nhiên ngẩng đầu lên: "Tên kia chỉ có thực lực cấp ba, sao lại có thể mang theo hồn tướng cấp sáu?"
Vấn đề này lập tức làm cho mấy người khác chú ý, phải rồi, Đường Thiên rõ ràng chỉ mới cấp ba, sao lại có thể mang theo hồn tướng cấp sáu? Với những gia tộc lớn có được hồn tướng dễ hơn tu luyện nhiều, bởi vậy họ có hiểu biết sâu hơn người thường về hồn tướng. Bọn họ đã sớm nhận ra hồn tướng mà võ giả điều khiển chỉ có thể cao hơn hắn một cấp.
Nếu hồn tướng cao hơn võ giả hai cấp trở lên thì rất nguy hiểm.
Vũ Hi ngẫm nghĩ rồi nói: "Có thể là do gã hồn tướng còn lại bên cạnh hắn, gã hồn tướng kia không có mặt, chuyện này rất lạ. Ta không nhìn thấu được hắn, hơn nữa lai lịch có lẽ cũng không tầm thướng."
Hoa Linh bĩu môi, mắt hồng hồng: "Hắn lại còn nói người ta không hiểu lễ nghi! Thật đáng ghét!"
Vũ Hi hít sâu, nói: "Đó cũng là lý do ta nghi ngờ lai lịch của hắn. Giải kiếm phụng cống, ta đã từng đọc trong sách, đó là lễ nghi cổ đại, tù binh đầu hàng dâng vũ khí của mình lên. Hiện giờ chẳng còn ai dùng nó nữa, vậy mà hắn lại làm theo cổ lễ này..."
Sắc mặt mấy người khác lại càng khó coi, với gia tộc bọn họ lễ nghi chính là thứ tượng trưng cho thân phận. Bọn họ luôn lấy những lễ nghi cổ xưa làm đầu, bất cứ gia tộc hay thế gia nào cũng đều nghĩ cách làm cho mình có dây mơ rễ má với những danh môn có lịch sử lâu đời, thứ giúp cho bọn họ có vẻ cao sang quyền quý chính là lễ nghi, đây cũng chính là điểm mà họ hay cười nhạo những kẻ mới phất lên.
Nếu Đường Thiên biết được những thứ này chắc chắc hắn sẽ cảm thấy thật vô nghĩ.
Thế nhưng khi mấy người Lâm Uy nghe đến câu này sắc mặt trở nên nghiêm nghị, bọn họ hiểu rõ sự cố chấp của gia tộc với những lễ nghi cổ xưa.
" Giải kiếm phụng cống? Thực sự ta chưa bao giờ nghe nói." Lâm Uy lắc đầu: "Là vương triều nào?"
"Thời đại ba đại binh đoàn." Vũ Hi nói.
Mấy người hít lạnh một hơi, La Dịch lắp bắp nói: "Trên đời này không thể có gia tộc cổ xưa như vậy!"
"Chắc chắn là không có!" Lâm Uy quả quyết nói: "Thế nhưng có thể có dòng họ nào đó mà tổ tiên tìm hiểu về thời đại kia."
Vũ Hi đột nhiên nói: "Các ngươi có để ý chỗ mà hắn đặt kiếm không?"
"Hình như là treo lên người đà điểu máy." Lâm Uy nhớ lại.
"Hừm, treo ở cạnh yên, chẳng biết có phải là trùng hợp không, ta từng xem vài bức họa cổ về binh đoàn Nam Thập Tự, tất cả chiến lợi phẩm của họ đều treo ở vị trí đó." Vũ Hi nói: "Hơn nữa giải kiếm tiến cống cũng là nghi lễ đầu hàng khi đó."
Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.
Vũ Hi rất kỹ tĩnh, gia tộc nàng là gia tộc lớn nhất trong bốn người, hiểu biết hơn những người khác nhiều. Hơn nữa đó chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng cũng vì nó rất nhỏ lên lại càng đáng tin."
Thiếu niên kia... rốt cuộc có lai lịch gì?
Mấy người đều mù mờ, bọn họ làm bậy bên ngoài gia tộc cũng sẽ không quản. Nếu bọn họ đắc tội gia tộc lớn nào đó thì gia tộc sẽ bị liên lụy. Hoa Linh liền khóc lớn.
Vũ Hi vội an ủi mọi người: "Không cần lo lắng, nếu thật sự đúng như ta đoán thì hắn đã nhận lễ nghi chuộc tội của chúng ta, cho thấy ân oán đã hết."
Sắc mặt mọi người vẫn có vẻ rất buồn rầu.
※※※※※※※※※※※※※※※※ ※※※※※※※※※※※※※
Đường Thiên nhanh chóng quên sạch chuyện vừa rồi.
Hắn cưỡi đà điểu máy phi trên đường cái, thu hút ánh mắt của người đi đường. Tuy đà điểu máy không đẹp nhưng rất to, động tác nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, làm cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên.
"A a a, Binh đại thúc, thì ra lúc đó các ngươi thoải mái như vậy, ngày nào cũng cưỡi chim!" Đường Thiên ôm chặt cổ đà điểu máy, hưng phấn kêu lên. Hắn chưa bao giờ đi nhanh thế này, thật giống như đang bay lượn.
"Chỉ có tân binh mới cưỡi chim!" Binh đang lơ lửng phía sau Đường Thiên thuận miệng nói.
"Vậy trước đây ngươi cưỡi gì?" Đường Thiên tò mò hỏi.
"Cũng cưỡi chim..." Binh ngơ ngẩn nhưng lập tức bổ sung: "Thân là chỉ huy tất nhiên phải làm gương! Đó cũng không phải là do ta không đủ thực lực..."
"Lúc đó các ngươi mỗi ngày đều cưỡi chim xung phong, nhất định là rất sảng khoái!" Đường Thiên thấy nếu như ngày nào cũng phi nhanh thế này thì nhất định là rất sảng khoái.
"Thực ra rất tẻ nhạt." Binh nói: "Cưỡi lâu ngươi sẽ buồn nôn."
"A, thật sao? Chuyện thú vị như vậy, sao lại buồn nôn?" Đường Thiên không thể tưởng tượng nổi.
"Có sáu mục lớn về chiến thuật đà điểu, mười ba mục nhỏ, đạt được bảy mươi phần trăm yêu cầu mới coi là đủ tiêu chuẩn." Binh giải thích.
"A, nghe có vẻ rất thú vị!" Đường Thiên mở lớn mắt.
"Rất thú vị?" Binh cười gằn: "Có một nội dung rất đơn giản, trong hai giây vượt qua mười hai cọc gỗ được xếp tùy ý."
Đường Thiên ngơ ngẩn: "Sao có thể làm được!"
Trong mười hai giây vượt qua mười hai cọc gỗ cắm ngẫu nhiên, không thể nào làm được! Tuy rằng sức bật của đà điểu máy rất tốt, thậm chí có thể sánh ngang cấp sáu, thế nhưng trọng lượng của nó nặng, quán tính lớn, không thể nào hoàn thành những cú ngoặt phức tap trong thời gian ngắn như vậy.
"Không thể?" Binh thản nhiên nói: "Rất đơn giản."
Đơn giản?
Đường Thiên ngây ra, đột nhiên thét lên kinh hãi: "Binh đại thúc, thì ra trước đây các ngươi lợi hại như vậy! Hay là ngươi dạy ta chiến thuật đà điểu đi!"
"Những thứ này đã lạc hậu." Giọng nói của Binh lộ ra vẻ nuối tiếc: "Những thứ nhất định sẽ thất bại không có chút giá trị nào."
"Tại sao?" Đường Thiên lắc đầu: "Ta cảm thấy nó rất lợi hại. Binh đại thúc nói làm được nó rất đơn giản nhưng ta cảm thấy không mấy người có thể làm được."
"Thời gian chính là trọng tài công bằng nhất." Giọng nói của Binh lại đều đều như trước: "Nó đã biến mất, chứng minh thời đại của nó đã qua."
Đường Thiên muốn tranh luận tiếp, chợt hắn thấy bảng hiệu ở phía xa: "Cửa hàng thẻ Sylar! Ở kia! Tiểu đà đà, đi!"
Đà điểu máy giẫm mạnh chân, thân hình khom xuống, chuyển hướng phó về phía cửa hàng kia.
Binh bay ở sau Đường Thiên như thấy lại hình ảnh những tân binh năm nào.
Đường Thiên phanh gấp trước cửa hàng, đà điểu máy dừng lại.
Đường Thiên nhảy xuống đà điểu máy.
"Ồ! Đà điểu máy!" Một mỹ nữ tóc đỏ xuất hiện, thấy đà điểu máy thì mắt sáng lên, vọt ngay tới. Nàng đi quanh đà điểu máy, sờ mó lung tung, thỉnh thoảng lại kinh thán.
"Cô chính là Sylar?" Đường Thiên nhìn mỹ nữ tóc đỏ.
Tóc đỏ rực như lửa, váy ngắn da màu đen bó sát người làm cho dáng người bốc lửa của nàng được tôn lên, chân đeo tất chân màu đen, giày cao gót cao ngất ngưởng, ngực tấn công mông phòng thủ, đôi môi đỏ gợi cảm, dưới hàng mi là đôi mắt xanh thăm thẳm như biển khơi, dưới mắt trái có ba nốt ruồi nhỏ.
"Tiểu đệ đệ, tặng con đà điểu máy này cho tỷ tỷ được không?" Mỹ nữ tóc đỏ ngẩng đầu, cười mê người, ánh mắt như biết nói, bộ ngực rung rung.
Đường Thiên lắc đầu: "Không cho!"
Nụ cười của mỹ nữ tóc đỏ cứng lại, mắng nhỏ: "Lẽ nào tuổi quá nhỏ nên chiêu này vô dụng?"
Đường Thiên cũng không để tâm, hắn tò mò hỏi: "Cô là Sylar à?"
Mỹ nữ tóc đỏ đứng thẳng lên, vuốt tóc, phong tình vạn chủng, nói: "Ta chính là Sylar! Tiểu đệ đệ, nếu như ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ thì chỉ cần cho tỷ tỷ con đà điểu máy này, tỷ tỷ sẽ nhận lời ngươi."
Nàng nháy mắt với Đường Thiên, ánh mắt đưa tình hấp dẫn mấy người qua đường, thậm chí có người ngã lộn cổ xuống rãnh.
Nàng khom người, có thể thấy khe hở mê người trước ngực, giọng nói mê hoặc gợi cảm: "Đến lúc đó ngươi muốn gì cũng được!"
Đường Thiên kiên quyết lắc đầu: "Ta chỉ thích Thiên Huệ."
Mặt Sylar cứng đờ, đứng thẳng lên, vẻ gợi cảm mê người hoàn toàn biến mất, tức giận nói: "Nói đi, tìm ta làm gì?"
"Ta đến mua thẻ hồn tướng." Đường Thiên nói.
"Vào đi." Sylar nói lạnh tanh, đi vào trong cửa hàng.
Đường Thiên tò mò đi vào, vừa vào hắn đã bị thu hút bởi đống thẻ hồn tướng đầy trên tường. Dụ Bảo nói không sai, cấp bậc thẻ trong cửa hàng của Sylar không cao, Đường Thiên thấy cao nhất cũng chỉ là cấp năm, thế nhưng có rất nhiều loại thẻ kỳ lạ.
"Ai giới thiệu ngươi đến đây?" Sylar châm thuốc, phun khói, mắt khép hờ, lộ vẻ phong tình, lười biếng: "Đừng nói là tự mình tìm đến, cửa hàng của ta cũng không phải cửa hàng nổi tiếng."
"Dụ Bảo." Đường Thiên trả lời.
Sylar ngây ra, đáp án này nằm ngoài sự dự liệu của nàng, bỗng nàng chợt nghĩ đến: "Con đà điểu máy này ngươi lấy được từ chỗ hắn?"
"Ngươi đoán chuẩn thật!" Đường Thiên nói: "Chúng ta mua một đống phế thải sau đó tự lắp lại."
"Chính ngươi lắp?" Sylar thẳng người lên, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống.
"Phải, Binh đại thúc lắp." Đường Thiên chỉ Binh đang bồng bềnh phía sau.
Sylar đã sớm chú ý đến hai hồn tướng sau lưng Đường Thiên, đặc biệt là Binh. Gương mặt trống trơn của Binh thực sự rất gây chú ý. Khi nghe Đường Thiên nói đà điểu máy là do Binh lắp lại, ánh mắt nàng lộ ra chút kinh ngạc.
TruyenHDNàng rít một hơi, hứng thú nói: "Tinh thông máy móc cổ như vậy, quả là nhân vật lợi hại."
"Đúng rồi!" Đường Thiên gật đầu đồng ý: "Binh đại thúc rất lợi hại!"
Thôi.. Muốn từ tên nhóc này tìm được đầu mối gì đúng là một ý tưởng ngây thơ...
Sylar chống cằm, dưới ánh đèn mờ mờ trong cửa hàng, nàng đẹp như tranh vẽ: "Được rồi, nói về thẻ đi, thiếu niên, ngươi muốn mua thẻ gì?"
*Tái Lôi=Sylar