Động tác Kiếm Xỉ Hổ vô cùng nhẹ nhàng. Mặc dù cái đầu nặng nề, nhưng bước chân đặt xuống êm ái không một tiếng động, giống như một con hổ nằm phục trước khi vồ mồi. Binh không chút giấu giếm, không ngừng chỉ điểm cho Đường Thiên những bí quyết nhỏ. Dường như thiên phú Đường Thiên với cơ quan võ giáp vô cùng xuất sắc, hầu như chỉ cần Binh hướng dẫn thoáng qua là có thể nắm giữ rất nhanh. Chuyện này làm Binh có chút kinh ngạc.
Nếu như năm đó, dưới tay mình có một tân binh như vậy…
Hắn lắc đầu, rồi đem ý nghĩ đó ném đi. Thời đại đã khác trước, cơ quan võ giáp giống như một lão già được định trước sẽ bị loại bỏ. Hao phí thời gian càng nhiều, tương lai càng thê thảm.
Kinh nghiệm xuất sắc của Binh, khiến cho hắn dễ dàng nhìn ra nhược điểm trong phòng thủ. Đường Thiên cứ âm thầm, bí mật đi mà không gây ra bất kỳ một sự chú ý của kẻ nào. Không ngừng xâm nhập, rất nhanh, Đường Thiên có chút kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Đại thúc, cơ quan của bọn chúng sao nhiều như vậy?"
Binh hừ lạnh một tiếng: "Đây mà xem là cơ quan gì chứ?"
Mặc dù mạnh miệng, nhưng trong lòng Binh âm thầm nghiêm túc hẳn lên. Hai người lần lượt tránh được những cơ quan trên đường. Cơ quan nơi này khiến Binh hoài nghi, liệu bản thân có trở lại thời đại trước kia hay không. Rất may, những cơ quan này không quá giống với bọn họ năm đó.
Đối phương cũng rất am hiểu về cơ quan.
Phán đoán này làm Binh điều chỉnh lại tinh thần, không dám xem thường. Hiểu biết của Binh và Đường Thiên về các thế lực lớn của thành Tam Hồn rất hạn chế. Lâm gia có lại lịch thế nào, đối với hai người bọn họ giống như một bức màn tối.
Xem ra, sự tình không còn đơn giản như vậy… hơn nữa…
Binh có chút khó chịu mà nhìn những Thanh Đồng cơ giới kia. Hắn có thể nhìn ra được đối phương rõ ràng là nhái theo vết tích của binh đoàn Nam Thập Tự. Trong mắt người bình thường, có lẽ Lâm gia đã chiếm được truyền thừa của binh đoàn Nam Thập Tự. Nhưng trong mắt người trong nghề thật sự như Binh là sai sót rất nhiều. Quan trọng nhất là, hùng tâm của Binh đã bị kí©h thí©ɧ lên.
Hắn vốn hy vọng Đường Thiên sẽ thua trong trận chiến này, nhưng khi thấy những Thanh Đồng cơ giới mang đậm phong cách của binh đoàn Nam Thập Tự này, sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên dâng lên một luồng kích động.
…Làm sao có thể bại bởi những thứ đồng nát sắt vụn này chứ?
Ánh mắt Binh chớp động, tâm tình kích động cũng bình ổn lại. binh đoàn Nam Thập Tự đã tan biến, bây giờ tranh giành những thứ này đã không còn một chút ý nghĩa nào. Đường Thiên mới là tương lai. Nếu binh đoàn Nam Thập Tự còn tồn tại thì tương lai của binh đoàn cũng nằm trong tay Đường Thiên. Bạn đang đọc truyện tại
TruyenHD - www.Truyện FULL
Sự phát triển của Đường Thiên quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Với tư cách là một giáo quan, giữa tranh đấu sĩ khí và sự phát triển của binh sĩ, Binh biết rõ cái nào quan trọng hơn.
Ánh mắt của Binh thoáng đã tỉnh táo lại.
Nấp ở một nơi vắng vẻ, Đường Thiên chăm chú vào bốn trăm thước đằng xa, bọn người Khổng Hữu Lâm đang đi vào một lão viện nghiêm trang nằm sâu bên trong.
"Thiếu niên, có thấy nơi có khối trắng xám kia không?" Binh bỗng nhiên hỏi.
Theo hướng dẫn của Binh, Đường Thiên chú ý tới một góc rẽ ngoài tường của lão viện, có một khối vôi trắng xám: "Chỗ rẽ kia hả?"
"Không sai!" Binh trầm giọng nói: "Nơi này phòng bị sâm nghiêm, cơ hội của ngươi không nhiều lắm. Nếu ngươi có thể trong tám giây, bức phá khoảng cách bốn trăm ba mươi hai thước. Thì có thể tránh được tầm quan sát của những Thanh Đồng cơ giới kia. Đó là một góc chết, khi ngươi vào được góc chết, thì có thể lựa chọn tuyến đường công kích, rất nhiều đó."
"Tám giây…" Đường Thiên sững sờ
"Không sai, là tám giây bức phá bốn trăm ba mươi hai thước. Tức một giây hơn năm mươi thước. Dù dùng tốc độ cao nhất của khinh công tam giai đã cải tiến cùng không thể hơn bốn mươi thước trong một giây được. Chỉ có khinh công tứ giai mới có thể đạt được tốc độ này." Binh tỉnh táo lạ thường: "Bát Bộ Cản Thiền của ngươi dù có cộng thêm Kiếm Xỉ hổ thì khả năng thực hiện được cũng là trên lý thuyết."
"Trên lý thuyết? Như vậy, nói cách khác tức là có khả năng thực hiện được?" Đường Thiên lập tức chú ý đến ý tứ của Binh trong lời nói.
"Không sai, trên lý thuyết, nếu ngươi thực hiện Bát Bộ Cản Thiền cực kỳ hoàn mỹ. Mặt khác, trình độ điều khiển Kiếm Xỉ hổ của ngươi cũng hoàn mỹ thì mới có thể thực hiện mục tiêu này." Binh lắc đầu nói tiếp: "Nhưng điều đó căn bản không có khả năng. Bát Bộ Cản Thiền của ngươi vô cùng khá, nhưng thời gian điều khiển Kiếm Xỉ hổ của ngươi quá ngắn. Căn bản không hề trải qua huấn luyện chính thống. Giáo trình chạy nước rút trong cự ly ngắn của ngươi vốn là trống không."
"Chạy nước rút trong cự ly ngắn rất khó sao?" Đường Thiên hỏi.
"Lý thuyết rất đơn giản. Nhưng phải trải qua huấn luyện thời gian dài mới có thể đạt đến trình độ tương đối cao." Binh giải thích.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi!" Đường Thiên nôn nóng.
"Bắt đầu cái gì?" Binh ngẩn ngơ.
"Bắt đầu dạy từ bây giờ…! Nhanh lên, nhanh lên! Ngươi còn lề mề thì đến lúc đó cái bóng của tên khốn kia còn không thấy được đó!" Đường Thiên thúc dục.
"Nước tới chân mới nhảy, căn bản không thể dùng được đâu…" Binh lắc đầu, hắn cảm thấy đề nghị của Đường Thiên quá nực cười. Nếu như có tên tân binh nào dưới tay hắn mà nói những lời vớ vẩn như vậy, chắc chắn hắn sẽ cho tên kia bế quan không chút do dự.
Những tên gia hỏa có thái độ không xem trọng huấn luyện viên, xem thường huấn luyện như vậy đều phải cho bế quan.
Đường Thiên ngắt lời hắn: "Cái này gọi là học tập lúc thực chiến. Nhanh lên ông lão, đừng nhiều lời! Thiếu niên như thần rất nóng lòng rồi."
Rất nóng lòng…
Sau khi Binh chịu một cái tát về tinh thần, sắc mặt khó coi mà đem sơ lược yếu quyết chạy nước rút nói qua một lần.
"Quả thật rất đơn giản."
Nghe được câu đánh giá này của Đường Thiên, Binh chẳng thèm ngăn cản. Hắn đã nhận định, bộ mặt cuồng vọng, tự cho là đúng của Đường Thiên bắt đầu bại lộ, hơn nữa còn lộ rõ ra.
Những tên gia hỏa có thái độ xem thường huấn luyện cũng chết rất thảm.
Binh dứt khoát chờ cho Đường Thiên gặp phải chuyện đầu rơi máu chảy. Hừ, thiếu niên, đến lúc đó, ngươi mới biết mỗi một câu được nói ra từ giáo quan vương bài thiết huyết đều là vàng là ngọc.
"Chỉ cần bức phá đến chỗ rẽ kia là được phải không?" Đường Thiên kích động hỏi.
"Không sai." Binh không hề nói nhảm.
"Trước mặt thiếu niên giống như thần, tất cả đều là cặn bã…" Đường Thiên hào khí vạn trượng nói.
Kiếm Xỉ hổ ngồi xổm xuống, một chân đặt ra sau, thân hình hạ thấp xuống, bày ra tư thế chuẩn bị vồ mồi. Thanh Đồng âm trầm sáng bóng. Cái bóng mờ ảo bên trong tỏa ra một luồng lực lượng linh hồn khϊếp người. Gai ngược toàn thân lạnh lẽo.
Trong lòng Đường Thiên âm thầm nhẩm lại yêu quyết thêm lần nữa.
Xác định không có sai sót nào, Đường Thiên mở bừng mắt, ánh mắt uy nghiêm của Kiếm Xỉ hổ mở ra. Khí phách chúa tể sơn lâm tỏa ra mạnh mẽ. Đôi mắt từ từ nheo lại, hào quang dần thu liễm, thân thể dần hạ xuống.
Bốp!
Hai chân Thanh Đồng bỗng nhiên phát lực, dẫm nát mặt đất. Bùn đất dưới chân nổ mạnh, văng tung tóe.
Hóa thành một cái ảnh màu xanh rồi biến mất.
Binh hừ lạnh một tiếng, hắn đang chờ sự thất bại của Đường Thiên. Mặc dù hắn không thể tìm ra tỳ vết nào trong động tác vừa rồi của Đường Thiên. Nhưng Binh cũng không thấy bất ngờ. Đối với một giáo quan vương bài thiết huyết mà nói, hiểu rõ mọi phương diện của tân binh trên tay mình là tố chất cơ bản nhất. Lúc khởi động chạy nước rút, quan trọng nhất chính là sức bật. Binh biết rõ sức bật của Đường Thiên rất mạnh, nên khởi động hoàn mỹ với tên này không hề khó.
Khởi động hoàn mỹ có là gì? Ở trại tân binh năm đó, ngoại trừ tân binh trời sinh thể chất không tốt, những người khác đều làm được.
Yếu quyết của kỹ thuật chạy nước rút không nhiều lắm. Nhưng những động tác không nhiều lắm này lại cần sự cân đối hoàn mỹ của cơ thể. Chuyện kế tiếp vô cùng đơn giản, chỉ cần giữ tốc độ cao khi chạy nước rút đều đều là được, nói vậy nhưng cũng rất khó khăn. Năm đó ở binh đoàn Nam Thập Tự, rất nhiều tân binh đều đau đầu với khảo hạch chạy nước rút thế này.
Thiếu niên à, rất nhanh, ngươi sẽ thấy được ý nghĩ của ngươi ngây thơ, nực cười đến thế nào.
Ánh mắt của Binh chăm chú quan sát thân ảnh của Đường Thiên.
Chân lực truyền lên Kiếm Xỉ hổ lại quay về cơ thể mình. Một vòng tuần hoàn chân lực được thành lập giữa Đường Thiên và Kiếm Xỉ hổ. Chân lực quay về cơ thể mình, Đường Thiên cảm giác được trong luồng chân lực này lai tăng thêm một loại sát khí Thanh Đồng băng lãnh. Lúc này, Đường Thiên hoàn toàn tiến nhập trạng thái như có một vùng lửa đỏ cháy hừng hực trong cơ thể hắn. Gió gào thét xung quanh, chưa bao giờ nhanh như vậy, chưa bao giờ kí©h thí©ɧ như thế. Nhưng lúc này, đầu óc Đường Thiên vô cùng tỉnh táo. Từng động tác trong yếu quyết hiện rõ trong đầu. Thân thể hắn cân đối không diễn tả được. Tâm niệm vừa động thân thể sẽ làm ra hành động như bản năng.
Loại cảm giác này thật sự quá mỹ diệu!
Đường Thiên trầm mình vào nó, không thể thoát ra.
Động tác trở nên nhanh hơn, chân lực lưu chuyển nhanh hơn.
Hả?
Binh có chút bất ngờ, khoảng cách một trăm thước tiếp theo, tốc độ Đường Thiên không giảm một chút, ngược lại còn tăng lên. Đặc điểm của chạy nước rút cự ly ngắn là thế, tốc độ của nó không ngừng tăng lên. Tốc độ Đường Thiên có thể tăng lên lần nữa, có nghĩa là, quá trình chạy nước rút trong cự ly ngắn của hắn không hề xuất hiện sai lầm kỹ thuật nào.
Trên mặt Binh xuất hiện vẻ nghiêm túc.
Lần đầu tiên học chạy nước rút trong cự ly ngắn lại có được biểu hiện như vậy, một kiếp làm giáo quan của Binh cũng ít thấy được.
Thằng này…
Tốc độ Kiếm Xỉ hổ càng lúc càng nhanh, giống như một cơn cuồng phong màu xanh. Chân hổ Thanh Đồng nặng nền đặt lên đất không hề phát ra tiếng vang. So với sự rung chuyển đất trời của Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu, thì âm thanh gần như bằng không.
Kiếm Xỉ hổ chạy nước rút trong cự ly ngắn thể hiện sức bật kinh người. Cái mạnh mẽ và dữ tợn của Kiếm Xỉ hổ khi chụp mồi được phát huy hoàn toàn. Mà sự điều khiển của Đường Thiên không xuất hiện một chút sai lầm nhỏ nào, chân hổ đặt xuống đất vô cùng nhẹ nhàng.
Hai loại phong cách lanh lẹ, dữ tợn và nhẹ nhàng tập hợp cùng một chổ, sinh ra tính trùng kích vô cùng mãnh liệt.
Binh có chút giật mình, từ lâu rồi, hắn chưa từng chứng kiến một màn thế này. Nếu như ở binh đoàn, những người khác thấy Đường Thiên chạy nước rút nhất định sẽ hoan hô cổ vũ. Mặc dù không đồng tình với việc Đường Thiên hao phí thời gian lên cơ quan võ giáp. Nhưng có thể phát huy phong cách của Kiếm Xỉ hổ đến trình độ như vậy, trong mắt Binh cũng hiện lên một tia tán thưởng.
Trong mắt Đường Thiên chỉ có khối trắng xám chỗ góc rẽ.
Cố sức chạy như điên.
Cuồng phong gào rít bên tai, Thanh Đồng lạnh lẽo thấu xương, chân lực cấp tốc lưu chuyển, máu tươi sôi trào cháy bỏng, tinh thần thiếu niên hừng hực thiêu đốt.
Đường Thiên! Xông lên!
Âm thầm gào thét trong nội tâm thiếu niên, mang theo sự quật cường ngang bướng, mang theo cái mà hắn cho là đúng, xông về phía trước!
Chân hổ tráng kiện mà thủy chung vẫn đi lại nhẹ nhàng kia thay đổi tiết tấu nhẹ nhàng trước đó, như một lưỡi dao sắc bén cắm thật sâu vào bùn đất.Ý chí chiến đấu của Đường Thiên thiêu đốt đến tận cùng. Trong mắt hiện lên hào quang lạnh thấu xương. Tập trung lực lượng toàn thân, không hề giữ lại một tia, ào ào phát lực.
Dưới sự kinh ngạc của Binh, Kiếm Xỉ hổ tung bay lên trời.