Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Bất Bại

Chương 54: Cười trên nỗi đau của người khác!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 54: Cười trên nỗi đau của người khác!

Tiêu Chính Văn gật đầu rồi đứng dậy rời đi.

Lý Trường Thắng cũng tiễn anh, cho đến khi nhìn Tiêu Chính Văn và Long Nhất rời đi, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Ngô Khoan Nghiệp và Khương Mỹ Nghiên bước ra khỏi tập đoàn với nụ cười tươi rói trên môi, bỗng nhìn thấy Lý Trường Thắng đang đứng ở cửa chính.

“Ôi! Thiếu gia Ngô, thiếu gia Ngô! Nhìn kìa, đó không phải là tỷ phú Lý sao!”, Khương Mỹ Nghiên lập vui mừng, ôm chặt cánh tay của Ngô Khoan Nghiệp!

“Trời đất! Đúng thật này!”, Ngô Khoan Nghiệp cũng rất kích động, sau đó nhíu mày: “Ấy, tỷ phú Lý đang tiễn người khác sao? Thật kỳ quái, tại sao anh lại cảm thấy người trong xe rất giống với tên Tiêu Chính Văn ban nãy chứ…”

Nghe vậy, Khương Mỹ Nghiên sững người, trợn to hai mắt nhìn mặt bên cửa sổ xe, quả thực rất giống.

“Đừng nói nhảm nữa! Tên chó hoang Tiêu Chính Văn là cái thá gì chứ! Anh ta có tư cách gì để tỷ phú Lý đặc biệt tiễn ra tận cửa?”, Khương Mỹ Nghiên lập tức lạnh lùng nói.

Ngô Khoan Nghiệp cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, mẹ nó chứ, bây giờ anh thấy ai cũng giống Tiêu Chính Văn!”

Sau đó, cậu ta bước nhanh tới chỗ Lý Trường Thắng, trên mặt nở nụ cười nịnh hót, cậu ta đưa danh thϊếp của mình ra và nói: “Xin chào chủ tịch Lý, tôi là ông chủ của tập đoàn Ngô Thị, Ngô Khoan Nghiệp, đây là danh thϊếp của tôi”.

Lý Trường Thắng vừa quay người, sắc mặt trầm xuống, ông ta nhìn vẻ mặt Ngô Khoan Nghiệp cười nịnh đứng bên cạnh, cầm lấy danh thϊếp liếc mắt một cái: “Tập đoàn Ngô Thị?”

Sau đó, ông ta đưa danh thϊếp cho trợ lý bên cạnh, thẳng thừng cất bước rời đi.

Còn Ngô Khoan Nghiệp vẫn đứng tại chỗ, cậu ta khom người vẫy tay, cười nói: “Chủ tịch Lý, ông đi từ từ nhé!”

Cho đến khi bóng lưng của Lý Trường Thắng hoàn toàn biến mất, Ngô Khoan Nghiệp mới đứng thẳng, vẻ mặt tự mãn, cậu ta hỏi Khương Mỹ Nghiên bên cạnh: “Mỹ Nghiên, em nói xem, chúng ta vừa đàm phán hợp tác với giám đốc Phương, bây giờ lại gặp được chủ tịch Lý, có phải Thần Tài đang rất quan tâm đến chúng ta không? ”

Khương Mỹ Nghiên cũng vui ra mặt, nói: “Chắc chắn rồi!”

“Ha ha ha! Đi, mua cho em một cái túi!”, Ngô Khoan Nghiệp hào phóng cười lớn.

Công ty nhà họ Khương.

Bỗng dưng mở một cuộc họp khẩn cấp!

Khương Thái Xương ngồi ở ghế chủ tịch hội đồng quản trị lạnh lùng nói: “Tôi vừa nhận được tin báo rằng một vài nhóm tội phạm đã đập phá bốn nhà máy gia công vật liệu của chúng ta, bọn chúng còn đánh nhân viên vận chuyển của hơn mười nhà cung cấp vật liệu mà chúng ta đang hợp tác. Hơn nữa còn đe doạ, ai hợp tác với nhà họ Khương chúng ta, bọn chúng sẽ đập nát công ty người đấy! Hiện tại, những nhà cung cấp vật liệu này đều đã chấm dứt hợp tác với nhà họ Khương chúng ta rồi!”

“Dự án hợp tác giữa chúng ta và tập đoàn Lợi Dân sắp bắt đầu khai công rồi, bắt buộc phải tìm một nhà cung cấp vật liệu mới trong thời gian sớm nhất có thể. Nếu không, nhà họ Khương chúng ta sẽ phải chịu tổn thất lợi nhuận! Hôm nay, tôi tập hợp mọi người là muốn mọi người đề cử một người đại diện đi đàm phán với các nhà cung cấp vật liệu khác nhau”.

Ngay khi ông cụ Khương vừa dứt lời, các nhân vật cấp cao của công ty ngồi bên dưới bắt đầu bàn tán.

“Chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Là ai nhắm vào nhà họ Khương chúng ta?”

“Quá tàn nhẫn! Nhìn một cái là biết do đối thủ cạnh tranh làm rồi! Sợ chúng ta hợp tác với tập đoàn Lợi Dân sẽ phát triển tốt hơn, nên mới dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy!”

“Không phải Khương Vy Nhan phụ trách việc hợp tác với tập đoàn Lợi Dân sao? Vậy thì để cô ta đi đàm phán với mấy nhà cung cấp vật liệu đó là được mà”.

Lúc này, Khương Mỹ Nghiên đột nhiên lên tiếng.

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng họp đều nói theo: “Đúng vậy, Khương Vy Nhan thích hợp nhất!”

“Đúng, đúng, để cô ta đi đàm phán! Dù sao cô ta cũng chả biết gì cả. Vừa hay ra ngoài trải nghiệm sẽ giúp ích cho dự án hợp tác của cô ta sau này”.

Ngay lập tức, nhóm người này đã đẩy nhiệm vụ hiển nhiên là bất khả thi này cho Khương Vy Nhan.

Trong đầu Khương Vy Nhan trống rỗng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

Cô nào có từng đàm phán hợp tác với mấy nhà cung cấp vật liệu đó, đây rõ ràng là đang gây khó dễ cho cô.

Ông cụ Khương suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Được rồi, nếu đã vậy thì Vy Nhan, cô đi đàm phán nhé. Nhớ kỹ, cô chỉ có hai ngày! Nếu không thể đàm phán hợp tác với năm nhà cung cấp vật liệu trong hai ngày thì cô tự nhận trách nhiệm về mình rồi từ chức, từ bỏ dự án hợp tác này!”

“Ông nội…”, Khương Vy Nhan lo lắng, hai mắt cô đỏ hoe, muốn phản bác lại.

Nhưng Khương Thái Xương hoàn toàn không cho cô cơ hội để nói: “Được rồi, cô đấy. Vy Nhan, bây giờ cô đang gánh vác niềm hy vọng của nhà họ Khương, vì vậy hãy chuẩn bị thật tốt”.

Những người nhà họ Khương khác cũng nhếch mép cười trên nỗi đau của người khác.

“Khương Vy Nhan! Cô phải nỗ lực lên đấy, thời gian chỉ có hai ngày thôi!”

“Tôi thấy có khi cô ta không hiểu gì đâu, e là dự án hợp tác này sẽ phải chuyển cho người khác rồi”

“Ha ha, nếu không phải nhờ thiếu úy Phương, thì loại rác rưởi như cô ta có thể trở thành người phụ trách chính sao?”

Lúc này Khương Vy Nhan quá uất ức, Từ Phân và Khương Thần ngồi ở một bên cũng sợ hãi không dám nói, bọn họ cũng biết nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành được!
« Chương TrướcChương Tiếp »