Chương 13: Quá khi dễ chuột rồi!!!

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911.

----------------------------

Thật ra, Trần Thành Đạc còn không có biết được Thư Hiểu Huy với cái đầu nhỏ buồn bực đang uống nước thật ra là hamster thành tinh hay vốn dĩ ban đầu chính là một con người, tuy rằng vừa rồi biến thân chưa tới nửa phút, nhưng mà hắn thấy được một làn da trắng nõn dưới ánh trăng....

Trần Thành Đạc suy nghĩ xem bản thân có nên bỏ thên một kiện quần áo hay không, hoặc là một chiếc ga trải gường lớn hay gì đó.

Trần Thành Đạc hít một hơi và nói với những người đang ăn vặt ở đó, "Lý Huy, ngươi cùng Thạch Duệ đi thu thập xác phi thuyền, Tô Bân liên lạc với số 3, bảo anh ta phái một chiếc chiến đấu cơ lại đây."

"Ok, lão đại."

Thư Hiểu Huy đã ăn uống no đủ giờ đang nằm ngửa bụng trên ba lô, móng vuốt nhỏ ngắn ngủn gãi gãi trước ngực, hạnh phúc híp mắt.

Trần Thành Đạc duỗi tay chọt eo nhỏ của cậu, "Ăn no rồi sao?"

Thư Hiểu Huy thỏa mãn duỗi duỗi móng vuốt nhỏ.

Trần Thành Đạc ngồi xổm xuống hỏi, "Ăn ngon sao?"

Thư Hiểu Huy gật đầu một cái thật mạnh.

Trần Thành Đạc bật cười, nhưng ngữ khí lại tương đối nghiêm túc mà nói, "Lần sau nếu lại tùy tiện sử dụng dị năng của ngươi, ta sẽ cắt khẩu phần ăn của ngươi!"

Tuy rằng đứa trẻ đang nằm đó rất quan trọng, thế nhưng nếu là mạng đổi mạng....

Móng vuốt nhỏ của Thư Hiểu Huy gãi gãi, xoay người đứng lên khoa khoang, "Chi chi chi!"

Ta có thức ăn dự trữ của mình!

Trần Thành Đạc nheo mắt cười, tuy rằng không thể hiểu được tiểu chiến sủng đang kêu cái gì, nhưng hiện tại vật nhỏ này có ý nghĩ muốn phản kháng, cho nên ngón tay của Trần Thành Đạc nhanh chóng chọc chọc má nhỏ của Thư Hiểu Huy, thẳng cho đến khi đem tất cả đồ vật trong không gian đều chọc ra tới.

Thư Hiểu Huy che lại má, giận dữ đứng lên mắng, "Chi chi chi chi!"

Chuột cũng có nhân quyền!

Chọc đau rồi sao? Trần Thành Đạc nhíu mày, duỗi tay đem đồ vật trên mặt đất cầm đi từng cái một, Thư Hiểu Huy một bên nhìn xem bên trong không gian của chính mình, một bên tức giận kêu chi chi.

Chờ sau khi thu lại hết tất cả các đồ vật xong, Thư Hiểu Huy chui vào bên trong balo của Trần Thành Đạc, chen chúc cùng với các đồ vật linh tinh bên trong.

Trần Thành Đạc thở dài, từng chút một lấy ra các đồ vật bên trong ba lô, cuối cùng thu được một quả bóng nhỏ mềm mại màu xám đang tức giận, Trần Thành Đạc nhẹ nhàng nhéo móng vuốt nhỏ của Thư Hiểu Huy đang phẫn nộ.

Nếu không phải biết Trần Thành Đạc có dị năng hệ kim, ngón tay kia cứng giống như inox thì Thư Hiểu Huy thật sự muốn nhào lên cắn một phát khiến hắn máu tươi chảy đầm đìa! Có chuyện thì nói a, lại đi chọc má cậu, thật sự là quá khi dễ chuột!

"Đại ca, dị năng của chuột nhỏ là buff thêm sự may mắn." Tiểu hài tử Bằng Bằng đã tỉnh lại bên kia chớp đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cậu, chầm chậm nói với giọng nói trẻ con.

Thư Hiểu Huy đang bị hạn chế trong tay người nào đó gian nan xoay người, duỗi đầu nhỏ nhìn cậu nhóc.

Cậu nhóc nhìn thân thể nhỏ mập mạp của Thư Hiểu Huy, đột nhiên nói một câu, "Đại ca, chuột nhỏ muốn một cái vòng lăn."

Thư Hiểu Huy kinh ngạc, chuột nhỏ?!

"Chi chi chi chi!" Ngày hôm qua em không phải kêu anh là tiểu ca ca nsao?! Chẳng lẽ là do cậu ảo giác?

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt, ý niệm truyền tới trong đầu Thư Hiểu Huy, "Tiểu ca ca, em sợ anh sẽ bị đưa đi làm nghiên cứu."

"...." Thư Hiểu Huy trầm mặc, chuột sinh gian nan...Cậu nhịn.

Thư Hiểu Huy cảm thấy cậu nhóc này có chút đáng thương, bị người tộc Tháp Đặc biến thành vật dẫn, ở mức độ nào đó mà nói thì cùng với việc bị đưa lên bàn giải phẫu cũng không khác nhau lắm, hơn nữa, không biết Trần Thành Đạc sẽ đem cậu nhóc này đến nơi nào, thế nhưng trong não của cậu nhóc có tin tức về người của tộc Tháp Đặc, những thứ kia liên quan đến tương lai của cả nhân loại, cậu bé hẳn là sẽ nhận được đãi ngộ thực tốt chăng?

Trần Thành Đạc một tay ôm nhẹ Thư Hiểu Huy, tay còn lại lấy từ trong ba lô ra một hộp sữa bò cũng một chiếc bánh dì hình con sâu bị dẹp, đưa cho Bằng Bằng.

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn Trần Thành Đạc, Trần Thành Đạc vỗ nhẹ vai của cậu nhóc rồi nói, "Ăn đi."

Cậu nhóc thò tay ra cầm, lại không ăn vội, cậu nhóc khua chân múa tay vừa diễn tả vừa nói, "Vòng lăn chính là như vậy, hình tròn còn có thêm một cái giá, chuột nhỏ chạy trong vòng lăn liền sẽ rất vui vẻ, sẽ không bị béo lên."

Nghe những lời này, Thư Hiểu Huy yên lặng duỗi duỗi hai chân trước, đặt hai móng vuốt kế bên nhau, cảm giác giống như hai ngày này ăn nhiều hơn chút, lúc trước một ngày cậu có thể chạy rất nhiều đường, khắp nơi tìm bao nhảy dù gì đó, nhưng từ sau khi ở cùng Trần Thành Đạc, cậu gần như không đi hoặc đi đường ít hơn hẳn, cho nên thật sự sẽ béo lên sao?

"Có thể lớn thành một đống mềm mụp cũng đùa rất tốt." Lý Huy đã dọn dẹp xong gần hết cười nhìn Thư Hiểu Huy nói.

Khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc phi thường trịnh trọng nói, "Thúc thúc, tuy rằng chuột béo sờ rất tốt nhưng sẽ dễ sinh bệnh, sẽ chết,"

"..."Lý Huy sờ sờ cái mũi, xoay người né tránh ánh mắt âm trầm của lão đại, đi ngăn cản Maoya nhà hắn đang muốn vồ chuột.

Mà sau khi Trần Thành Đạc giơ tay lên, từ trên bục bẻ xuống một khối kim loại, kim loại kia giống như bùn ở trong tay hắn quay cuồng.... Còn không phải là bánh xe quay bản thu nhỏ sao, đơn giản.

Dưới ánh nhìn của đôi mắt đen nhỏ như hạt châu của Thư Hiểu Huy, khối kim loại kia nhanh chóng biến hóa vẻ bên ngoài, rất nhanh liền biến thành một cái vòng xoay lớn bằng lòng bàn tay, được tạo thành từ một khối, không có bất cứ đường nối hay đinh ốc nào, trông rất hoàn mỹ.

Trần Thành đạc đem đến trước mặt Thư Hiểu Huy, ngón tay chọc chọc eo nhỏ của cậu, "Đi lên chạy thử xem."

Thư Hiểu Huy sờ cái bụng mềm mụp của chính mình, từ trên ba lô bò xuống dưới, cử động thân thể mềm mụp một nắm bò lên trên vòng lăn nhỏ, móng vuốt nhỏ vừa dẫm lên thì vòng lăn đã di chuyển, phải mất một lúc mới có thể bò lên.

Sau khi giẫm lên nó, không hiểu sao Thư Hiểu Huy lại cảm nhận được sức hấp dẫn lớn lao, móng vuốt nhỏ cầm lòng không đậu lập tức chạy như bay, đôi mắt đen lập tức sáng lên.

cầm lòng không đậu: giống kiểu không kìm lòng nổi ấy ạ:))

Cậu liên tục kêu chi chi, quả thực là không thể dừng lại được.

Trần Thành Đạc nhìn hamster nhỏ giống như sắp thành tàn ảnh bên trong vòng lăn, khóe miệng cong lên.

"Lão đại, đây có phải là động cơ vĩnh cửu không?" Tô Bân nhéo miệng con đại bàng màu đen rồi nói.

Móng vuốt đang chạy như bay của Thư Hiểu Huy dừng lại một chút, toàn bộ chuột lăn một vòng rồi ngã xuống, cậu cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, đồng thời cậu cũng nghe được tiếng cười của mấy người vây xem.

Thư Hiểu Huy muốn mắng người!

Thế nhưng cậu vẫn di chuyển thân thể bắt đầu chạy loạn trên vòng lăn nhỏ lần thứ hai, không có cách nào, thứ này chơi quá vui a.

Sau khi chạy một hồi lâu, Thư Hiểu Huy men theo quần áo Trần Thành Đạc và bò lên vai của hắn, bắt lấy huy chương của Trần Thành Đạc, kêu chi chi chi nhắc nhở anh ta hỏi vài chuyện với đứa bé.

Trần Thành Đạc hơi quay đầu ngóc tay chọc chọc eo nhỏ của cậu, sau đó ngồi xuống trước mặt cậu nhóc, nhìn Bằng Bằng đang gặm bánh mì nói, "Bằng Bằng, người tộc Tháp Đặc có phát tín hiệu ra bên ngoài không?"

Bằng Bằng chớp mắt, đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thành Đạc, sau đó một ít suy nghĩ vụn vặt truyền lại, một hình ảnh thiết kế phi thuyền của người tộc Tháp Đặc rất tỉ mỉ xuất hiện trong đầu Trần Thành Đạc.

Sau đó, Bằng Bằng lại tiếp tục ăn.

Trần Thành Đạc đỡ đầu mình, lượng tin tức có chút khổng lồ, hắn cần thờ gian để sắp xếp lại một chút.

-------------------------

Đã đăng lúc 18h01p, ngày 23/3/2022.

Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyendz cutecat1911

Tối nay tầm 10h sẽ cập nhật thêm chương mới nha mn, truyện này dạo này bỏ bê hơi nhiều, nên mình sẽ bão 5 chương trong tầm 2 hay 3 ngày gì đó, mong mn tiếp tục ủng hộ truyện của mình><

Chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ^^