Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Chiêu Hầu đang định nói tiếp, chợt thấy ánh mắt sắc lạnh của Ngụy Huệ Hầu đang quét tới, đôi môi vừa mấp máy lập tức im bặt. Ánh mắt Ngụy Huệ Hầu quét khắp lượt chư hầu, dừng lại ở Vệ Thành Công ngồi ở cuối cùng. Vệ Thành Công rùng mình ớn lạnh, tay run cầm nâng chén rượu lên, uống cạn đầu tiên. Ngụy Huệ Hầu gật gù đắc ý, tiếp đến lại đưa mắt về phía quân chủ các nước nhỏ như Tống, Nghĩa Cừ, Lỗ, Trung Sơn, Đào, Trần. Chư hầu lần lượt nâng chén uống cạn.

Khi ánh mắt Ngụy Huệ Hầu dừng lại ở Yên Văn Công tuổi ngoại lục tuần, Văn Công thoáng ngần ngừ một lát, rồi cũng nâng chén, nhìn sang Hiển Vương, cúi đầu với Hiển Vương, gõ chén xuống bàn ba lần, rồi uống liền một hơi. Không đợi Ngụy Huệ Hầu nhìn đến, Triệu Túc Hầu, Hàn Chiêu Hầu cùng nâng chén lên, bắt chước Yên Văn Công, đều đưa mắt nhìn Chu Hiển Vương, gõ chén ba cái xuống bàn, rồi uống. Hai thái tử Tề, Sở ngồi ở hai bên, chẳng chú ý tới thiên tử, cũng chẳng để ý tới Ngụy Huệ Hầu, chỉ nhìn nhau cười cười, nâng chén chúc nhau, rồi cùng uống cạn.

Trong buổi tiệc, chỉ có Chu Hiển Vương không nâng chén, ngồi ngây như khúc gỗ sau bàn.

Ánh mắt Ngụy Huệ Hầu nhanh chóng chuyển sang Chu Hiển Vương. Muôn nỗi đau xót trong lòng Chu Hiển Vương hoá thành một nụ cười gượng gạo. Ông nâng chén lên môi, nhấp một ngụm, rồi đặt trở lại bàn.

Ngụy Huệ Hầu cười hài lòng, vòng tay nói: “Ngụy Anh đa tạ chư vị đã có mặt ở đây! Ngụy Anh còn vài lời muốn nói, mong chư vị cho phép!”

Xung quanh lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngụy Huệ Hầu.

Ngụy Huệ Hầu khẽ đặng hắng, cất giọng sang sảng: “Chư vị công hầu! Bảy trăm năm trước, tại nơi này, chính trên gò đất phía trước không xa, Chu Vũ Vương hội hợp tám trăm chư hầu thiên hạ, tuyên thệ phạt Trụ. Thử nghĩ mà xem, tại sao Chu Vũ Vương có thể hội minh tám trăm chư hầu? Bởi người có đức hạnh, có tài năng! Người xưa có câu, ‘người có đức có tài sẽ có được thiên hạ.’ Trụ Vương thất đức bất tài nên mất thiên hạ. Vũ Vương tài đức song toàn nên có thiên hạ. Chư vị công hầu, hiện nay chúng ta đứng trên đất này, nhớ lại chuyện xưa, thực khó tránh trong lòng cảm khái!”

Câu này khác nào ám chỉ Chu thiên tử là người vô tài vô đức, nên ai cũng có thể đoạt lấy vương vị. Do vậy, Ngụy Huệ Hầu vừa dứt lời, Chu Hiển Vương mặt đỏ bừng hổ thẹn, cúi gằm mặt xuống, lén kéo vạt áo lau nước mắt.

Hàn Chiêu Hầu chạm khẽ vào Điền Tích Cương ngồi cạnh, thì thầm: “Nghe rõ chưa? Ngụy Hầu tài đức song toàn, thiên hạ nên thuộc về ông ta!”



Điền Tích Cương liếc mắt nhìn Ngụy Huệ Hầu, hừ mũi một tiếng, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn. Hùng Hoè mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Ngụy Huệ Hầu, lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi Ngụy Hầu, trong thiên hạ hiện nay, ai là người tài đức song toàn?”

Ngụy Huệ Hầu nhìn về phía Hùng Hoè, cười khẽ mà nói: “Có một người, song đương nhiên không phải là thái tử nước Sở Hùng Hoè!”

Hùng Hoè lạnh lùng đáp: “Nói như vậy, người đó hẳn là Ngụy Hầu đây?”

Ngụy Huệ Hầu bật cười: “Ha ha ha ha! Người tài đức song toàn có thể chấn hưng vương nghiệp, bá chủ thiên hạ. Ngụy Huệ Hầu tài nông đức mọn, sao có thể gánh vác trọng trách này? Hơn nữa, dù Ngụy Anh có tài năng đó, cũng không dám khoe khoang!”

Thân là chư hầu, lại nói chuyện vương nghiệp trước mặt thiên tử, những lời như vậy mà ông ta cũng dám thốt ra, không khỏi khiến mọi người bàng hoàng sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau. Ngụy Huệ Hầu lại đổi sang chuyện khác: “Có điều, thiên hạ thực sự vẫn có một kẻ như thế, tự cho mình đức cao vọng trọng, tài trí siêu quần!”

Chư hầu kinh ngạc, không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về phía Ngụy Huệ Hầu. Hùng Hoè dõng dạc hỏi: “Xin hỏi Ngụy Hầu, kẻ đó là ai?”

Ngụy Huệ Hầu thu lại nụ cười, gằn mạnh từng chữ: “Tần Công Doanh Cừ Lương!”

Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau. Hàn Chiêu Hầu khẽ chạm vào Điền Tích Cương: “Thấy chưa? Vòng vèo qua lại, cuối cùng cũng nhắc đến việc chính rồi đấy!”

Ngụy Huệ Hầu nghiêm mặt, giọng nói càng thêm gay gắt: “Hôm nay chư hầu về chầu thiên tử, thiên hạ quy tâm, vua giữ đạo vua, tôi gìn đạo tôi, có thể gọi là phúc lớn của lê dân. Duy có Tần Công ngông cuồng tự đại, đã không đích thân tới, cũng không giải thích nguyên do! Đây gọi là gì? Là xem thường thiên hạ! Là không coi thiên tử ra gì! Là dưới nghịch trên! Là trái thiên đạo luân thường!”
« Chương TrướcChương Tiếp »