Sáng sớm hôm sau, Công Tôn Ưởng mang theo lễ vật, cùng Sư Lý Tật đi tới cung Ngụy. Lúc này, tiếng chuông thượng triều đã điểm hai lượt, quan viên nước Ngụy từ cấp đại phu trở lên đang lục tục kéo đến. Ở bãi buộc ngựa cách cửa cung hai tầm tên bắn, tiếng người gọi nhau í ới, tiếng ngựa hí ồn ào, vô cùng náo nhiệt.
Do sắp triệu kiến sứ Tần, cung Ngụy ngày thường vốn đã khí thế hào hùng, hôm nay lại càng khác biệt. Lính canh cửa nhiều gấp đôi so với mọi hôm, giáo mác tua tủa, hết sức uy nghiêm.
Tiếng chuông thượng triều điểm qua ba lượt, văn võ triều thần bắt đầu tiến vào cửa cung. Do chưa có chỉ, đám Công Tôn Ưởng chỉ có thể đứng đợi ở ngoài cửa. Chưa đầy một khắc quả nhiên có truyền chỉ đại phu bước ra cửa cung, đứng trên bậc thềm, cất giọng sang sảng: “Chúa thượng có chỉ, truyền sứ thần Công Tôn Ưởng lên điện cầu kiến!”
Sư Lý Tật liếc nhìn Công Tôn Ưởng, thần sắc căng thẳng. Công Tôn Ưởng lôi từ trong ống tay áo ra một chiếc túi gấm: “Phó sứ hãy cầm lấy vật này! Nếu xảy ra chuyện, hãy mở ra!”
Sư Lý Tật hai tay đỡ lấy túi gấm: “Hạ quan tuân lệnh!”
Công Tôn Ưởng quay người, ngẩng cao đầu bước lên bậc thềm hành lễ với truyền chỉ đại nhân, hạ giọng thì thầm vài câu, rồi quay xuống vẫy tay. Sư Lý Tật hiểu ý, lập tức sai thuộc hạ khiêng lễ vật lên. Đi qua cửa chính của cung điện, lại qua hai tầng cửa trong nữa mới tới chính điện. Quan truyền chỉ bước vào, một lát sau từ bên trong vọng ra tiếng truyền chỉ của tỳ nhân: “Truyền sứ thần nước Tần Công Tôn Ưởng bái kiến!”
Công Tôn Ưởng một mình bước vào đại điện, từ xa nhìn thấy Ngụy Huệ Hầu ngự trên ngai vàng, bên trái là một hàng võ tướng như công tử Ngang, Long Giả, bên phải là một dãy văn thần như thái tử Thân, Trần Chẩn, Chu Uy.
Công Tôn Ưởng quỳ xuống khấu đầu bái lạy, dõng dạc hô lớn: “Sứ thần Công Tôn Ưởng khấu kiến bệ hạ, chúc bệ hạ long thể an khang, vạn thọ vô cương!”
Công Tôn Ưởng vừa dứt lời, khắp triều chấn động, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Ngụy Hầu. Dù sớm đã lễ băng nhạc hoại, song hai chữ “bệ hạ” vẫn vô cùng đường đột.