Chương 43
Phù!
Lấy lại được mũ phương, làm Ngô Tuệ Lan thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Tiêu Thanh, anh có bắt được tên cướp đó không?”
Mục Thiên Lam hỏi.
Tiêu Thanh lắc đầu một cái: “Không chạy lại anh nên bỏ mũ phượng xuống đất, anh nhặt mũ phượng nên chậm một chút, anh ta đã bỏ chạy mất dạng.” Ngô Tuệ Lan không quan tâm đến tên cướp gì đó, bà ta ôm mũ phượng vui vẻ đi về nhà.
Năm giờ chiều ngày hôm sau.
Mục Thiên Lam, Mục An Minh, Ngô Tuệ Lan đến nhà bà cụ.
“Bà nội. Bà gọi nhà chúng cháu tới có chuyện gì vậy?” Mục Thiên Lam hỏi.
Bà cụ hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói chuyện với Mục Thiên Lam.
Mục Hải Long đứng ra, u oán nói: “Bởi vì cô từ chối Hộ quốc chiến soái nên tôi mới bị cô hại chết. Đi đòi sính lễ của nhà họ Chu bị đánh gần chết, cuối cùng mới dùng Lamborghini đổi lại sinh lễ đã cho Chu Ngọc Đình.”
“Ba mẹ tôi đã lấy lại được một nửa tiền đặt cọc nhà và xe rồi, đồng hồ đeo tay của Hải Yến cũng bán được ba tỷ, bây giờ tổng cộng còn thiếu bốn hai tỷ, nhà ta gom tất cả cổ phiếu, quỹ và tiền mặt hiện có cũng chỉ được mười lăm tỷ, còn thiếu hai mươi bảy tỷ không bù được.”
“Nghe nói mấy ngày trước cô vay được sáu mươi tỷ, lấy ba mươi tỷ đi trả tiền vay, còn ba mươi tỷ vẫn nằm trong tài khoản, trước mắt đưa ba mươi tỷ kia cho tôi dùng một chút, bù vào sính lễ của Hộ quốc chiến soái đưa cho người ta.”
Mục Thiên Lam vừa nghe vậy, lập tức không đồng ý.
“Lúc Feida gặp nguy hiểm, tôi xin Feiyang mười lăm tỷ xoay sở, lúc giá thép tăng cao, bán hàng tồn kho trả cho Feiyang nhưng nhà các người và nhà chú đều nhất trí phản đối, bảo tôi tự nghĩ cách giải quyết.”
“Bây giờ nhà anh xảy ra chuyện, mở miệng đòi tôi lấy số tiền vay mình vất vả có được bù vào. Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý!”
Ngô Tuệ Lan nói: “Nhà các người tạo nghiệt thì liên quan gì tới nhà tôi, dựa vào cái gì mà bắt công ty tôi bù phần thiếu cho các người, tại sao cậu không đi chết đi?”
Rầm!
Bà cụ vỗ bàn, cả giận nói: “Thật là không biết xấu hổ, không biết người đại diện trước luật pháp của Feiyang và Feida đều là ta hay sao. Lúc nào thành công ty của cô rồi?”
“Nếu nhà các người không biết xấu hổ như vậy, được thôi, bắt đầu từ bây giờ, Mục Thiên Lam không còn là tổng giám đốc của Công ty Feida. Feida và nhà các người không có một chút quan hệ nào nữa, ngày mai thằng ba đi tiếp quản Công ty Feida cho ta!”
“Dạ vâng thưa mẹ!”
Mục Anh Thiên vui mừng nói.
“Mẹ, mẹ chớ tức giận, chúng con có lời muốn nói…”
“Không có gì đáng nói!”
Bà cụ cắt đứt lời của Mục An Minh, quát lên: “Nếu không phải Thiên Lam từ chối Hộ quốc chiến soái, nhà chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh như vậy sao? Cút ra ngoài cho ta. Các người không còn là một phần tử của nhà họ Mục ta nữa, sau này tự lực cánh sinh. Chuyện gì cũng đừng tìm ta!”
Nói đến đây, bà ta cầm ly trà đập trên đất “Cút! Cút cho ta! !”
Mục An Minh cùng Ngô Tuệ Lan bị sợ vội chạy ra ngoài.
Mục Thiên Lam cố gắng hết sức nói: “Bà nội. Lúc Feida được cháu tiếp quản thì đã sắp phá sản, cháu dùng hai năm đưa doanh thu của Feida từ con số âm lên một con số trội hơn, cháu không có công lao thì cũng có khổ lao mà, bà không thể đối xử với cháu như vậy, càng không thể đối xử với nhà cháu như vậy!”
Bốp!
Bà cụ tát lên trên mặt Mục Thiên Lam một cái, quát lên: “Cô từ chối Hộ quốc chiến soái thì từ chối, ta muốn thu hồi Feida của ta không thể được sao, cô có cái gì bất mãn?”
“Cô thích tên vô dụng Tiêu Thanh như vậy thì cút ra khỏi nhà họ Mục cho ta, sống với cậu ta, nhà họ Mục ta từ đây không có đứa cháu gái không có chí tiến thủ như cô!”
Bà cụ vô cùng đoạn tuyệt.
“Cút đi Mục Thiên Lam.”
Mục Hải Long đắc ý nói.
“Các người ăn hϊếp người quá đáng!
Hu hu hu…”
Mục Thiên Lam bụm mặt, uất ức khóc lóc chạy ra ngoài.
Quán bar Đại Dương, bên trong phòng bao sang trọng.
Mục Thiên Lam cùng một cô gái ăn mặc hấp dẫn ngồi ở đó.
Cô gái này tên là Lưu Ngọc Huyên, bạn thân của Mục Thiên Lam.
“Thiên Lam, tớ thật là phục cậu, Hộ quốc chiến soái không cần lại lựa chọn tên shipper Tiêu Thanh, khẩu vị của cậu thật nặng, biết thứ mình mất đi là cái gì không?