Chương 46

Bàng Quyên bị giam vào ám thất tối tăm dưới lòng đất, không biết đã qua mấy ngày, mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo loãng, đói lả người toàn thân rệu rã.

Buổi sáng hôm nay, bỗng thấy hai hán tử mở cửa phòng, chẳng nói chẳng rằng xốc nách Bàng Quyên kéo lê ra ngoài lầu Nguyên Hanh rồi đẩy mạnh ra phố. Bàng Quyên không còn chút hơi sức, lại bị hai hán tử thình lình xô đẩy nên theo đà lăn lông lốc ra ngoài, rồi nằm phơi mặt trên đất.

Hai hán tử liếc hắn một cái, phủi tay quay trở vào sân. Bàng Quyên nằm một lát thì nghiến răng bò dậy, nhìn trừng trừng vào tấm biển hiệu lầu Nguyên Hanh, gắng hết sức bò tới bên tường, vịn tay vào đó, khó nhọc lê đi.

Bàng Quyên trở về phố Tây Nhai thì thấy cửa nhà khoá trái. Bàng Quyên hết sức ngạc nhiên, không kịp mở cửa, vội vã đi sang tiệm bán giá đỗ bên cạnh. Người bán hàng vui vẻ mời Bàng Quyên ngồi. Bàng Quyên bèn hỏi cha mình đã đi đâu, song anh ta lắc đầu, nói không biết, chỉ biết tiệm may đã đóng cửa cả tuần(3) trời.

Bàng Quyên chợt nhớ ra La Văn có đến nhà mình vào chục ngày trước, trong lòng cũng thấy yên tâm, bèn bảo người bán hàng làm cho hai bát mì. Anh ta thấy Bàng Quyên đã đói lử, nhanh nhẹn vào bếp nổi lửa, một lát sau đã bưng ra hai bát mì nóng hổi. Bàng Quyên ăn xong, thấy khoẻ hơn hẳn bèn vòng tay vái tạ rồi trở về nhà. Mở cửa ra, quan sát một lượt, thấy mọi thứ vẫn như cũ thì thở phào một tiếng, ngồi xuống dưới chiếu phía trước quầy hàng, trấn tĩnh tinh thần, vừa điều chỉnh lại tâm tư hỗn loạn mấy ngày qua, vừa đợi thể lực phục hồi, chờ đợi tin tức của cha.

Bàng Quyên cứ thế ngồi trong tiệm tới khi trời tối thì có người đẩy cửa bước vào. Bàng Quyên ngẩng đầu nhìn, chính là La Văn. Bàng Quyên nhảy phắt dậy, túm lấy La Văn, tức giận kêu lên: “Họ La kia, ta đang định đi tìm ngươi thì ngươi lại dẫn xác tới!”

La Văn không giằng co, cứ để Bàng Quyên túm lấy. Bàng Quyên lôi hắn tới trước quầy hàng, hằm hằm chỉ tay vào quầy hỏi lớn: “Nói mau, cha ta ở đâu?”

La Văn đáp: “Bàng huynh buông tay ra, tại hạ tới đây cũng là vì chuyện này.”

Bàng Quyên thả tay ra, song mắt vẫn nhìn trừng trừng vào La Văn. La Văn thở hắt ra một hơi, rồi kể lại toàn bộ sự việc xảy ra trong những ngày qua, song giấu nhẹm chuyện vương phục, chỉ nói trong phủ mời Bàng sư phụ may vài bộ quần áo quý giá, đồng thời lấy từ trong ống tay áo ra hai mươi bảy lượng vàng, xếp lên mặt bàn, nói: “Đây là tiền công của Bàng sư phụ trong mười ngày qua, lão quản gia bảo tại hạ tiện thể mang qua cho Bàng huynh trước.”



Mười ngày đã kiếm được tới hai mươi bảy lượng vàng, quả là chuyện khó tin! Bàng Quyên đưa mắt nhìn đống vàng xếp trên bàn, cười nhạt một tiếng: “Dù có may vương phục cho thiên tử cũng không được nhiều vàng như vậy! Họ La kia, ngươi muốn lừa ta ư?”

“Bàng huynh chớ nghi ngờ, đây đúng là số tiền công của Bàng sư phụ. Do làm gấp nên trong phủ trả công cao hơn một chút, nghe lão quản gia nói, thù lao cao gấp ba lần bình thường.”

Bàng Quyên truy hỏi: “Là trang phục gì mà tiền công đắt đến thế?”

La Văn ngẩn ra chốc lát, rồi lắc đầu nói: “Chuyện này… tại hạ cũng không biết!”

“Họ La kia!” Bàng Quyên rít qua kẽ răng, “dù ngươi có biết hay không, thì cha ta đã đi theo ngươi, ta chỉ biết tìm ngươi đòi người. Nhà ta đối xử với ngươi không đến nỗi tệ, hôm nay không nói nhiều lời, ngươi mau về bảo Trần Chẩn thả cha ta ra, nếu không…” Nói tới đây thì ngừng lời, nắm đấm siết lại răng rắc.

La Văn gật đầu nói: “Bàng huynh không phải nói nữa, tại hạ sẽ về bẩm báo với lão quản gia!”

La Văn đi được vài bước thì ngoảnh đầu lại nói: “Còn một việc nữa, tại hạ suýt quên mất! Bàng sư phụ dặn, nếu có việc gấp, đi tìm chú ba!”

Bàng Quyên lạnh lùng đáp: “Ta chẳng tìm ai, chỉ muốn cha ta trở về!”