Chương 22

Chương 22

Ngay sau đó!

Đùng đùng đùng!

Tiêu Thanh quơ cây búa lạ, mạnh mẽ đập xuống đầu xe và đuôi xe Lamborghini.

“Mẹ của tôi ơi!”

Người chung quanh đều sợ hãi đến ngây người.

“Chiếc xe sang trọng như vậy sao anh ta nỡ xuống tay đập nát được chứ!”

“Bỏ năm mươi mốt tỷ mua mà cứ thế đập nát, thật là phí của trời mà!”

“Trâu bò! Quá trâu bò! Cái này cũng xuống tay được, thật là một người vừa giàu vừa cứng rắn!”

Ánh mắt của cô gái xinh đẹp kia cũng nhìn thẳng, chiếc xe sang trọng như vậy, anh không muốn thì tặng cho tôi cũng được mà, tôi có thể dâng hiến tất cả cho anh, đập phá làm gì chứ!

Cho dù là Kim Chí Hùng cũng đau lòng không chịu được.

Sau một phen đập phá điên cuồng, Lamborghini bị đập thành một đống sắt vụn, lúc này Tiêu Thanh mới dừng lại.

“Trâu bò, đập chiếc xe xa sỉ mua năm mươi mốt tỷ thành sắt vụn, tôi cũng phải dành cho anh một lời khen.”

Kim Chí Hùng giơ ngón tay cái lên cười nói.

“Đi, tôi đã đồng ý chưa?”

Tiêu Thanh cười lạnh một tiếng, xách búa tạ đi về phía Kim Chí Hùng.

“Anh muốn làm gì?”

Sắc mặt của Kim Chí Hùng thay đổi một cách nhanh chóng, không khỏi lui về phía sau.

Tiêu Thanh mang sắc mặt giận dữ nói: “Chuyện vợ tôi hại cậu tông vào đuôi xe bây giờ đã xử lý xong, nhưng chuyện cậu đánh vợ tôi còn chưa xử lý, tiếp theo nên xử lý chuyện cậu đánh vợ tôi rồi!”

Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Thanh tăng nhanh nhịp bước tiến về phía Kim Chí Hùng.

Ba năm kết hôn, đừng nói đánh, mà ngay cả mắng, anh cũng không nỡ mắng vợ một câu, ở trong mắt anh, vợ mình chính là một cô gái ngốc ngọt ngào điển hình, anh cưng chìu còn không kịp làm sao đánh mắng cô được chứ?

Nhưng Kim Chí Hùng là một người ngoài mà lại dám đánh vợ của anh, thì phải trả lại như thế nào đây?

Nếu như có thể nuốt được cơn giận này xuống thì anh cũng không xứng làm đàn ông nữa!

“Anh đừng làm loạn!”

Kim Chí Hùng luống cuống, vừa lui về phía sau vừa không quên uy hϊếp: “Tôi nói cho anh biết, ba tôi là Kim Chí Nam, rồng ở dưới đất Cổ Cảnh này, nếu như anh dám cầm búa đập tôi thì bất kể anh là ai, ba tôi đều sẽ cầm dao chém chết anh!”

Anh ta vừa mới dứt lời, Tiêu Thanh đã bắt tay của anh ta lại: “Đánh vợ tôi thì dù ba cậu có là ông trời thì tôi cũng phải xử lý cậu! Nói, cái tay nào đánh vợ tôi!”

Cổ tay bị Tiêu Thanh bắt, Kim Chí Hùng cảm giác như bị kiềm kẹp lại vậy, có hất như thế nào cũng không thoát được, lúc này anh ta liền quýnh lên kêu gào: “Bạch Băng Thu, tôi không quan tâm người này có phải là chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu hay không, nếu như anh ta dám đánh tôi thì ba tôi tuyệt đối sẽ để cho anh ta chết không có chỗ chôn, ngay cả chị cũng khó tránh khỏi liên quan, còn không mau kêu anh ta buông tay ral”

Bạch Băng Thu làm như không nghe.

“Không nói đúng không?” Tiêu Thanh híp mắt một cái: “Nếu cậu đã không nói, vậy tôi sẽ đập hết hai tay này của cậu!”

Dứt lời, Tiêu Thanh đè bàn tay của Kim Chí Hùng lên trên đất, đập một búa lên trên mu bàn tay của anh ta.

“AI”

Kim Chí Hùng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó, Tiêu Thanh lại ấn một cái tay khác của anh ta xuống đất, tiếp tục đập một búa xuống.

Mười ngón tay nối với tim, xương cốt của hai mu bàn tay đều bị đập gấy, Kim Chí Hùng đã đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu nhỏ xuống, sắc mặt ảm đạm, toàn thân đều run rẩy, muốn khóc cũng không khóc được.

Lúc này Tiêu Thanh mới ném cây búa đá cho tài xế của Bạch Băng Thu, phủi tay, nhàn nhạt nói: “Vợ tôi hại cậu tông vào đuôi xe, tôi cũng đã bồi thường tiền cho cậu rồi, cậu đánh vợ tôi, tôi cũng trừng phạt cậu rồi, chuyện này đến đây kết thúc, muốn trả thù thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào, nhưng mà dám trả thù vợ của tôi hoặc là nhân viên của tôi thì lần sau tôi không dùng chùy đập tay cậu nữa mà sẽ trực tiếp đập bể đầu của cậu!”

Hít!

Nghe được lời của Tiêu Thanh, người chung quanh lại hít một hơi khí lạnh.

Kim Chí Hùng nặn ra một câu nói qua kẽ răng: “Đừng có chạy, tôi phải gọi cho ba tôi tới chém chết anh, lại gϊếŧ cả nhà anh luôn!”

Ánh mắt của Tiêu Thanh bất chợt trở nên lạnh lẽo: “Không phục thì cậu cứ đánh, tôi sẽ cho cậu biết cái gì gọi là người giỏi có người giỏi hơn!”

“Được!”

Kim Chí Hùng đứng lên: “Hôm nay nếu như tôi không bảo ba tôi chém chết anh thì tôi không mang họ Kim!