Chương 17

Sự việc không thể chậm trễ, Công Tôn Ưởng lập tức cấp tập chuẩn bị, tới khi trời tối, mọi thứ đã sẵn sàng. Tảng sáng hôm sau, đoàn xe đi sứ sang Ngụy của Công Tôn Ưởng đã rầm rập rời khỏi phủ đại lương tạo, lao về phía cổng thành đông.

Song Công Tôn Ưởng hoàn toàn không ngờ, bên dưới cổng thành, có một người đang đứng đợi trong ánh ban mai, chính là Tần Hiếu Công. Phía sau ông còn có các trọng thần đầu triều như thái tử Doanh Tứ, thái phó Doanh Kiền, thượng đại phu Cảnh Giám, quốc uý Xa Anh. Hiển nhiên là họ đã đứng đó đợi sẵn từ sớm.

Công Tôn Ưởng hô dừng xe, bước lên phía trước vài bước, vội vã cùng phó sứ Sư Lý Tật dập đầu khấu bái. Tần Hiếu Công đích thân đỡ hai người dậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi Công Tôn Ưởng vòng tay nói: “Chúa thượng xin dừng bước, vi thần cáo từ!”

Tần Hiếu Công nắm tay Công Tôn Ưởng: “Công Tôn ái khanh, quả nhân không biết phải nói gì thêm. Lần này đi sứ, ái khanh dùng sức một người chống lại quân đội một nước, vận mệnh tương lai của nước Tần hoàn toàn đặt trên vai ái khanh đó!”

Công Tôn Ưởng dõng dạc: “Vi thần thề chết làm tròn sứ mệnh!”

Tần Hiếu Công phẩy tay, nội thần bèn từ trên xe bê xuống một hòm lễ vật vô cùng tinh xảo đặt trước mặt Công Tôn Ưởng. Công Tôn Ưởng ngạc nhiên nhìn hòm lễ vật, rồi đưa ánh mắt dò hỏi hướng vào Hiếu Công. Hiếu Công đưa mắt cho nội thần, nội thần lập tức mở hòm, bên trong đựng đầy các món trang sức rực rỡ đủ màu.

Hiếu Công chỉ tay vào hòm lễ vật, chậm rãi nói: “Ái khanh! Chút đồ tế nhuyễn này, tối qua quả nhân mới gom được từ chỗ các phu nhân, phi tần và công chúa, khanh hãy mang theo! Quả nhân chỉ có thể giúp khanh được đến thế!”

Những người có mặt nghe thấy lời này đều cúi gục đầu, đưa tay áo che mặt mà khóc.

Công Tôn Ưởng lại quỳ sụp xuống, dập đầu liền ba cái, rồi đóng hòm lại, đứng vụt dậy, quay sang Sư Lý Tật, hô khẽ: “Khởi hành!”

Công Tôn Ưởng rời khỏi Hàm Dương, tiến thẳng về phía đông. Vừa qua Lạc Thuỷ, đoàn người lập tức cảm thấy bầu không khí có vẻ khác thường. Trạm gác dọc đường nhiều hơn hẳn bình thường, tra xét cũng gắt gao hơn. Thấy các chữ “Sứ Tần”, “Công Tôn” trên cờ hiệu, người đi đường ai nấy đều nhìn đoàn xe đi sứ bằng con mắt hiếu kỳ, thậm chí thù địch. Điều này khiến họ vô cùng thấp thỏm, suốt dọc đường đi không ai nói lấy một câu.

Công Tôn Ưởng thì khác, không những không cảm thấy lo âu, mà ngược lại, cứ như đã biến thành một người khác, càng đi càng phấn chấn. Vừa qua biên giới nước Ngụy, chốc chốc ông lại kéo toang rèm cửa xe, ánh mắt sáng rực bao quát toàn bộ khung cảnh bên ngoài ô cửa. Khi sắp tới Âm Tấn, một trọng trấn của Hà Tây, Công Tôn Ưởng còn thò hẳn đầu ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thành luỹ phía xa, vừa gật đầu khe khẽ, dường như đang tính toán điều gì.

Phó sứ đi sau xe tưởng Công Tôn Ưởng muốn gọi, bèn thúc ngựa áp lại, lên tiếng hỏi: “Đại lương tạo có gì sai bảo?”

Công Tôn Ưởng thần thái ung dung, chỉ ra phía ngoài: “Sư Lý Tật, có biết đây là nơi nào không?”

“Bẩm đại lương tạo, chúng ta đã vào biên giới nước Ngụy, đây là Âm Tấn thuộc Hà Tây!”



Công Tôn Ưởng không nói gì nữa, vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Chợt trông thấy một cỗ xe bò chở đầy lương thực dừng ở vệ đường, bên cạnh có một ông lão mặc áo đen và một gã trai mặc áo lam đang ngồi nghỉ chân, Công Tôn Ưởng liền hô dừng xe, nhảy xuống, bước tới trước mặt ông lão vòng tay vái dài mà hỏi: “Xin hỏi lão trượng, lão phải chăng là người Tần?”

Ông lão đưa mắt dò xét, lại ngẩng đầu nhìn lá cờ, thấy bên trên có chữ “Tần”, bèn đứng dậy đáp lễ, khẽ gật đầu.

Công Tôn Ưởng chỉ vào lương thực trên xe hỏi: “Lão trượng, lão định mang xe lương thực này đi đâu?”

Ông lão còn chưa kịp nói gì, gã trai bên cạnh đã đáp: “Là đưa quân lương, chúa thượng sắp khởi binh chinh phạt!”

Công Tôn Ưởng nhìn gã trai trẻ, cố ý than thở: “Thiên hạ chưa thái bình nổi mấy năm, chúa thượng nhà cậu lại muốn chinh phạt nước nào vậy?”

Chàng trai trẻ ngước mắt nhìn lá cờ, tiến sát về phía Công Tôn Ưởng, nói khẽ: “Ông là người Tần! Trông ông không giống người xấu, tôi nói cho ông biết, chúa thượng sắp chinh phạt nước Tần các ông đấy, ông nên cẩn thận thì hơn. Chớ nên sống trong thành, tốt nhất hãy chuyển vào trong núi!”

Công Tôn Ưởng bật cười vài tiếng, quay sang ông lão: “Xin hỏi lão trượng, nơi này là đất gì?”

Vẫn chưa để ông lão kịp trả lời, gã trai lại lanh chanh đáp: “Đây là Âm Tấn!”

Ông lão ho khẽ một tiếng, lừ mắt nhìn gã, rồi chậm rãi nói: “Hồi bẩm quan nhân, sáu mươi năm trước, chúng tôi gọi vùng này là Ninh Tần!”

Công Tôn Ưởng cung kính cúi gập người trước ông lão, sau đó quay trở về xe, vừa đi vừa nói với Sư Lý Tật: “Phó sứ đã nghe rõ rồi chứ? Lão trượng nói, vùng đất này không phải là Âm Tấn mà là Ninh Tần!”

Sư Lý Tật thân là người Tần, đương nhiên có biết đến cái tên này, liền gật đầu nói: “Đúng vậy! Thuở nhỏ từng nghe cha nói, nơi đây trước gọi là Ninh Tần!”

Công Tôn Ưởng giọng quả quyết: “Sáu mươi năm trước, vùng đất này tên gọi Ninh Tần. Không tới vài năm nữa, nó lại sẽ được gọi là Ninh Tấn!”

Sư Lý Tật chớp mắt một cái, sực hiểu ra: “Ý đại lương tạo là chúng ta phải thu lại Hà…” Bỗng nhận ra mình lỡ lời, vội im bặt, liếc nhìn xung quanh.

Công Tôn Ưởng mỉm cười, nhảy lên xe, cỗ xe lại từ từ lăn bánh.