Chương 2: Tiếp Tục Phát Triển

Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đó, Tiêu Chiến chưa phát ra tin tức gì đầu tiên, anh sợ dọa đứa nhỏ của anh chạy mất, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, bằng không nói không chừng anh còn chưa đắc thủ, bạn nhỏ của anh đã bị những người khác ngấp nghé.Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho tổ tiết mục mà Vương Nhất Bác tham gia chương trình trước đó, nói muốn đầu tư thêm, bổ sung thêm một tập nữa, liền lấy fan bình chọn ra khách mời được yêu thích nhất quay thêm một tập fan độc quyền. Sau đó mình lại tìm thủy quân đầu tư một phát là được, tuy rằng anh tin tưởng fan Nhất Bác rất nhiều, nhưng phải đảm bảo mà, cho nên anh liền "tiểu nhân" một lần đi. Cuối cùng tìm một lý do để thêm mình vào, dựa theo cách làm của tạp nghệ lúc trước, anh có thể ở cùng một chỗ với Vương Nhất Bác, đây là một cơ hội rất tốt.

Không phụ sự sắp xếp của Tiêu tổng tài, Vương Nhất Bác khi nhận được tin tức này trong nháy mắt nổi trận lôi đình: "Cái gì, còn muốn quay thêm một kỳ nữa?"

Người đại diện nghĩ, còn không phải do nhà đầu tư đề cập tới, cậu cho rằng là anh muốn như vậy, ngoài miệng vẫn ôn hòa nói: "Không có biện pháp, đây còn không phải là đáp ứng hy vọng của fan, fan đều hy vọng cậu quay thêm một kỳ nữa, bất quá cậu cũng có thể nhân cơ hội này tăng thêm mấy vạn fan nha!"

"Được rồi, em đi, thật sự là phiền toái." Không muốn nghe người đại diện cằn nhằn nữa, Vương Nhất Bác đành phải đồng ý.

Một tuần sau, Vương Nhất Bác đến căn hộ do tổ làm chương trình sắp xếp, vừa nghĩ đến muốn ở đây ba ngày hai đêm, cậu liền cực kỳ khó chịu, nhưng không có biện pháp vẫn nhịn xuống, dù sao đây cũng là con đường cậu chọn.

Dùng một giờ thu dọn hành lý, dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục, kế tiếp muốn cậu hiện tại đi khu vườn rau xung quanh giúp hàng xóm cùng nhau thu dọn đồ ăn đổi lấy nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối :<.

Vài phút sau, cậu đến khu vực nhà hàng, chào hỏi hàng xóm của mình và bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Vương Nhất Bác trong lòng nghĩ như vậy, dù sao một đại thiếu gia cậu đến làm loại chuyện này, không phải là vất vả lao động sao. Kỳ thật chính là dọn dẹp cỏ dại, tuy rằng vườn rau tương đối lớn, nhưng cũng không mất bao lâu.

Nhưng mà cậu còn chưa lao động được bao lâu, tổ tiết mục lại nói cho cậu một tin tức khiến cậu bùng nổ hơn, nói là theo yêu cầu của nhà đầu tư sẽ có một vị khách nhảy dù cùng cậu vượt qua mấy ngày nay, coi như là có bạn!

"Bạn cùng? Tôi có bạn cùng để làm gì? Không biết tiểu thiếu gia tôi không thích tiếp xúc với người xa lạ sao? "Vương Nhất Bác có chút tức giận, ngay cả công việc trong tay cũng không quan tâm, trực tiếp đi tới trước mặt đạo diễn vẻ mặt tức giận hỏi!

"Đây không phải là chuyện không có biện pháp sao, bằng không cậu nhẫn nhịn một chút, dù sao cũng không phải ở cùng một chỗ. Phòng!" Đạo diễn nhìn khuôn mặt càng ngày càng đen của đối phương cảm thấy đầu to hơn, trong lòng cũng trách tổng đạo diễn, rõ ràng đã kết thúc, sao lại đột nhiên xuất hiện một thứ quỷ quái như vậy, hết lần này tới lần khác khách mời vẫn là tiểu tổ tông Vương Nhất Bác, lúc ấy khó hầu hạ nhất chính là cậu ta.

"Vương lão sư, ngài thấy thế nào?" Trong lòng đạo diễn lại kêu khổ liên thiên, bên ngoài vẫn không thể không tích cực phối hợp, vừa rồi ông lại đưa ra một ý kiến, để cho đối phương ngoại trừ nhiệm vụ cơ bản thời gian khác có thể tự mình ở trong phòng tự do hoạt động.

Vương Nhất Bác cực kỳ không tình nguyện gật đầu, hiện tại đã như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể ngừng diễn hay sao?

"Vương Nhất Bác, thật trùng hợp, lại gặp mặt." Tiêu Chiến xách vali nhỏ đi vào thì thấy Vương Nhất Bác đang ở trong bếp không biết phải làm sao.

Lần này đến lượt Vương Nhất Bác kinh ngạc, cậu buông củ khoai tây trong tay xuống, đi tới: "Là anh! Anh là khách mời nhảy dù à?"

"Ừm, là tôi, để tôi nấu cơm đi, em vừa vất vả, trước đi tắm rửa một chút!" Tiếu Chiến thuận theo tự nhiên buông hành lý xuống, sau đó vòng ra phía sau người đẩy người ra ngoài.

Sau đó Tiêu Chiến tự mình buộc tạp dề và bắt đầu rửa rau thái rau, nghĩ thầm đây chính là cơ hội biểu hiện.

Vương Nhất Bác giật mình nhìn Tiêu Chiến trong phòng bếp: "Anh còn có thể nấu cơm? Vậy thì giao cho anh, phiền phức, lát nữa em có thể rửa chén." Vương Nhất Bác nói xong liền đi tắm rửa, vừa rồi làm bẩn như vậy, quả thật tắm rửa trước thì tốt hơn.

Một giờ sau, Tiêu Chiến làm bốn món một canh, theo thứ tự là sườn chua ngọt, sườn dấm chua, tôm xào, đậu phụ Ma Bà và canh trứng cà chua, nhìn bán hết sức, dù sao cũng muốn giành được hảo cảm của bạn nhỏ, khẳng định phải có đủ sắc vị biểu hiện tài nấu nướng của mình.

Vương Nhất Bác vừa sấy tóc xong đi ra, tóc còn chưa khô hết, mái tóc tán loạn buông xuống trán, trên lông mày tựa hồ còn có giọt nước treo, quần áo trên người cũng đổi thành áo thun đơn giản cùng quần dài rộng thùng thình.

Mà Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ của cậu bạn nhỏ nhà anh có chút rung động, nhưng nhìn thấy tóc đối phương hình như còn có chút ướt lại có chút lo lắng:

"Em như vậy sẽ bị cảm, sao không sấy khô chứ?" Ngay cả anh cũng không chú ý tới, ngữ khí của anh so với lúc trước lạnh nhạt có bao nhiêu ôn nhu.

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩn ra, đại khái là không nghĩ tới thái độ nói chuyện của người này: "Em không thích thổi khô, chỉ thích thổi một nửa để cho nó khô tự nhiên, quen rồi, hơn nữa toàn bộ thời gian thổi khô quá lâu."

Ngay sau đó lại chuyển đề tài nói: "Cơm đã xong chưa, ăn cơm đi."

"Được, vừa lúc thử trù nghệ của tôi." Tiêu Chiến tựa hồ cũng ý thức được thái độ vừa rồi có chút thân mật, liền ra vẻ tự nhiên trả lời.

Cùng lắm thì sau này ở cùng một chỗ, anh lại chậm rãi đem thói quen xấu này của bạn nhỏ thay đổi đi!

10 giờ tối, "Ngủ ngon, hẹn gặp lại vào ngày mai." Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác,

"Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại" Vương Nhất Bác trả lời.

Hai người mỗi người trở về phòng, nhưng hai người trở về phòng đều không lập tức ngủ. Tiêu Chiến đang suy nghĩ ngày mai nên làm thế nào để mối quan hệ tiến thêm một bước, mà Vương Nhất Bác đang suy nghĩ khách mời nhảy dù sao lại là anh, lại trùng hợp như vậy lại gặp phải. Hai người đều ngủ thϊếp đi với tâm sự.

"Sớm." Vương Nhất Bác đi xuống lầu nhìn Tiêu Chiến đang nấu bữa sáng trong phòng bếp.

"Sớm, em tỉnh sớm như vậy, tôi còn định lát nữa đi gọi em." Tiêu Chiến cười tự nhiên nhìn Vương Nhất Bác, dáng vẻ rời giường của cậu lại đáng yêu như vậy.

"Không cần, đây không phải là một hồi còn có nhiệm vụ, liền sớm một chút, hơn nữa anh so với em sớm hơn nhiều, ngay cả bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong, vất vả rồi!" Vương Nhất Bác nói xong liền đi tới trước bàn ăn bắt đầu ăn sáng.

Bữa sáng là cháo trứng và bánh bao hấp, cùng với sữa đậu nành. Rất bổ dưỡng, sau tất cả, cũng là đang tuổi ăn tuổi lớn.

Nhiệm vụ hai ngày tiếp theo đều rất thoải mái, đều không sai biệt lắm. Mỗi ngày Tiêu Chiến phụ trách nấu cơm, Vương Nhất Bác thì phụ trách nguyên liệu nấu ăn, hai người phối hợp rất tốt, chương trình quay rất vui vẻ, khó có được vị Vương thiếu gia này không gây vấn đề gì, khi đạo diễn thu thiết bị mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Tiêu tổng tới.

Mà Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng ở chung rất tốt, hai người đã là bạn bè, có thể thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau.

Tác giả (gốc) có lời muốn nói: Chương này cũng là sửa mới, thêm khoảng 400 từ!

Editor cũng có lời muốn nói: Chú Triến ơi, chú tâm cơ quá! Chọc anh nhỏ của cháu giận rồi 💢 :((((