Công tử Ngang hai chân lẩy bẩy, hoang mang rời khỏi cung thành, đánh xe đến phủ thượng đại phu, xông thẳng vào trong, quát lên với Trần Chẩn: “Ông… ông… ông hại ta rồi!
Trần Chẩn đứng ngẩn ra: “Thượng tướng quân, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì cái gì?” Công tử Ngang đầy vẻ hối hận. “Bản công tử làm theo lời ông, dâng tặng vương phục lên quân phụ, cứ tưởng thế nào cũng được khen ngợi, nào ngờ lại bị trách mắng!”
Trần Chẩn hỏi rõ đầu đuôi sự việc, rồi thở phào một tiếng, vòng tay hướng về công tử Ngang, cười nói: “Đại sự đã thành công, hạ quan chúc mừng công tử!”
Công tử Ngang sửng sốt: “Chúc mừng ư?”
Trần Chẩn cười nói: “Đi nào, tới lầu Nguyên Hanh, hạ quan xin được chúc mừng công tử!”
Đến lúc chập tối, Ngụy Huệ Hầu trở về tẩm cung, cung nữ liền hầu hạ cởi bỏ áo mũ cho ông ta. Tỳ nhân đưa tay ra hiệu, một tên thái giám tay bê khay đồng quỳ xuống trước mặt, trên khay bày các thẻ bài ghi tên phi tần.
Ngụy Huệ Hầu chẳng buồn nhìn, phẩy tay một cái. Thái giám hiểu ý, mau chóng bê khay đồng lui ra ngoài. Ngụy Huệ Hầu đi đi lại lại hai vòng trong cung, như có điều gì nghĩ ngợi, rồi nhìn tỳ nhân, hỏi: “Hai chiếc hòm đâu rồi?”
Tỳ nhân lập tức hiểu ra, bèn quay người bước đi. Một lát sau quay lại, dẫn theo vài tên thái giám khiêng theo hai chiếc hòm mà công tử Ngang vừa tặng. Tỳ nhân mở nắp hòm, Ngụy Huệ Hầu rảo bước lại gần, lấy ra một bộ vương phục, vương miện và đôi hài, cẩn thận lật lên lật xuống ngắm nghía hồi lâu, miệng không ngớt lời khen ngợi: “Cha chả! Từ chất liệu tới đường may đều tinh xảo tuyệt vời, đúng là hàng thượng phẩm!”
Tỳ nhân cười nói: “Chúa thượng, sao không thử mặc xem có vừa vặn không?”
Ngụy Huệ Hầu vẻ trễ nải, hất cằm về phía chiếc hòm. Tỳ nhân hiểu ý, bèn nhấc vương phục, vương miện, đai hia lên, lần lượt mặc, đội vào cho Huệ Hầu, sau đó dẫn ông lại trước gương. Ngụy Huệ Hầu hết quay phải lại quay trái, tự ngắm mình trong gương. Tỳ nhân ngắm nghía một lượt từ đầu tới chân Huệ Hầu, tán dương: “Chúa thượng, không chật cũng không rộng, thực vừa vặn!”
Đám thái giám cũng khen ngợi nức nở. Ngụy Huệ Hầu lại xoay qua xoay lại vài lần trước gương, sắc mặt hoan hỷ, tấm tắc khen ngợi: “Quả nhân luôn nghĩ Ngang Nhi là kẻ lỗ mãng, không ngờ cũng có lúc suy nghĩ tinh tế đến vậy, ha ha ha!”
Ngay sau khi Huệ Hầu lên giường đi ngủ, một trong số thái giám liền thay thường phục, âm thầm lẻn khỏi cung nhanh chân chạy tới lầu Nguyên Hanh, ông chủ Lâm vội vã dẫn hắn lên lầu vào gian nhã thất, chỉ thấy đàn sáo dìu dặt, mỹ nữ thướt tha, công tử Ngang, Trần Chẩn đang say sưa thưởng thức ca vũ. Thích Quang liếc mắt ra cửa, thấy có người đứng đó, vội vã đi ra. Thái giám thì thầm vào tai Thích Quang vài câu, rồi mau chóng đi ngay.
Thích Quang quay người bước lại phía Trần Chẩn, ghé sát tai thì thầm truyền lại những lời vừa nghe được. Trần Chẩn cười vang, nhìn công tử Ngang nói: “Thật đúng như hạ quan đã nói! Trong cung có người tới báo, chúa thượng vừa thử vương phục, luôn miệng tấm tắc khen thượng tướng quân đây hành sự tinh tế!”
Công tử Ngang cũng thở phào một tiếng, gật đầu khen: “Thượng đại phu mưu sự, bản công tử thực lòng thán phục! Hiện tại, coi như đã đoán được tâm tư của quân phụ, chỉ có điều… bước tiếp theo nên làm thế nào đây, thượng đại phu hẳn đã suy nghĩ tới?”
Trần Chẩn cười cười rồi nói: “Hạ quan sớm đã sắp xếp ổn thoả, vài ngày nữa sẽ bẩm báo với công tử.”