Trên đường trở về dịch quán, Sư Lý Tật nhìn Công Tôn Ưởng, sắc mặt hết sức băn khoăn: “Công tử Ngang chơi bời nức tiếng, là phường vô dụng bất tài, vậy mà đại lương tạo còn hứa giúp hắn thành thân với Tử Vân công chúa, chẳng khác nào đem hoa nhài cắm bãi phân trâu!”
Công Tôn Ưởng khẽ thở dài một tiếng: “Việc này quả thực cũng là bất đắc dĩ!”
Sư Lý Tật càng nghe càng không hiểu: “Bất đắc dĩ?”
“Công tử Ngang đối với Ngụy là đồ vô dụng, song đối với Tần lại là bảo bối trời ban!”
Sư Lý Tật càng kinh ngạc hơn: “Bảo bối trời ban?”
Công Tôn Ưởng khẽ gật đầu.
Sư Lý Tật vò đầu bứt tóc hồi lâu mới nói: “Theo hạ quan được biết, công tử Ngang tiếng là thượng tướng quân, song trong tay lại không nắm thực quyền, ba quân tướng sĩ hầu như đều nằm trong tay Long Giả và Bùi Anh. Chức thượng đại phu lại càng là hư danh, tất cả quyền bính trong triều đều do Bạch tướng quốc nắm giữ.”
Công Tôn Ưởng cười nói: “Ngươi chỉ nhìn được bấy nhiêu thôi sao? Ngụy Anh đa nghi, thực quyền trong cung Ngụy trên danh nghĩa là do quyền thần Bạch Khuê, Long Giả nắm giữ, song kỳ thực đều thâu tóm cả trong tay ông ta. Trong lòng Ngụy Anh, xem ra nói lọt tai chỉ có Trần Chẩn, dùng thuận tay chỉ có công tử Ngang. Hai người này một trái một phải, một văn một võ, vừa hay là hai cánh tay trợ giúp đắc lực bên Ngụy Anh. Hai người này nếu dùng được cho ta thì Ngụy Anh có không muốn nghe cũng phải thuận theo.”
Sư Lý Tật vô cùng khâm phục: “Đại lương tạo quả có con mắt nhìn xa trông rộng, hạ quan thán phục! Song hạ quan lo rằng, liệu hai kẻ đó có thực sự nghe theo ta không?”
Công Tôn Ưởng cười tủm tỉm: “Nói thế này đi, chúng giống như hai con chó, chỉ cần chúng ta liên tục ném xương cho chúng, ngươi nói thử xem, liệu chúng có ngoan ngoãn nghe lời ta không?”
Sư Lý Tật sửng sốt: “Ném xương? Xương gì?”
Công Tôn Ưởng cười vang: “Thứ xương này, chúng ta cần phải cân nhắc kỹ càng!”
************
do cắt chương bị lỗi nên các bạn thông cảm, nội dung truyện vẫn đúng theo trình tự