Chương 48

Sau khi La Văn đi khỏi, Bàng Quyên vẫn ngồi đợi ở trong nhà. Đợi suốt hai canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng La Văn đâu. Bàng Quyên thấy đói bụng, bèn ra ngoài kiếm chút đồ ăn, sau đó trở về nhà đợi tiếp. Đợi mãi, liền ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.

Khi Bàng Quyên giật mình tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau. Mặt trời đã lên cao quá ngọn cây, trên phố chốc chốc lại vang lên tiếng rao bán đồ ăn sáng. Bàng Quyên múc một chậu nước, rửa mặt qua loa, đang định ra phố thì nhìn thấy một người bán bánh nướng tiến lại, vừa đi vừa rao: “Bánh nướng đây, bánh nóng hổi mới ra lò đây!”

Đợi anh ta tới gần, Bàng Quyên móc ra một đồng tiền đưa cho anh ta, nói: “Này anh, cho hai cái!”

Người bán bánh nướng lấy ra ba cái từ dưới đáy làn đưa cho Bàng Quyên, song lại không cầm tiền, hỏi vì sao thì anh ta nói: “Có người trả tiền rồi! Người này muốn nhờ tiểu nhân đưa ba chiếc bánh nướng này cho tiệm may nhà họ Bàng, còn yêu cầu tiểu nhân giao tận tay Bàng công tử.”

Người bán bánh nướng nói xong bèn quay người bước đi luôn, tiếng rao lại cất lên vang vang dọc theo con phố. Bàng Quyên cầm bánh nướng lên, bụng đầy ngờ vực, bước vào trong tiệm, đặt bánh nướng lên trên bàn, quan sát kỹ thì thấy có một chiếc bánh bị rạch một đường, tách đôi ra, quả nhiên thấy bên trong có một mảnh lụa. Bàng Quyên trải ra xem, mặt thoắt biến sắc, vội nhét hai mươi bảy lượng vàng La Văn đưa vào trong ống tay áo, cầm bánh nướng lên, vừa ăn vừa vội vã đi ra khỏi cửa tiệm.

Bàng Quyên đi tới phố Bắc Nhai, dừng lại trước cửa tiệm rèn, mua một thanh kiếm thượng đẳng. Quay trở ra phố, ngó quanh không thấy ai, bèn đi thẳng tới cổng bắc.

Bàng Quyên ra khỏi cổng bắc, tới ngoại ô, nhìn thấy phía trước có vạt rừng rậm rạp, bèn chạy thẳng vào. Một lát sau, nghe thấy có tiếng người gọi khẽ, quay đầu lại, hoá ra là La Văn.

La Văn chào hắn một tiếng rồi đi luôn, bước chân băng băng, Bàng Quyên vội vã đuổi theo, vòng vo một hồi thì tới một cánh rừng bạch dương còn rậm rạp hơn nữa.

La Văn dừng bước, nhìn ngó xung quanh, thấy không một bóng người, mới đứng dựa lưng vào một thân cây, mặt trắng bệch nhìn Bàng Quyên.

Bàng Quyên sửng sốt hỏi: “Họ La kia, ngươi làm trò quỷ gì thế?”

La Văn gắng trấn tĩnh nói: “Có người muốn gϊếŧ tôi!”



Bàng Quyên kinh ngạc hỏi: “Ai muốn gϊếŧ ngươi?”

La Văn đáp: “Chúa công và Thích gia!”

Tiếp đến, La Văn kể lại toàn bộ ngọn nguồn sự việc cho Bàng Quyên nghe, không thiếu một chi tiết nào, bắt đầu từ chuyện may vương phục, tới chuyện mình suýt bị ám sát. Bàng Quyên nghe xong, ôm đầu ngồi thụp xuống đất, đau đớn thốt lên: “Cha ơi, giờ thì hẳn cha đã biết, không phải chỉ có người múa giáo mới chết dưới giáo, người múa đao mới chết dưới đao!”

La Văn cũng ngồi xuống, thở dài sườn sượt: “Bàng huynh, việc này đều trách tại hạ. Tại hạ cứ tưởng đã mang lại mối làm ăn cho chú Bàng, nào ngờ đã làm hại chú ấy, còn gây liên luỵ cho Bàng huynh!”

Bàng Quyên trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn La Văn: “Vừa rồi ngươi nói, Trần Chẩn còn muốn hãm hại Bạch tướng quốc phải không?”

La Văn gật đầu.

Bàng Quyên như chợt bừng tỉnh: “Thảo nào hôm đó chúng cung kính với Bạch thiếu gia đến vậy!” Dừng lại một lát, sắc mặt bừng bừng giận dữ. “Bạch tướng quốc giúp dân thông thương, một lòng tận tuỵ vì đất nước, lại mang tiền bạc trong nhà đi làm thuỷ lợi, sửa sang đường sông, thiên hạ có ai không biết tiếng? Trần Chẩn bất chấp thủ đoạn mưu hại tướng quốc, đúng là không bằng giống súc sinh!”

“Bàng huynh nói rất đúng!” La Văn tiếp lời. “Lão quản gia không biết tìm đâu ra hai tên tiều phu và ngư dân, nói là nghe thấy phượng hót rồng ngâm, là điềm may mắn nghìn năm có một! Ngư dân, tiều phu cái nỗi gì? Rõ ràng là hai gã lưu manh!”

“Phượng hót rồng ngâm?” Bàng Quyên không giấu nổi kinh ngạc.

La Văn lại kể tường tận về hai tên tiều phu và ngư dân. Bàng Quyên nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau, ngẩng đầu lên chậm rãi nói: “La huynh, tại hạ đã hiểu ra chút ít rồi!”



La Văn ngẩn người nhìn Bàng Quyên, miệng khẽ “ồ” lên một tiếng.

Bàng Quyên vẻ như đã suy đoán thông suốt: “Trần Chẩn lén bắt cha ta may vương phục, lại còn diễn trò phượng hót rồng ngâm, mục đích chỉ có một, chính là xúi bẩy quân chủ xưng vương!”

“Xưng vương?” La Văn kêu lên thất thanh. “Chẳng phải là mưu phản ư? Thảo nào chú Bàng nhất quyết không chịu làm.”

Bàng Quyên đi tới đi lui trong rừng, một lát sau, ngẩng đầu lên hỏi: “La huynh biết chúng giam cha tôi ở đâu không?”

La Văn lắc đầu nói: “Nghe Thích Quang nói, quân chủ mời Bàng sư phụ vào cung, nhưng theo suy đoán của tôi, hiện tại chú Bàng hẳn vẫn đang trong phủ.”

Bàng Quyên ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “La huynh, giống gian tặc kia đang truy sát huynh, huynh mau trốn đi!”

“Chú Bàng thì sao?”

“Tại hạ sẽ tự đi cứu ông ấy!”

“Bàng huynh sao lại nói ra những lời như thế?” La Văn vội nói. “Chú Bàng vì tại hạ mà gặp kiếp nạn, sống chết chưa rõ, nếu tại hạ một mình bỏ trốn, sau này sao có thể làm người?”

Bàng Quyên vô cùng cảm động, gật đầu nói: “La huynh có lòng đại nghĩa, Bàng Quyên xin nhận huynh làm huynh đệ! Hiện giờ chúng đang truy đuổi huynh, huynh hãy tạm thời ẩn nấp ở đây. Đêm nay vào giờ Nhân định, hai ta sẽ gặp nhau trước phủ gian tặc, trước là cứu gia phụ, sau tiện thể chém chết gian tặc, trừ hại cho đất nước!”

“Được, tại hạ xin nghe theo Bàng huynh!”