng lão, sẽ đối phó Thu gia như thế nào chứ? Đại trưởng lão mưu tính sâu xa, nói không chừng có cách nghĩ sâu xa hơn.
Đầu óc Charles xoay chuyển rất nhanh, đối diện Đại trưởng lão, bất luận kẻ nào đều sẽ có áp lực, gã cũng như thế. Ngoại lệ duy nhất chắc chỉ có Tô Phỉ.
Thị vệ đưa Charles đưa đến trước cửa một phân điện, dừng lại, khom mình hành lễ: "Điện hạ, mời, Đại trưởng lão ở bên trong."
Charles thu thập tạp niệm, phân điện trước mắt giản dị tự nhiên, thập phần u tĩnh. Đại trưởng lão thường thích nơi như vậy, dù cho thân ở cao cao, đại trưởng lão cũng thập phần đơn giản, một điểm này, toàn bộ Thánh Điện cực kỳ kính nể.
"Các ngươi chờ ở đây." Charles nói với hai gã Quang Minh kỵ sĩ.
Hai người tuân mệnh, thủ ở ngoài điện. Thân phận bọn họ cao thượng, ở Thánh Điện có thể tùy ý thông hành, nơi duy nhất khiến bọn họ không dám xằng bậy, chính là ở trước đại trưởng lão.
Tô Phỉ không sợ Đại trưởng lão, đó là bởi vì cảm tình giữa nàng và đại trưởng lão giống như cha con. Nhưng mà đại trưởng lão đối bọn họ, nhưng không chút nào che giấu sắc mặt, bọn họ gặp đại trưởng lão có mấy lần. Hơn nữa Thánh viêm quanh thân đại trưởng lão mang đến uy áp thực sự quá cường liệt, khiến người ta sợ hãi.
Hai người thành thành thật thật thủ ở bên ngoài, nếu điện hạ gọi bọn họ vào, bọn họ lại có chút khẩn trương ấy chứ.
Bỗng nhiên, một lũ dao động năng lượng nhẹ không thể xét rồi lại sâm nghiêm sắc nhọn từ bên trong điện truyền đến, sắc mặt hai người kịch biến, không chút do dự phóng vào bên trong.
Khi hai người xâm nhập bên trong điện, vừa đúng lúc nhìn thấy Charles điện hạ ầm ầm ngã xuống đất.
Gã mở to hai mắt, cổ họng có cái lỗ máu lớn cỡ nắm tay, máu tươi bắn ra, chảy dọc theo cái cổ, trong khoảnh khắc, dưới thân là một vũng máu.
Hai người như bị sét đánh, lúc này bọn họ mới kịp phản ứng, ám sát! Charles điện hạ bị ám sát!
Tại bên trong Thánh Điện, Charles điện hạ bị đâm bỏ mình.
Hai gã Quang Minh kỵ sĩ mặt trắng như tờ giấy, điều này chưa từng có ở trong lịch sử Thánh Điện. Thánh Điện thủ vệ sâm nghiêm cỡ nào, ngoại nhân căn bản vô pháp lẻn vào.
Ngoại nhân, không, cái này là người bên trong Thánh Điện tỉ mỉ bày ra!
Hai người đột nhiên nhớ tới tên thị vệ dẫn đường kia, một gã Quang Minh kỵ sĩ lắc mình một cái, liền xuất hiện ở ngoài điện, khi hắn nhìn thấy gã thị vệ té trên mặt đất cái đầu đã nát nhừ, sắc mặt tái mét.
Tiếng cảnh báo thê lương vang vọng Thánh Điện.
Bạch Tuyết thành.
Tô Phỉ bỗng nhiên sắc mặt đại biến, ôm lấy ngực, đau nhức như đao vặn khiến toàn thân nàng không tự chủ mà rung động.
"Điện hạ..."
Thân thể rung động như cái sàng, thân thể cong thành một khối, giống như thừa nhận đau đớn kinh người, thanh âm rung động từ trong kẽ răng đẩy ra, mang theo bi thương và thống khổ vô cùng.
Tất cả Quang Minh kỵ sĩ ở xung quanh đều cả kinh ngây người, bọn họ chưa từng nhìn thấy đội trưởng thống khổ như thế.
Một gã kỵ sĩ gấp giọng hỏi: "Đội trưởng, điện hạ thế nào rồi?"
Tô Phỉ chậm rãi đứng thẳng lên, thân thể của nàng vẫn đang rung động, nhưng mà nàng đứng thẳng thực ngoan cường, sắc mặt nàng tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi đồng tử hắc ám sâu thẳm, cả người tản ra khí tức đáng sợ.
"Charles chết rồi!"
Tô Phỉ nhấn mạnh từng chữ, sát khí tràn ra bốn phía, lúc này, nàng tựa như tử thần từ trong địa ngục đi ra.
"Điện hạ chết rồi?"
Các Quang minh kỵ sĩ đều bị chấn động, thần tình mờ mịt, nhưng mà nhanh chóng biến thành bi phẫn.
Điện hạ bị ám sát!
Trời ạ! Điều này sao có thể?
Ai làm?
Hung phạm là ai bây giờ vẫn chưa có đáp án, nhưng mà có một điểm xác thực khẳng định, tuyệt đối là người bên trong Thánh Điện làm! Đây mới là nguyên nhân bọn họ cảm thấy mờ mịt, tại trong lịch sử Thánh Điện chưa từng xảy ra chuyện tương tự, Thánh Điện cho tới giờ, vẫn cực kỳ đoàn kết, chưa từng nội chiến.
Mà cái này cũng là điểm kiêu ngạo trong lòng bất cứ một vị Quang Minh kỵ sĩ nào, là nguồn gốc cho tín niệm của bọn hắn.
Thế nhưng, tại thời điểm mấu chốt như thế, điện hạ vậy mà lại bị ám sát bỏ mình. Cái này đối với bọn họ có xung kích rất lớn, vượt quá tưởng tượng, ngay cả Thánh tử cũng dám ám sát, những người này...
Tín niệm trong lòng ầm ầm sụp đổ, khiến bọn họ trở nên mờ mịt.
Thì ra trong bất tri bất giác, vậy mà Thánh Điện lại đã biến thành như vậy rồi sao?
Bọn họ từ nhỏ là được tuyển chọn, tiếp thu huấn luyện tàn khốc nghiêm khắc nhất, liên tục bị đào thải, vì Thánh Điện mà nỗ lực tất cả, là giáo huấn mà bọn hắn tiếp thu từ nhỏ, cũng là cơ sở cho tín niệm của bọn hắn. Tại trong lòng bọn hắn ngoại trừ Thánh Điện, không còn thứ khác.
Mà Thánh Điện càng khiến bọn họ tin tưởng không bao giờ nghi ngờ, vô luận ở nơi nào, Thánh Điện vĩnh viễn được tôn kính, bên trong Thánh Điện, luôn là đoàn kết nhất tâm, lần lượt thắng lợi, chứng minh sự cường đại và chính nghĩa của Thánh Điện.
Tại trong lòng bọn hắn, Thánh Điện là nơi thần thánh nhất trên thế giới này.
Tô Phỉ đứng thẳng, tay vịn lên chuôi kiếm bên hông, sắc mặt nàng tái nhợt như trước, nhưng mà khí thế lại lợi hại như bảo kiếm ra khỏi vỏ. Trong con mắt thâm trầm, là bi thương sâu như biển.
"Là những danh môn kia."
Thanh âm nàng lộ ra lãnh liệt: "Quen thuộc với Thánh Điện, có năng lực bố cục, nắm chặt thời gian chuẩn xác như thế, ngoại trừ những đỉnh cấp danh môn kia, không ai có thể làm được."
"Là ai?" thanh âm một gã Quang Minh kỵ sĩ vô cùng phẫn nộ.
"Là ai ta không biết." Tô Phỉ lạnh lùng nói, lại chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra: "Nhưng mà ta biết rõ Thu gia nhất định không thoát được can hệ. lúc trước Ta còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Thu Bắc Phong lại đến Bạch Tuyết thành? Hiện tại ta minh bạch rồi, mục đích của bọn họ chính là kéo chúng ta ra khỏi người điện hạ."
Các kỵ sĩ đều bị xúc động.
"Gϊếŧ chết bọn họ!"
"Danh môn đều đáng chết!"
"Chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ!"
Tô Phỉ rút trường kiếm ra, nhìn quanh bốn phía, ngữ khí túc sát tỏa ra: "Thánh Điện có kẻ phản bội, cấu kết danh môn, trong ngoài phối hợp. Điện hạ chết rồi, ai sẽ thu lợi? Hậu tuyển thánh tử! Các trưởng lão nhất định sẽ yêu cầu tuyển tân Thánh tử, Thánh Điện không thể không có Thánh tử, huống chi còn tại thời khắc then chốt như thế. Thực sự là biết chọn lựa thời cơ, trước mắt rút dây động rừng, những danh môn này liên hợp lại, hướng Thánh Điện bức vua thoái vị, suy nghĩ vì đại cục, cho dù là Đại trưởng lão cũng không thể không cúi đầu.
Mọi người nghe thế thì trợn mắt há mồm, một vị kỵ sĩ tính khí táo bạo tức giận nói: "Lẽ nào bọn họ sẽ không sợ thế cục sụp đổ sao?"
"Bọn họ sợ a, nhưng mà bọn họ hiểu rõ, cái này là cơ hội duy nhất mà Thánh Điện sẽ cúi đầu."Lúc này Tô Phỉ lãnh tĩnh như băng tuyết: "Bởi vì chúng ta đang sợ, các trưởng lão càng sợ hơn."
Mọi người trầm mặc, bị suy đoán của đội trưởng làm cho chấn kinh rồi.
Có người phá tan yên tĩnh: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Báo thù cho Charles." Trong mắt Tô Phỉ hiện lên một tia hàn quang: "Thu Bắc Phong cần phải chết!"
"Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ."
Tô Phỉ cũng không quay đầu lại đi ra phía ngoài, bỏ lại một câu: "Chúng ta không cần phải có chứng cứ."