Mạnh Ngư và Lục An bị dòng người chen cho không thể cựa quậy.
"Không đến mức này chứ, Đường Thiên cùng lắm cũng chỉ được coi là ngựa ô, sao lại có nhiều người như vậy?" Lục An nhịn không được than phiền, đôi giày trắng vốn sạch sẽ của hắn giờ đầy vết chân.
Mạnh Ngư lại không cảm thấy lạ: "Có lẽ một nửa số người của Ander chúng ta sẽ đến."
"Cũng đúng." Lục An gật gù, cười ha hả nói: "Ngay cả cao thủ số một Ander như ngươi cũng tới, những người khác sao có thể không tới?"
Từ sau khi Thượng Quan Thiên Huệ tốt nghiệp, Ander xuống dốc không phanh, tụt dốc không ngừng, thiếu chút nữa thì bị rớt khỏi tốp mười. Tất cả người trong học viện Ander đều ngỡ ngàng vì sự thay đổi chóng vánh này, bọn họ như bị mất đi trụ cột trong tinh thần, trong lòng trống trải.
Đường Thiên đột nhiên xuất hiện tạo ra sự náo động trong học viện Ander.
Mạnh Ngư cười khổ: "Cao thủ số một Ander gì chứ."
Lục An vỗ vai Mạnh Ngư an ủi, là bạn bè, hắn biết rõ sự thống khổ trong lòng Mạnh Ngư. Thời có Thượng Quan Thiên Huệ, danh hiệu cao thủ số một Ander vô cùng rực rỡ huy hoàng. Bởi vì cao thủ số mộ Ander cũng chính là cao thủ số một thành Tinh Phong, so với thời điểm đó thì cái danh cao thủ số một Ander hiện tại chẳng khác nào trò cười.
Cao thủ số một Ander, cố lắm cũng chỉ có được vị trí cuối tốp mười trong giới học viện thành Tinh Phong, chẳng trách Mạnh Ngư lại có vẻ cay đắng như vậy.
Dòng người cuồn cuộn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyenHD chấm cơm.
※※※※※※※※※※
Trên góc khán đài, Hàn phụ Hàn mẫu đều đội mũ vành rộng có gắn khăn lụa, gương mặt hầu như bị che khuất hoàn toàn.
"Ông già, chúng ta hóa trang thế này chắc Băng Ngưng sẽ không nhận ra chứ?" Hàn mẫu thấp giọng nói.
"Hẳn là không." Hàn phụ thản nhiên: "Băng Ngưng cách chúng ta rất xa, nó ở bên kia khán đài."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hàn mẫu thở phào, nhưng nàng lại nhanh chóng sốt sắng: "Ông già, vẫn là ông nghĩ đúng, dù thế nào lần này chúng ta cũng phải giúp Băng Ngưng. Băng Ngưng đã nói hẳn ra là nó thích nữ nhân rồi! Trái tim của ta muốn vọt lên tận cổ đây! Ta nghĩ kĩ lại, Đường Thiên dù không tốt thì cũng là nam nhân, còn tốt hơn là nữ nhân!"
"Bình tĩnh!" Hàn phụ vội vàng ra hiệu cho bạn già thả lỏng: "Bà xem, trận đấu này Băng Ngưng cũng tới xem, cho thấy nó vẫn rất chú ý đến Đường Thiên! Yên tâm, dù thế nào chúng ta cũng không thể để cho nó đi sai đường!"
" Đường Thiên, ngươi cũng đừng làm hỏng việc nha!" Hàn mẫu nắm chặt tay, nàng hơi sốt sắng: "Nghe nói đối thủ của Đường Thiên rất lợi hại."
"Bà yên tâm, Băng Ngưng nhà chúng ta không phải loại người như vậy, cho dù Đường Thiên không có được vị trí tốt Băng Ngưng cũng sẽ không ghét bỏ hắn." Hàn phụ vội vàng trấn an.
※※※※※※※※※※※※※※※※
Mạnh Ngư và Lục An nhìn xung quanh.
"Nhiều người thật! Sức nóng còn lớn hơn nhiều những trận đấu bình thường của cuộc thi chính!" Mạnh Ngư không khỏi cảm khái.
"Ngươi nhìn chỗ kia kìa!" Lục An cứ như phát hiện châu lục mới, đếm bằng đầu ngón tay: "Cao thủ số một học viện Dạ Lâm, đứng thứ tư thành Tinh Phong: Triệu Uy, lão đại của học viện Hồng Quang, đứng thứ chín trong thành Tinh Phong: Tiết Vĩnh, lão đại của học viện Thần Uy, đứng thứ bảy thành Tinh Phong: Trâu Khải..."
Bất cứ cái tên nào cũng đủ làm cho Mạnh Ngư hết hồn.
Những người được coi là cao thủ có số má của mười học viện lớn hầu như đều xuất hiện trên khán đài. Đội ngũ như vậy làm cho người ta không biết nên nói gì, Mạnh Ngư và Lục An thậm chí có cảm giác đây như là trận chung kết.
Những cao thủ này, người thì lạnh nhạt, người thì ngạo mạn, người có vẻ bình tĩnh, người thì có vẻ hiếu kỳ, có người thì nhìn quanh, nhưng tất cả họ đều trở thành tiêu điểm toàn trường. Những khán giả đến xem cho vui lúc này cảm thấy vô cùng kích động. Khung cảnh rầm rộ thế này họ chưa từng thấy bao giờ.
Chỉ cần có những cao thủ này thì tiền vé hôm nay bỏ ra thật đáng.
Hơn nữa, đối thủ của Đường Thiên...
Khi Đường Thiên bước vào sàn đấu thì khán đầu vốn náo nhiệt thoáng lặng đi, tất cả mọi người tò mò nhìn Đường Thiên tiến vào.
Rất nhiều người đã nghe danh Đường Thiên nhưng đây là lần đầu tiên thấy người thật.
"Hắn chính là Đường Thiên à!"
"Không thấy có gì bất phàm, sao tiểu thư Thiên Huệ lại thích hắn?"
"Người ta không phải người bình thường đâu, luyện võ kỹ cơ bản tới năm năm, thế mà có thể nó là người bình thường sao?"
...
Sau khoảng lặng ngắn ngủi tiếng bàn luận ầm ầm vang lên.
Đường Thiên vừa mới vào sân bị tiếng động ầm ầm này làm cho giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời hít sâu một hơi, trên khán đài toàn người là người.
"Lẽ nào đối thủ ngày hôm nay của ta là một nhân vật không tầm thường sao?" Đường Thiên gãi gãi đầu.
Đường Thiên chắc cũng không thể ngờ đối thủ của hắn quả không phải là hạng người vô danh.
※※※※※※※※※
Địch Hàn lạnh lùng đi vào sân đấu, ánh mắt hắn dừng lại chốc lát trên người Đường Thiên ở phía xa xa sau đó liền thu lại. Hắn không quan tâm đối thủ của mình là ai, hắn chẳng hề để ý đến sự ồn ào này. Khán giả đông đúc trên khán đài chẳng thể ảnh hưởng đến hắn.
Hắn không nói không rằng, đứng đối diện với Đường Thiên, chờ trọng tài.
Sắc mặt nhiều người trên khán đài trở nên nghiêm túc.
"Vũ Nhân Địch Hàn!" Mạnh Ngư trầm giọng nói: "Quả nhiên là hắn! Không ngờ hắn thực sự tới tham gia võ hội chứ không phải trùng họ trùng tên."
Trong mắt Lục An lộ ra vẻ kính nể.
Trên thế giới này luôn luôn có những thiên tài không tầm thường. Cho dù ở nơi trường tốt san sát như thành Tinh Phong cũng có vài thiên tài chưa bao giờ đi học nhưng lại có thực lực phi thường. Địch Hàn là người kiệt xuất nhất trong số đó, Địch Hàn xuất thân bần hàn, tính tình quái gở ngang ngược, rất ghét các học viện, võ kỹ của hắn đều là tự học.
Trái với tính cách tệ hại, thiên phú của hắn cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là về võ kỹ hệ thủy, được coi là không hề kém cạnh thiên tài hệ thủy Hàn Băng Ngưng.
Địch Hàn luôn độc hành, sống bằng cách săn quái vật, càng làm cho Lục An kính phục là hắn từng làm sát thủ. Hắn giỏi nhất chính là ám sát trong cơn mưa. Cho đến giờ hắn chưa từng thất bại, trong ngày mưa, Địch Hàn tựa như sát thần, không thể ngăn cản. Biệt danh Vũ Nhân của hắn cũng là vì vậy.
Đây là một đối thủ mà không ai dám coi thường.
Những cao thủ trên khán đài đều tỏ ra nghiêm túc, chăm chú nhìn Địch Hàn ở trong sân.
Cuộc tranh tài này hấp dẫn nhiều cao thủ đến đây như vậy là do, ngoài Đường Thiên ra thì Địch Hàn cũng là nguyên nhân mấu chốt. Người thường có ít người biết về Vũ Nhân Địch Hàn, thế nhưng trong giới cao thủ Địch Hàn rất có danh tiếng.
Từ trước đến nay Địch Hàn chưa từng tham gia võ hội, nếu không phải Đường Thiên gây chú ý như vậy thì sẽ không ai biết việc Địch Hàn lặng lẽ báo danh tham gia đấu loại.
Theo những dự đoán chuyên môn thì tỷ lệ thắng của Địch Hàn rất cao.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn cực kỳ phong phú, hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Trọng tài của trận này tay đẫm mồ hôi, lần đầu tiên hắn làm trọng tài trước mặt đông người như vậy. Cũng may là quy tắc của võ hội rất đơn giản, thấy hai người đều đã sẵn sàng hắn liền nhanh chóng nói: "Bắt đầu!"
Tuyên bố bắt đầu xong hắn liền nhanh chóng lùi về phía sau.
Trận đấu bắt đầu.
※※※※※※※※※※※
Đường Thiên chăm chú nhìn Địch Hàn.
Hắn cảm thấy dường như đối phương được bóng tối bao phủ, làm cho người ta có cảm giác mông lung.
Địch Hàn bỗng ngẩng đầu lên, ánh sáng lóe lên trong ánh mắt rồi biến mất, tựa như ánh đao lóe lên trong bóng tối. Trong lòng Đường Thiên bỗng sinh ra cảm giác nguy hiểm, hắn bước sang ngang không chút chần chừ.
Vèo!
Hàn mang sạt qua người Đường Thiên.
Đó là một lưỡi đao mỏng như cánh ve!
Đao chỉ dài có ba tấc, hình dạng khá giống liễu diệp đao*, thế nhưng nó rất mỏng, gần như trong suốt.
Trong mắt Địch Hàn phảng phất có một vệt sáng lóe lên sau đó biến mất.
Võ kỹ hắn tu luyện tên và Vũ Ti, một thứ võ kỹ cấp ba ít người biết đến. Chính thứ võ kỹ lưu truyền từ thời cổ đại này đã giúp cho Địch Hàn trở thành một sát thủ khiến người ta kinh hồn táng đảm. Chân lực trong cơ thể Địch Hàn có thể hóa thành những sợi chân lực vô hình, bởi vậy hắn có thể điều khiển lưỡi đao mỏng mảnh này từ bất cứ góc độ nào.
Đường Thiên nhìn lưỡi đao mỏng trôi nổi giữa không trung, không khỏi giật mình.
Đây là võ kỹ gì?
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn vô cùng phong phú, tuy rằng chiến đấu kiểu quang minh chính đại này không phải là sở trường của hắn nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin.
Sợi chân lực vô hình khẽ rung, lưỡi đao bạc biến mất trong không khí.
Đồng tử của Đường Thiên co lại, chân đột nhiên giẫm mạnh, thân hình bay ngược về phía sau!
Một luồng hàn quang khó nhận thấy sạt qua mũi hắn, hơi lạnh lạnh lẽo làm cho tóc gáy Đường Thiên dựng đứng cả lên.
Sau hai lần né tránh Đường Thiên liền nhận ra được sự nguy hiểm của đối phương!
Kẻ nguy hiểm!
Đường Thiên không nói không rằng, mở Thủy Bình Vũ Quỹ ra, Hắc Thiết Quyền Sáo của Thiên Lô liền xuất hiện trên tay hắn, sự lạnh lẽo của kim loại làm cho Đường Thiên trở nên tỉnh táo hơn.
Đường Thiên bỗng quát lớn một tiếng, nắm đấm của hắn biến mất giữa không khí.
Rồi nắm đấm của hắn đột nhiên xuất hiện, dường như quyền này chỉ đấm trúng không khí.
Keng!
Tia lửa lóe ra trên quyền sáo của Đường Thiên, tiếng va chạm lanh lảnh vang vọng toàn trường.
Thiểm Quyền!
Võ kỹ cấp hai? Trong mắt Địch Hàn lóe ra ánh sáng lạnh.
Muốn chết à!
Tuy rằng có thể luyện Thiểm Quyền đến mức này đúng là khiến cho người ta phải kinh ngạc nhưng võ kỹ cấp hai cũng chỉ là võ kỹ cấp hai, muốn đối phó với mình bằng võ kỹ cấp hai, đó là muốn chết!
Sợi chân lực vô hình vô ảnh rung lên trong không khí.
Lưỡi đao mỏng đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng tan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành một khối nước. Khối nước này nhanh chóng chia làm năm phần, ngưng tụ thành năm quả cầu nước trong suốt. Cầu nước không ngừng dài ra, hình thành năm cây châm bằng nước gần như trong suốt, lơ lửng trước mặt Địch Hàn.
Chuyện này chuyện này...
Đường Thiên há mồm trợn mắt nhìn, võ kỹ của Địch Hàn đúng là khó lường.
Mọi người trên khán đài cũng xôn xao, bọn họ chưa từng thấy võ kỹ nào kỳ lạ như vậy.
Địch Hàn nheo mắt lại, trong mắt là vẻ uy nghiêm.
Tất cả phải kết thúc!
Sợi chân lực bỗng rung lên.
Năm cái châm nước đang lơ lửng trước mặt hắn đồng thời biến mất trong không khí, tiếng rít sắc nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ