Chương 475: Ba người phong thánh

Kình Ngư tọa gia nhập khiến độ dầy tinh lực của Đại Hùng tinh được đề thăng với biên độ lớn, hiện tại độ dầy tinh lực của Đại Hùng tinh đã đạt đến con số kinh người 39%, con số này đã đạt bằng mức của những chòm sao Xích Đạo đỉnh cao.

Tuy độ dầy tinh lực không lập tức giúp Đại Hùng tinh được bao nhiêu lợi ích nhưng nếu tính về lâu dài thì sẽ tạo được căn cơ vững chắc. Tinh lực nồng đậm có thể hấp dẫn thêm nhiều võ giả, có thể rút ngắn chu kỳ tu luyện của võ giả bản địa cực lớn.

Tất cả đều là những lợi ích lâu dài vì vậy Đại Hùng tinh thôn tính Kình Ngư tọa cũng không mang đến gợn sóng quá lớn, mọi người chỉ cười nhạo Cung Khánh nuốt vào phải quả đắng do chính mình chôn xuống năm xưa.

Nhưng đối với Đại Hùng tinh thì cái nồng độ tinh lực nồng đậm từ trước đến nay chưa từng có này đã giúp nhanh chóng ổn định lòng người. Thậm chí có rất nhiều võ giả đều hy vọng tiếp tục khai thác lãnh thổ, khi độ dầy tinh lực đạt được Hoàng Đạo cấp cũng có nghĩa là 50% trở lên lúc đó có thể thành lập bảo thành.

Cái gọi là bảo thành là dùng để chỉ thành thị có bí bảo thủ hộ, thành thị như vậy bất kể là độ dầy tinh lực hay là độ an toàn phòng ngự đều sẽ tăng lên với biên độ lớn.

12 cung Hoàng đạo có thể sừng sững bất động cũng có liên quan mật thiết tới bảo thành. Tuy nói thánh bảo khống chế toàn bộ tinh lực của chòm sao nhưng trên thực tế thánh bảo của mỗi chòm sao đều là một hệ thống cực kỳ khổng lồ. Mà bảo thành chính là lợi dụng điểm này. Thánh bảo chính là trung tâm đầu mối then chốt của tinh lực, hoàng kim bí bảo chính là thứ trọng yếu gần với thánh bảo nhất có thể nói nó là tiếp điểm cỡ lớn, còn bạch ngân bí bảo là từng tiếp điểm cỡ trung, đồng thau bí bảo là những chi nhánh.

Thành lập bảo thành có thể tận dụng tinh lực tới trạng thái lớn nhất, hơn nữa một khi gặp phải công kích thì bảo thành không những có thể lợi dụng tinh lực xung quanh mà còn có thể thông qua nguồn tinh lực khổng lồ này kiếm được sự trợ giúp nhất định.

Đó cũng là nguyên nhân trọng yếu vì sao 12 cung Hoàng đạo so với Thập điện Xích Đạo thì mạnh hơn nhiều như vậy. xem tại TruyenFull.vn

Đương nhiên, cao tầng của Đại Hùng tinh vẫn còn rất tỉnh táo, thành quả chiến thắng nhiều như vậy cần phải có một khoảng thời gian rất dài mới có thể chậm rãi tiêu hóa được. Nếu như tiêu hóa không tốt sẽ lưu lại họa ngầm quá nhiều, như vậy thì phiền phức rồi. Cũng may Long Thủ Tĩnh cũng tốt, Tỳ Bà cũng tốt, cả hai đều là người có tính kiên trì lại tinh tế, dưới sự quản lí của bọn họ Đại Hùng tinh đang không ngừng mạnh lên.

Khi Đường Thiên trở lại Đại Hùng tinh thì bên cạnh có dẫn theo một tiểu hài tử cỡ bảy tuổi, nó chính là tôn tử của Lâm trưởng lão, A Thảo. Lâm trưởng lão cực kỳ thương yêu A Thảo, từ nhỏ A Thảo đã biểu hiện ra thiên phú cực cao vì thế Lâm trưởng lão mới để nó đi theo bên cạnh Đường Thiên để học tập.

Lâm trưởng lão thấy rất rõ ràng, lần này Lâm gia đã lập được đại công cho Đại Hùng tinh nhưng đồng thời cũng đã triệt để đắc tội với đám người Cung Khánh kia rồi.

Hắn được Đường Thiên chỉ mệnh làm thành chủ An Hảo thành, hắn cũng tự mình hiểu lấy bất kể là thực lực hay địa vị của hắn trong Hắc Hồn đều bé nhỏ không đáng kể, được như vậy cũng do Đường Thiên niệm tình cũ. Điều này đối với Lâm gia chính là một kì ngộ cực lớn lao.

Bên cạnh Đường Thiên có một đám thánh giai là danh sư, A Thảo đi theo Đường Thiên có thể học được nhiều thứ hơn so với ở lại Lâm gia.

An Hảo kiếm có một kết quả tốt, lại gặp được Lâm trưởng lão năm xưa, không những thế còn đem tôn tử của hắn kéo lại đây làm Đường Thiên cảm thấy rất hài lòng.

Thế nhưng thời gian cấp bách, vấn đề của Kình Ngư tọa đã được giải quyết vậy tiếp theo sẽ là dò xét Bắc Đẩu rồi.

Hắn nóng lòng muốn trở về nhà.

"Cảm giác thật kỳ quái." Tỉnh Hào hoạt động tứ chi, hắn cảm thấy toàn thân mang đến cảm giác xa lạ. Hắn chưa bao giờ là một kiếm khách lấy lực lượng làm sở trường, ngoại trừ cái tên điên Diệp Triều Ca ra rất ít kiếm khách lấy lực lượng làm sở trường.

Hắn cảm thụ lực lượng cường đại từ trước đến nay chưa từng có trong cơ thể, thanh kiếm trên tay dường như nhẹ như không có gì. Hắn nhẹ nhàng đâm thử ra một kiếm, xuy, kiếm quang bay như điện.

Rất nhanh!

Không hề dùng một chút chân lực nào, chỉ tiện tay đâm ra một kiếm vậy mà tốc độ so với lúc trước đây phải nhanh hơn rất nhiều. Nhưng Tỉnh Hào lại nhíu mày, kiếm pháp của hắn chú trọng chuẩn xác và khống chế, một kiếm này tuy có tốc độ cực nhanh nhưng hắn lại chẳng thể khống chế tốt được.

Xuy xuy xuy, hắn nhanh chóng chìm đắm vào trong tu luyện, hắn cần phải có thời gian để quen thuộc với cái thân thể hoàn toàn mới này.

Hắn lâm vào vong ngã.

Dần dần, trên kiếm của hắn sáng lên quang mang mênh mông, quang mang rất nhu hòa không hề chói mắt. Sau khi Khứ năng lượng hóa, thân thể của hắn không còn một chút chân lực nào, cái kiếm quang nhàn nhạt này chính là tinh lực do bản thân thanh kiếm của hắn hấp thụ xung quanh tạo thành.

Kiếm quang thẳng tắp không một chút cong tựa như được dùng thước đo để vẽ ra vậy.

Kiếm quang càng ngày càng nhỏ đến sau cùng chỉ còn lưu lại giữa không trung một đạo quang ngân thẳng tắp nhỏ như sợi tóc. Kiếm quang thẳng tắp nhỏ như sợi tóc tồn tại trong không trung một lúc lâu không hề tiêu tán.

Kiếm quang càng ngày càng nhiều chúng đan xen tung hoành với nhau tựa như không gian trước mặt hắn đang bị cắt xén xé toạc ra tạo lên những vết thương.

Theo biến hóa của kiếm mang, võ hồn của Tỉnh Hào cũng không ngừng biến hóa.

Trên mặt tất cả những người đang chứng kiến không khỏi lộ ra vẻ động dung, không ngờ võ hồn của Tỉnh Hào lại đang liên tục co rút lại.

Một cổ khí tức sắc bén khó mà nói rõ bằng lời từ trong cơ thể Tỉnh Hào tỏa ra.

"Cái này là... Kiếm hồn!" Hà Du Minh thì thào tự nói, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt.

"Kiếm hồn!" Đầu tiên các thánh giai khác sửng sốt sau đó lập tức tất cả đều biến sắc.

Kiếm hồn là một loại hồn vực cực đoan rất hiếm thấy, bởi vì Chủng hồn vực của nó chính là kiếm! Võ hồn hóa kiếm được gọi là kiếm hồn. Một khi hình thành nên kiếm hồn vậy cũng có nghĩa là võ giả đã bắt đầu chạm đến bản chất của kiếm. Chỉ có những kiếm khách thuần túy nhất mới có khả năng hình thành nên kiếm hồn. Kiếm hồn cũng là hồn vực mà toàn bộ kiếm khách đều vô cùng ước ao.

Xá kiếm chi vật, biệt vô tha vật!

Không ngờ Tỉnh Hào lại dựng dục ra kiếm hồn, sao có thể làm người ta không sợ hãi cơ chứ?

Trong lịch sử, tuy số lượng kiếm khách dựng dục ra kiếm hồn chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay nhưng mỗi một vị đều là những tồn tại đỉnh cao nhất trong thời đại đó, tất cả đều là những kiếm thánh mạnh nhất dù trải qua mấy đời vẫn làm người ta phải e sợ.

Hà Du Minh là người gặp phải xung kích lớn nhất, hắn là kiếm khách cho nên trong tất cả những người có mặt ở đây không ai rõ hơn hắn việc hình thành nên kiếm hồn khó đến mức độ nào.

Tỉnh Hào mở mắt, con mắt của hắn hết sức tự nhiên nhưng không một ai dám khinh thường hắn. Từ khi hắn bắt đầu dựng dục ra kiếm hồn vậy cũng có nghĩa là chỉ cần hắn không chết thì nhất định hắn sẽ trở thành một trong những người mạnh nhất thời đại này.

Trong lòng Tỉnh Hào thầm mừng rỡ, hắn cũng không ngờ khứ năng lượng hóa lại có thể giúp hắn tu luyện ra kiếm hồn. Không có chân lực đương nhiên sẽ khiến hắn cảm thấy không quen nhưng cũng không làm hắn bị trói buộc, không có khuôn mẫu mới khiến hắn hạ quyết tâm từ đó mới suy nghĩ đến cái gì mới là bản chất của kiếm.

"Chúc mừng Tỉnh huynh!" Bạch Tư Tư là người chúc mừng đầu tiên sau đó những người khác cũng thay nhau chúc mừng, kiếm thánh tu luyện kiếm hồn có nhiều tôn trọng hơn nữa cũng không ngại nhiều.

Tỉnh Hào mỉm cười: "Đa tạ, đa tạ!"

"Cái gì là kiếm hồn?" Hà Du Minh đột nhiên hỏi.

Sắc mặt những người khác khẽ biến, câu hỏi này của Hà Du Minh đã phạm phải kiêng kị, lĩnh ngộ của người há có thể tùy ý dò hỏi sao?

Tỉnh Hào nhìn chăm chú vào Hà Du Minh, từ trong mắt Hà Du Minh hắn nhìn thấy vẻ cuồng nhiệt, vẻ cuồng nhiệt đối với kiếm, trong lòng hắn vẫn bình tĩnh không một tia gợn sóng, nhẹ giọng nói: "Năng lượng không phải kiếm, kiếm chính là kiếm."

Câu trả lời của Tỉnh Hào rất nông cạn nhưng tất cả thánh giai đang có mặt đều lộ ra biểu tình suy tư.

Bỗng nhiên lúc này ở hai phương hướng khác truyền đến hai cổ khí tức hoàn toàn bất đồng khiến mọi người giật nảy mình.

Tại tĩnh thất trên không của Hạc ráng màu bao phủ khắp không gian, hắc hạc xoay quanh không hề tiêu tan, tiếng hạc kêu trong trẻo gần xa đều có thể nghe thấy, mây mù lượn lờ, thần bí mà đạm bạc, giống như có ẩn sĩ đông phương cổ xưa và thần bí.

Tại tĩnh thất của Lăng Húc là cột sáng phóng thẳng lên cao, ngôi sao xoay quanh rực rỡ, trong không gian có tiếng phong linh, hành khúc lay động: "Ngân thương lạn tuyết, nhược vân bất nhiễm. Dương giác linh âm, thanh phong bất truyền..."

Mọi người ngây người.

Thánh giai!

Không ngờ hai tên gia hỏa này cũng tấn chức thánh giai!

Sao lại có thể như vậy được?

Không thể như thế được!

Chẳng lẽ đúng là Thánh giai đã trở thành cải trắng trên đường hay sao? Trong vòng một ngày, ở cùng một chỗ có ba vị võ giả đồng thời phong thánh! Hơn nữa đám thánh giai ở đây đều là những người biết hàng, rốt cuộc hồn vực của Hạc ra sao bọn họ cũng không thể nhìn ra được nhưng chỉ từ khí tức phát ra bọn họ đã biết chắc chắn không phải là hồn vực phổ thông.

Còn hồn vực của Lăng Húc, sao bọn họ lại không nhận ra cơ chứ? Truyền thừa chính thống nhất của Chòm Bạch Dương, Bạch Dương tinh thần thương!

Lúc trước cũng đã có lời đồn về thương pháp của Lăng Húc nhưng lúc này mọi người đều vạn phần khẳng định thứ Lăng Húc tu luyện chính là Bạch Dương tinh thần thương!

Bọn họ càng thấy được rõ ràng, mới vừa rồi chòm Bạch Dương trên đỉnh đầu đã có cảm ứng, nó đột nhiên sáng rực lên, lúc này chắc chắn chòm Bạch Dương đã nhận được tin tức.

Người nào tâm tư nhậy bén sẽ thắc mắc liệu phản ứng của chòm Bạch Dương sẽ ra sao? Nhào tới gϊếŧ? Đường thần kinh không phải là kẻ dễ chọc đâu, bây giờ Đại Hùng tinh lại càng không dễ chọc. Hơn nữa chòm Bạch Dương đã xuống dốc mấy trăm năm, hắc vũ kỵ cũng đã nát bươm thối rữa từ trong rồi, sẽ có bao nhiêu người hoài niệm đến phong thái của Ngân sương kỵ? Như thế thì có ý tứ rồi!

"A a a! Các ngươi đều thành thánh giai!" Đường Thiên như gió xoáy xuất hiện, trên mặt đầy kinh hỉ, hắn không ngờ vừa trở về đã gặp được tin tức tốt như vậy.

"Chuyến này đi bệ hạ có thuận lợi không?" Đinh Mạn giành trước mở miệng, cười dài hỏi.

Lúc này các thánh giai khác mới bỗng nhiên phản ứng được, thầm nghĩ trong lòng đã bị nữ nhân này đoạt trước rồi. Tỉnh Hào, Hạc và Lăng Húc phong thánh, thực lực của Đại Hùng tinh tăng vọt, huống chi hồn vực của ba người đều không tầm thường.

Nếu như nói lúc trước mọi người còn có chút tự hào về cái thân phận thánh giai thì hiện tại sẽ không còn ai dám bày ra cái phong thái này nữa. Tuy bọn họ cũng là thánh giai nhưng trong thánh giai cũng có phân cao thấp. Thực lực của bọn họ có lẽ so với ba người thì mạnh hơn một chút nhưng bọn họ đã không còn không gian nữa rồi trong khi ba người Tỉnh Hào lại có khả năng là vô hạn.

Mười năm sau, chắc chắn bọn họ sẽ không còn là đối thủ của ba người này, mà có lẽ không cần tới mười năm.

"Ha ha, gặp được một người quen, rất thuận lợi!" Đường Thiên không hề bởi vì chút náo loạn đại ô long mà xấu hổ mà ngược lại còn vô cùng đắc ý.

Hạc và Lăng Húc còn cần một lúc nữa mới ra được, còn Tỉnh Hào cũng cần phải ổn định cảnh giới vì thế Đường Thiên liền dứt khoát đi trước chuẩn bị.

Hắn dự định chờ Hạc và Lăng Húc vừa ra thì lập tức xuất phát đi tới Bắc Đẩu dò xét.

Thời gian khẩn cấp, hắn chẳng muốn lãng phí dù là nửa phút.

"Nha Nha! Tiểu Nhị!"

Khi còn chưa tới tiểu viện Đường Thiên liền gọi lớn, lần này đi Bắc Đẩu hắn chuẩn bị đem hai tiểu gia hỏa này theo.

Thôn quang thiết quyền của Nha Nha có uy lực không tầm thường, hơn nữa tên gia hỏa này còn là tặc nhân chính hiệu. Không có Tiểu Nhị trong cơ thể, Đường Thiên phát hiện ra trực giác của mình bị giảm đi rất nhiều. Ai biết được đi Bắc Đẩu sẽ gặp phải cái gì, tốt nhất là nên cẩn thận một chút thì hơn.

Mà quan trọng nhất là Đường Thiên không muốn lãng phí thời gian, mấy cái chuyện thụ thương gì gì đó đều là chuyện nhỏ, nếu như làm lỡ thời gian ước định với Thiên Huệ thì hắn chẳng muốn chút nào.

Khi hắn xông vào viện, nhìn thấy Tiểu Nhị thì lập tức trợn tròn mắt.

Lúc này Tiểu Nhị đang bồng bềnh giữa không trung, một thân trang phục đời Đường lam sắc kim tuyến tinh xả, hai cái giầy vải mầu đen, thêm nữa là cái khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhưng lại vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, cái thân hình không đến mười milimét trông khả ái không thể tả nổi.

Nhưng lúc này ánh mắt của Đường Thiên đang bị cái ô nhỏ phủ đầy ngôi sao trên tay Tiểu Nhị hấp dẫn.