Chương 16: Lần Đầu Tiên Không Hài Lòng

Lúc hai người đi ra khỏi phòng làm việc, Vương Nhất Bác đi phía trước xa xa, Tiêu Chiến đi theo phía sau, muốn chạy tới lại không dám.

Vừa mới chọc đến bạn nhỏ, hiện tại vẫn là an phận một chút, một lát ở trong phòng lại dỗ dành.

Người của công ty nhìn thấy Tiêu tổng của bọn họ đi theo phía sau, ai nấy đều muốn cười không dám cười, chỉ đành nhịn, tận lực không nhìn.

Thiên Hương Cư đại môn, tổng giám đốc đứng ở cửa chờ nghênh đón tổng giám đốc Tiêu.

Vương Nhất Bác ở phía trước, cho nên khi cậu đi đến, Tiêu Chiến vẫn còn ở phía sau. Quản lý nhìn Vương Nhất Bác, tuy rằng người trước mắt này diện mạo cùng ăn mặc thoạt nhìn cũng không tầm thường, nhưng hôm nay đã bị Tiêu tổng bao, so với người trước mắt này có thể cũng là cái gì lợi hại mà nói, hắn càng không dám đắc tội Tiêu tổng.

Nhưng hắn vẫn có chút lễ phép nói: "Vị tiên sinh này, xin lỗi, hôm nay chúng tôi đã bị tổng giám đốc Tiêu thị bao, ngài xem nếu không ngài có đổi chỗ khác, tôi có thể giới thiệu cho ngài một chỗ, lát nữa nhân viên của chúng tôi dẫn ngài qua, ngài cảm thấy thế nào?"

Vương Nhất Bác giờ phút này tâm tình không tốt, có chút tức giận nói: "Hắn bao tràng ta cũng có thể, tôi ra giá gấp đôi, anh bảo hắn tìm chỗ khác."

Quản lý vừa nghe lễ phép trên mặt đã đổi thành cung kính, nhưng đây cũng không phải là vấn đề tiền bạc, Tiêu tổng cho dù không cho tiền bọn họ cũng không dám a.

Vì thế hắn thập phần xin lỗi nói với người trước mắt: "Vị công tử này coi trọng Thiên Hương Cư chúng ta như vậy, tiểu nhân không quá sợ hãi, nhưng làm ăn phải có tín nhiệm không phải sao, đây cũng không phải là vấn đề tiền nhiều tiền ít, Tiêu tổng trước ngài bao trước, chúng ta không thể bởi vì ngài đưa ra giá cao hơn liền... Như vậy truyền ra ngoài đối với thanh danh Thiên Hương Cư của chúng ta cũng không dễ nghe a. Vương Nhất Bác nghe xong đang muốn mở miệng thì tổng giám đốc Tiêu kia đến muộn, nhìn quản lý nói: "Vị tiên sinh này là cùng tôi." Sau đó liền muốn kéo Vương Nhất Bác cùng đi vào.

Vương Nhất Bác cũng không muốn phát tác trước mặt người ngoài, vì thế cậu cũng không phản kháng động tác của Tiêu Chiến, theo anh đi vào.

Người quản lý nhìn hai người, tuy rằng bọn họ không phải rất thân mật, nhưng hắn có thể cảm giác được chút bầu không khí nhỏ kia, dù sao hắn cũng phải giữ tốt miệng này. Thì ra là cãi lộn không được tự nhiên.

Sau đó liền nhanh chóng đi theo vào, phân phó phòng bếp chậm một chút lại mang thức ăn, cho hai vị kia thời gian hảo hảo nói chuyện. Sau đó liền đi bận việc khác, hắn cũng không muốn đi quấy rầy vị Tiêu tổng này.

Vừa đến trong phòng riêng, Vương Nhất Bác liền buông tay Tiêu Chiến, chọn chỗ xa nhất ngồi, còn không cho Tiêu Chiến tới gần.

"Nhất Bác, anh sai rồi, thật sự biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa." Anh nhìn Vương Nhất Bác đang tức giận nói.

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Anh vừa nhìn thấy em liền nhịn không được, chuyện này cũng không thể trách anh a, còn không phải bởi vì anh rất thích em, mới nhìn thấy em liền..."

Vương Nhất Bác nghe được trong lòng có chút buông lỏng, nhưng vẫn không mở miệng.

Tiêu Chiến vừa nói vừa quan sát biểu tình của đứa nhỏ, sau đó lại kiên trì nói: "Điềm Điềm, em tha thứ cho anh được không? Lần sau anh nhất định khống chế, em không đồng ý anh nhất định sẽ không làm."

Vương Nhất Bác lúc này mới mở miệng: "Hôm qua mới..." Anh lại còn không biết xấu hổ mà nói ra miệng.

Liền chuyển chủ đề: "Anh có phải là...?" Vừa gặm vừa cắn, anh làm em khắp người, em làm sao gặp người. Dừng lại một lúc, và tiếp tục, "Em không phải không cho phép ... Chỉ là, anh phải hơi chú ý một chút, không nên làm ở nơi có thể nhìn thấy..."

Dường như có chút khó mở miệng, cậu nói xong mặt hơi đỏ lên một chút.

Tiếu Chiến nghe thấy bạn nhỏ mở miệng, cúi đầu không nói lời nào, lẳng lặng nghe.

Nghe những lời trước đó của đứa nhỏ, anh là có một chút buồn, nhưng sau đó nghe những đứa nhỏ nói không phải là không muốn, anh rất hạnh phúc: "Được, lần sau anh sẽ chú ý, Điềm Điềm không tức giận chứ?"

Vương Nhất Bác không được tự nhiên gật đầu một cái, cậu đối với người đàn ông này thật sự không giận nổi, vừa rồi cũng là bị anh làm cho nóng nảy mới...

Tiêu Chiến nhìn thấy bạn nhỏ gật đầu mới dám tới gần bên cạnh cậu, ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.

Món ăn lúc này cũng hợp thời lên, Tiêu Chiến vì lấy lòng bạn nhỏ liền gắp thức ăn.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, mềm giọng nói: "Anh không ăn sao? Tính gắp gì cho em, em không phải là không có tay."

Tiêu Chiến dịu dàng cười nói: "Anh thích gắp cho em, em ăn đi, anh không đói."

Vương Nhất Bác im lặng nhìn tên ngốc trước mắt này, dùng đũa gắp một miếng vịt quay đưa đến trước miệng hắn.

Tiêu Chiến nhìn thấy động tác của tiểu hài tử, nụ cười ôn nhu nhất thời trở nên ngang ngược, hắn há miệng, chờ tiễu hài tử đưa đến miệng hắn.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ đặt đũa vào trong, mở miệng: "Ấu trĩ, cũng không biết em thích anh ở chỗ nào."

Tiêu Chiến ngậm vịt quay vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm, mới nói: "Đương nhiên là thích nhan sắc của anh, chỉ có anh đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với em, những người khác đều là bột son thô tục."

Vương Nhất Bác: "Vâng vâng, anh là tốt nhất, được rồi, mau ăn cơm, còn muốn em gắp cho ăn, không có cửa."

Tiêu Chiến vốn định tiếp tục há miệng, giờ phút này bạn nhỏ nói xong lập tức ủy khuất nói:

"Điềm Điềm có phải không yêu anh không? Nhẫn tâm để cho anh đói làm việc, như thế sao anh có thể kiếm tiền để nuôi em được!"

Vương Nhất Bác không quan tâm đến Tiêu Chiến kháng nghị, tiếp tục ăn phần của mình, còn đúng lúc bổ sung một câu: "Nếu không ăn, em ăn xong liền trở về, anh ăn một mình đi!"

Tổng giám đốc Tiêu lập tức thành thật, bắt đầu ăn cơm, nhưng vẫn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bạn nhỏ.

Một giờ sau, tổng giám đốc Tiêu mới chậm rãi buông đũa xuống, Vương Nhất Bác ở một bên chờ hồi lâu, giờ phút này nhìn thấy đối phương rốt cục buông đũa xuống, mở miệng: "Ăn xong rồi? Vậy thì em về trước, buổi chiều em sẽ về sớm."

Cậu đã sớm ăn xong, nhưng đối phương nhất định phải để cậu chờ hắn ăn xong mới cho phép trở về. Vừa nghĩ đến nếu hắn không đồng ý đối phương không biết sẽ nghĩ ra phương thức nào, cậu chỉ đành chờ.

Tiêu Chiến chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng, nói: "Hôm nay anh không có việc gì làm, chính là một hai tài liệu cần xem, về nhà có thể để trợ lý truyền cho anh."

Nhìn biểu hiện của đứa trẻ dường như đang tức giận, vội vàng mở miệng: "Vì vậy, Điềm Điềm, chúng ta đi dạo trong siêu thị một chút? Tủ lạnh ở nhà trống rỗng. Còn nữa, hiện tại chúng ta đã là loại quan hệ này, Điềm Điềm em sẽ không muốn cùng anh tách ra đi, cho nên, chúng ta có phải nên đi mua chút đồ dùng cần thiết để ở chung, ví dụ như đồ ngủ của đôi tình nhân, đồ dùng tình nhân..."

Vương Nhất Bác vốn định hỏi anh nếu không về văn phòng sao không nói sớm, nhưng nghe Tiêu Chiến bổ sung, trên mặt hiện lên một tia biểu tình không bình thường: "Ai ở chung với anh? Nhà em đã tìm thấy rồi, chỉ là vẫn chưa được trang trí tốt, vì vậy bây giờ tạm thời ở lại với anh, chờ đợi cho bên kia làm xong rồi mới chuyển qua."

Tiêu Chiến vừa nghe nhất thời liền mất hứng, hắn đứng lên, kéo đứa nhỏ đứng lên, Iộ ra biểu tình không vui, từ trên cao nhìn xuống nói: "Dọn ra ngoài? Em định dọn ra ngoài? Em tìm thấy nhà từ khi nào? Tại sao anh không biết?"

Vương Nhất Bác nhìn biểu tình có chút tức giận của Tiêu Chiến, cậu vốn chỉ thuận miệng nói. Tuy rằng phòng ốc đã tìm xong, nhưng cậu không có ý định dọn ra ngoài, bọn họ hiện tại đã là tình nhân, cậu khẳng định cũng luyến tiếc cùng Chiến ca tách ra, hơn nữa sau đó cậu thường xuyên quay phim đi ra ngoài phỏng chừng cũng không thấy được anh, cậu làm sao có thể chuyển ra ngoài đây.

Nhưng Chiến ca lại tức giận thành như vậy, tuy rằng cậu cảm giác được đối phương đã đè nén phẫn nộ của mình. Nhưng cậu đột nhiên cảm thấy Chiến ca có chút... Nói chuyện như vậy...

Vì thế cậu cũng có chút mất hứng, "Đúng, em đương nhiên phải dọn ra ngoài, phòng ốc vẫn Iuôn tìm, chẳng qua gần đây mới tìm được mà thôi, hơn nữa, em tìm phòng vì sao phải thông báo cho anh? Chúng ta mới ở bên nhau không lâu. Em cũng định tìm một cơ hội thích hợp để nói cho anh biết, bây giờ anh đề nghị, em thuận miệng nói. Vừa vặn, hôm nay ta dứt khoát đi mua chút đồ cần thiết ở trước, người trang trí nói cho em biết ngày mai có thể ở lại."

Tiếu Chiến vừa nghe càng tức giận, tiểu bằng hữu sao có thể như vậy, cư nhiên cái gì cũng không nói cho hắn biết, còn muốn dọn ra ngoài, không muốn ở cùng một chỗ với hắn, là bởi vì không thích hắn như vậy sao? Cho nên mới không muốn ở cùng một chỗ.

Anh nhất thời không muốn nói chuyện, buông tay cậu ra, lẳng lặng ngồi xuống.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của Tiêu Chiến, cũng cảm thấy mình có phải có chút suy nghĩ quá nhiều hay không, Chiến ca chỉ là quá để ý cậu mà thôi, nhưng cậu không muốn chịu thua, cho nên cậu cũng ngồi xuống, không để ý tới đối phương.

Tiêu Chiến ngồi suy nghĩ thật lâu, mới hạ quyết tâm mở miệng với cậu: "Được, nếu em muốn dọn ra ngoài, vậy căn nhà em chọn ở đâu? Anh đi tìm cùng em được không? Thái độ của anh không tốt, xin lỗi, Nhất Bác đừng giận anh, anh vẫn có thể là bạn trai của em chứ?"

Vương Nhất Bác cũng tỉnh táo lại, càng cảm thấy mình hiểu lầm Chiến ca, giờ phút này lại nghe Chiến ca nói như vậy, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng, nói như không thích Chiến ca vậy.

Cậu có chút khổ sở nói: "Ừm, em không giận anh, vừa rồi giọng điệu của em cũng không tốt, Chiến ca, xin lỗi, lần đầu tiên em yêu đương, cũng không nghĩ tới em lại tùy hứng như vậy, em vẫn cho rằng em sẽ là người dỗ dành người khác, hiện tại xem ra, em làm một chút cũng không tốt."

Tiêu Chiến nghe xong câu trả lời của bạn nhỏ có chút đau lòng: "Không có, Nhất Bác, em rất tốt, thật sự, đặc biệt tốt, là anh không làm được điều như một người bạn trai nên làm, thực xin lỗi, vậy nên em có thể trong khoảng thời gian này tạm thời không dọn ra ngoài, để cho chúng ta ở chung thêm một thời gian nữa, bằng không đến lúc đó em bận rộn anh có thể rất ít khi gặp em, nếu trong khoảng thời gian này chấm dứt em vẫn muốn dọn ra ngoài, anh nhất định không ngăn cản em."

Vương Nhất Bác nghe được Chiến ca vẫn đang xin lỗi, thậm chí vì cậu thỏa hiệp, cậu đột nhiên cảm thấy mình một chút cũng không hiểu người đàn ông trước mắt, thì ra anh không có cảm giác an toàn như vậy, mở miệng: "Chiến ca, em nghĩ kỹ rồi, em không chuyển ra ngoài, em không phải không thích ở cùng Chiến ca, chỉ cần anh không không cảm thấy em cái gì cũng không biết, em vẫn có thể cùng Chiến ca ở một chỗ. Sau này chúng ta còn phải ở bên nhau cả đời, phải không? Coi như thích ứng trước."

Tâm trạng vốn trầm lặng của Tiêu Chiến sau khi nghe những lời này của bạn nhỏ trong nháy mắt giống như sống lại, anh vui vẻ nhìn đứa nhỏ nói: "Thật sao? Em không chuyển đi nữa à?"

Vương Nhất Bác biết vì sao Chiến ca lại hỏi lại một lần nữa, lập tức gật đầu.

Tiêu Chiến nhìn thấy đứa nhỏ gật đầu tỏ vẻ cậu thật sự không chuyển đi, đứng lên kéo đứa nhỏ ôm chặt lấy, "A, Điềm Điềm, em là ngọt ngào nhất thế giới, anh yêu em rất nhiều."

Vương Nhất Bác thấy Chiến ca cao hứng như vậy, trong lòng cậu cũng đột nhiên cảm thấy rất cao hứng, cũng ôm chặt lấy Chiến ca của cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thật Tiểu Tiêu vẫn luôn suy nghĩ, muốn truyện toàn bộ ngọt ngào vẫn ít nhiều có một chút trắc trở, sau đó ngày hôm qua lúc đi trên đường nghe kịch phát thanh, vừa lúc trước khi Ngụy Vô Tiện thổ lộ giữa hai người bọn họ có hiểu lầm kia, Ngụy Vô Tiện sau khi Lam Vong Cơ tỉnh rượu, hai người tách ra hai phòng. Sau đó, Ngụy Anh ra ngoài và gặp Ôn Ninh trên đường. Tôi còn nhớ rõ hắn nói một câu, sơ suất là trước kia cảm thấy một mình tự do tự tại cũng rất tốt, hiện tại Ngụy Vô Tiện cảm thấy không thể cùng Lam Vong Cơ, bởi vì hắn cảm thấy sau này hắn có thể cùng Lam Vong Cơ nói không chừng ngay cả bằng hữu cũng không làm được, liền rất phiền não. Một phút kia kỳ thật tôi rất hoảng hốt, tuy rằng lúc trước đã nghe qua biết bọn họ rất nhanh sẽ thổ lộ, nhưng một phút kia vẫn rất lo lắng.

Sau đó tôi cảm thấy thực sự có một chút hiểu lầm nhỏ cũng rất tốt, chỉ cần nhanh chóng giải quyết là được.

Editor cũng có lời muốn nói: Tốt nhất là đừng ngược a! Em cũng không muốn ngược huhu!