Chương 7: Tập Kích Đêm Tuyết

Quân Hàn, trung quân lều lớn, vẻ mặt Thái tử Nhiên trầm ổn.

Bên ngoài trời đã tối, giống như hôm qua, gió lạnh đã khiến thám báo Triệu, Ngụy liên quân chạy về đại doanh ấm áp. Không một thám báo liên quân nào thích cắm trại trong băng thiên tuyết địa.

Thời tiết quá lạnh, nếu muốn sống qua ban đêm rét lạnh cần phải nhóm lửa sưởi ấm, lửa chính là bia ngắm tốt nhất trong đêm.

Chờ xác nhận thám báo quân địch đã lui đi, giờ Hợi canh ba, Thái tử Nhiên lấy danh nghĩa chủ tướng Bạo Diên triệu tập chúng tướng.

Hai ngày nay, dưới quân kỷ nghiêm minh của Thái tử Nhiên, tất cả hành động của quân Hàn đâu vào đấy.

Bạo Diên, Thái tử Nhiên tâm tình lây nhiễm sang mọi người, cảm giác khẩn trương của giáo úy, quân hầu cũng giảm xuống, áp lực trước trận chiến bị suy yếu rất lớn.

Thái tử Nhiên nhìn các tướng lĩnh trong lều tinh thần phấn chấn, tâm trạng hết sức hài lòng.

Cuộc chiến tối nay, đều do những giáo úy, quân hầu này chỉ huy. Tuy trước kia bọn họ đánh thua vô số, thậm chí làm qua đào binh.

Nhưng cuộc chiến tối nay, lại là cuộc chiến lấy lại danh dự cho bọn họ và cả Hàn quốc.

Thái tử Nhiên tự nhiên sẽ không cho phép có người hèn nhát lâm trận hại chết binh sĩ.

- Ngụy quốc, Triệu quốc bất nhân, phạm Hàn quốc ta, gϊếŧ dân chúng ta. Quân ta tuy binh lực suy vi, nhưng nam nhi Đại Hàn ta thẳng thắn cương nghị, sao có thể để cho bọn hạng người đạo chích càn rỡ.

Bạo Diên bắt đầu động viên lần cuối trước chiến đấu.

- Bây giờ bọn họ bắt nạt chúng ta yếu, phách lối đắc ý, nhất định không đề phòng. Bởi vậy, ta quyết định, tối nay đánh lén ban đêm Hoa Dương thành, lấy máu tươi của bọn chúng giơ cao uy danh Đại Hàn ta.

- Các tướng sĩ nghe lệnh: Tối nay giờ Hợi bốn khắc ăn, giờ Tý ra trận. Người ngậm vòng, ngựa ngậm chi. Người trái lệnh chém! Sợ địch không tiến lên, chém!

Bạo Diên vẻ mặt nghiêm nghị nói.

- Công Tôn Trọng, Trương Mãnh, Điền Hổ.

- Có mạt tướng!

- Các ngươi dẫn đầu trọng kỵ binh, phân biệt từ đông, tây, nam ba phương hướng đánh bất ngờ đại doanh của quân địch. Nhất định phải hung hăng đâm thủng cho ta, nơi đó có chống lại phải tách bọn chúng ra. Quyết không cho phép bọn chúng tập trung!

- Tuân lệnh!

Điền Hổ đám người vẻ mặt nghiêm nghị rống to.

- Trương Phương, Hàn Trung Minh, Mã Quân và những người khác dẫn bảy nghìn khinh kị binh, phóng hỏa đốt cháy trại địch. Làm cho trại địch càng loạn càng tốt! Bản tướng hi vọng lửa này đốt lên mỗi trại địch, nghe hiểu chưa!

- Hiểu rõ!

Đợi Bạo Diên tuyên bố xong quân lệnh, một âm thanh vang lên:

- Bạo tướng quân, lưu cho ta tám trăm trọng kỵ binh, ta cũng muốn theo quân xuất kích.

Lại là Thái tử Nhiên nói ra lời lẽ kinh người.

- Công tử, trăm triệu không thể.

Bạo Diên vội vàng lên tiếng ngăn lại.

Trên chiến trường đao thương không có mắt, nếu chẳng may Thái tử Nhiên có tổn thất, Hàn quốc tuyệt đối không thể thừa nhận.

- Công tử, không thể thân xông vào nguy hiểm a! Đấu tranh anh dũng có chúng ta là đủ rồi, công tử thân thể thiên kim, trấn thủ phía sau lại được!

Chúng tướng cũng phản đối.

Thật vất vả Hàn quốc có người kế vị ưu tú, bọn họ thật sự không cho có bất kỳ sơ xuất nào.

Có một câu nói tất cả mọi người chưa nói, đó chính là trận chiến này bất luận thắng bại, Thái tử Nhiên còn sống Hàn quốc sẽ có hi vọng. Nếu như Thái tử Nhiên chiến tử, cho dù thắng lợi cũng là được một mất mười.

Thái tử Nhiên khoát tay áo, cười mắng:



- Ta biết tâm tư của các vị, nhưng quốc nạn vào đầu, ta và các vị đều vui buồn cùng. Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách. Ta không chỉ là người kế vị, cũng là một người Hàn. Một ngày nào đó, ta muốn cho khắp thiên hạ đều biết, người phạm Hàn quốc, mặc dù xa nhất định gϊếŧ. Cuộc chiến tối nay, chính là làm gương mẫu. Hơn nữa trước khi ra trận, ta cũng đã nói phải cùng những nam nhi nhiệt huyết Hàn quốc các ngươi cùng sống cùng chết. Các vị không cần nhiều lời, có thể cùng chiến đấu với các vị là vinh hạnh của tại hạ.

Nói xong, Thái tử Nhiên khom người bái thật sâu.

Chúng tướng sắc mặt khó xử, nhưng nhiệt huyết sôi trào, trong lòng cảm động vạn phần.

Bạo Diên mắt thấy thuyết phục không được Thái tử Nhiên, cũng chỉ gật đầu đồng ý.

- Điền Hổ, công tử an nguy lại giao cho ngươi. Nếu như công tử có một tia sơ xuất, ngươi cũng không cần tới gặp ta.

Bạo Diên nghiêm túc hạ lệnh.

- Vâng! Tướng quân, ngươi yên tâm. Ta tuyệt đối không để cho công tử mất đi một sợi lông, làm không được ta chính là cháu con rùa.

Điền Hổ trả lời chọc cho đại trướng vui cười, bầu không khí lập tức hòa hoãn không ít.

Thái tử Nhiên cũng buồn cười, nói:

- Điền tướng quân, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi thành cháu con rùa.

Một câu nói, bên trong đại trướng tiếng cười lớn hơn nữa, xua tan khẩn trương trước khi lâm chiến.

- Bạo tướng quân, tối nay do ta và Điền tướng quân suất lĩnh tám trăm trọng kỵ binh đánh bất ngờ chủ soái trại địch. Nếu có thể thành công, giành thắng lợi dễ như trở bàn tay. Ta kiến nghị, đặt một cái tên cho chi bộ đội đột kích này, Hổ Kỵ!

Điền Hổ nghe được những lời này của Thái tử Nhiên, nội tâm nóng lên, nếu như phiên hiệu Hổ Kỵ này có thể nhận được tán thành, sẽ là quân đội đầu tiên có phiên hiệu của Hàn quốc. Nếu đánh lén ban đêm thành công, hắn là chủ soái đầu tiên cũng sẽ dương danh thiên hạ.

- Được! Công tử, cứ theo lời ngươi nói, bộ đội đột kích trọng kỵ binh đã Hổ Kỵ. Điền Hổ, ngươi đảm nhận chủ soái đầu tiên của , không thể đọa uy phong Hổ Kỵ!

Bạo Diên nhìn vẻ mặt hưng phấn của Điền Hổ, tự đáy lòng cũng vui mừng vì ái tướng, lập tức dặn dò.

- Vâng! Tướng quân.

Điền Hổ đáp ứng lưu loát.

- Công Tôn Trọng, Trương Mãnh!

Bạo Diên nhìn sang hai tên tâm phúc khác.

- Có mạt tướng!

- Bây giờ ta thay đổi nhiệm vụ của các ngươi, mấy người khác đi về phía đông, tây đánh bất ngờ, phối hợp Hổ Kỵ đánh thẳng trung quân của quân địch.

- Vâng! Tướng quân.

- Chúng tướng từng người giải tán, quay về doanh tập hợp bộ đội. Nói cho các huynh đệ, tối nay không huyết tẩy Triệu, Ngụy đại doanh, thề không trở về! Quân Hàn nhất định thắng!

Bạo Diên hạ quân lệnh cuối cùng.

- Nhất định thắng!

Chúng tướng gào to, sau đó giải tán.

Giờ Tý vừa qua khỏi, tướng sĩ quân Hàn ăn no nê, tinh thần phấn chấn tập trung lại, nhất là tám trăm trọng kỵ binh mệnh danh là Hổ Kỵ, tinh thần càng thêm hưng phấn.

Bây giờ toàn quân đều đã biết tối nay phải đánh lén Hoa Dương, Thái tử Nhiên cũng theo quân ra trận, bởi vậy sĩ khí tăng cao. Tuy đường xá gian khổ, nhưng suy nghĩ phần thưởng dầy và Thái tử Nhiên cao quý cũng sẽ ra trận gϊếŧ địch, trong lòng cũng không hề phàn nàn.

Nhìn tướng sĩ dưới đài, Thái tử Nhiên nói:

- Các vị tướng sĩ, Hàn Nhiên ta ở đây chỉ có hai câu nói. Câu đầu tiên là cùng các vị chiến đấu chính là vinh hạnh của ta. Câu thứ hai là Hàn quốc nhất định thắng, các huynh đệ, chúng ta phải để cho đám cẩu tặc Ngụy quốc, Triệu quốc nếm thử giáo lợi hại của chúng ta! Xuất phát!

Quân Hàn Trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau ra, không có người nào nói chuyện.

Tất cả đội ngũ từng bước đi về phía Hoa Dương thành, tuyết đọng đã sâu đến đầu gối mọi người, gió lạnh cắt da, nhưng mỗi người nhìn thấy Thái tử Nhiên đang đi trước đội quân, bọn họ cũng cảm giác l*иg ngực như có lò lửa đang thiêu đốt.



Bọn họ không biết, loại cảm giác này gọi là tín ngưỡng.

Thái tử Nhiên cắn răng kiên trì, bởi vì hắn lúc này biết hắn phải làm gương mẫu cho toàn quân. Cũng may trước khi đi mỗi người uống một chén canh gừng lớn, lúc này mới chống đỡ mỗi người cố gắng tiến về phía trước.

Bạo Diên nhìn nam nhân bên cạnh vẫn còn một tia tính trẻ con nhưng gương mặt đầy kiên định, trong lòng cảm thán, Triệu quốc, Ngụy quốc a, các ngươi lập tức sẽ biết các ngươi chọc phải người đáng sợ tới mức nào.

Trong nháy mắt, Bạo Diên nhớ tới Ngô Khởi, hắn là kẻ dẫn đầu Ngụy Vũ Binh hoành hành thiên hạ, không một lần bại. Có chủ soái cùng sống chết với binh sĩ, quân đội như vậy không có kẻ địch nào có thể chiến thắng!

Lúc này, ánh trăng cong cong trốn sau tầng mây, lặng lẽ nhìn đội ngũ dưới đất. Không có ai biết, một trận đại chiến đang nổi lên.

Giờ Dần một khắc, trải qua một lúc lặn lội đường xa, quân Hàn cuối cùng đã tới sườn núi nhỏ cách đại doanh Triệu, Ngụy năm dặm. Quân Hàn sáng tạo một trận kỳ tích không lớn không nhỏ, hai canh giờ hành quân 30 dặm đêm khuya.

Sau khi đi hết 25 dặm đường tuyết, hiện ra trước hai vạn đại quân chính là đường núi đất bằng phẳng.

Khi cách Hoa Dương thành năm dặm, Thái tử Nhiên lập tức hạ lệnh binh sĩ tận dụng thời gian nghỉ ngơi. Đồng thời phái thám báo đến gần điều tra quân tình. Phân phó xong việc này, Thái tử Nhiên không phong độ chút nào ngồi xuống nói nhảm với binh sĩ bên cạnh.

- Ngươi tên là gì, nhà ở đâu?

- Hồi bẩm. . . Bẩm công tử…

Đại hán lại có chút khẩn trương.

- Tiểu nhân tên là Trương Nhị Cẩu, người ở Tân Trịnh Phí huyện.

- Trương đại ca, cả nhà có bao nhiêu người, có bao nhiêu mẫu địa, mùa màng thế nào?

Thái tử Nhiên thân thiết hỏi.

Có lẽ là Thái tử Nhiên thân thiết lây nhiễm sang đại hán, đại hán nói rõ ràng trôi chảy hơn rất nhiều.

Cả nhà sáu miệng ăn, có hai đứa con trai, lớn 12 tuổi, nhỏ 8 tuổi.

Nói đến đứa trẻ, trên mặt đại hán tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

- Đất đai không được hai mươi mẫu. Năm nay thu hoạch hoàn hảo chút, năm rồi cũng chỉ miễn cưỡng độ nhật. Toàn dựa vào thê tử một tay được may vá kiếm thêm, cộng thêm mấy cây tang, nuôi chút tàm.

Nghĩ đến mùa màng, đôi mắt đại hán lại đau.

Lũ trẻ đang tuổi lớn, bình thường ăn không đủ no. Một mẫu ruộng tốt được mùa màng chỉ được ba, bốn gánh (một gánh ước chừng trăm cân), đất bạc màu mẫu sinh kém hơn, chỉ được một gánh rưỡi, mùa màng nhiều giống như năm nay mới hơn hai gánh một chút.

Những lương thực này phải giao thuế má, giao thuế ruộng, đến trên tay hắn chỉ còn lại ba bốn phần. Hắn chiến tranh muốn liều mạng kiếm lời ít tiền cải thiện sinh hoạt cả nhà, lại phải cẩn thận phòng bị các loại nguy hiểm, sợ hắn một khi chết trận cuộc sống trong nhà càng thêm khó khăn. Mười năm chín tai, mùa màng gặp phải mưa thuận gió hoà quá hiếm thấy. Đương nhiên, những lời này đại hán giấu ở trong lòng không nói.

- Hai mươi mẫu hơi ít a!

Thái tử Nhiên than thở, nước mắt trên khóe mắt đại hán tự nhiên lọt vào mắt Thái tử Nhiên.

Thời cổ một mẫu sản lượng thấp, thuế má nặng, nông dân khổ! Nhưng chính những dân chúng này lại chống đỡ cả dân tộc, mỗi khi quốc gia gặp nạn, dân tộc gặp nạn, bọn họ đều xông lên phía trước.

Mộng tưởng của bọn họ rất hèn mọn, ăn no mặc ấm. Nhưng chính một ý nghĩ đơn giản như vậy, chưa bao giờ có một triều đại nào thực hiện. Không thể không nói đây là bi ai.

- Tuy nhiên Trương đại ca cũng không cần quan tâm, cuộc sống sẽ càng lúc càng tốt. Nếu như ngươi tin ta, ta có thể cho ngươi một bảo đảm, mười năm, trong vòng mười năm, ta sẽ để cho toàn bộ dân chúng Hàn quốc không cần chịu đói. Tin tưởng triều đình, ngày lành không xa.

Thái tử Nhiên đầy tự tin nói.

Nhìn vẻ mặt tinh thần phấn chấn Thái tử Nhiên, trong lòng đại hán cũng kích động. Người người có thể ăn no mặc ấm, chẳng phải là sinh hoạt trên thiên đường hay sao, bình dân cũng có thể hưởng thụ sinh hoạt như quý tộc? Không biết tại sao, đại hán cảm thấy trên thân Thái tử Nhiên tản ra một loại lực lượng làm cho người ta tin phục. Có lẽ, không, nhất định là thật sự!

Khích lệ đại hán một lúc, Thái tử Nhiên lại đi đoàn kỵ binh, lại nói chuyện nhà cùng binh sĩ, vừa đút cho chiến mã ăn.

Đoàn kỵ binh mỗi một binh sĩ đều kích động, Thái tử Nhiên cao quý lại có thể nói chuyện với đám binh sĩ bọn họ, tuy loại hành vi này ở trong mắt các đại phu là không phong độ chút nào, nhưng ấm áp trái tim tất cả mọi người. Mỗi người đều lập lời thề tối nay dũng cảm gϊếŧ địch, không phụ lòng Thái tử Nhiên nâng đỡ.

Chờ thám báo trở về báo kết quả điều tra cho Thái tử Nhiên, tất cả công tác chuẩn bị tập kích đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Quả nhiên, Triệu, Ngụy liên quân hoàn toàn yên tĩnh, sương mù hơi mỏng khiến người ta không nhìn thấy vật gì ngoài một dặm, binh lính chịu trách nhiệm cảnh vệ mệt mỏi muốn ngủ, tất cả đều có lợi cho tập kích bất ngờ.

Nếu như tối nay không thắng, quả thật là trời muốn vong Hàn quốc. Thái tử Nhiên than thở trong lòng.

Giờ Dần bốn khắc, toàn quân dựa theo bố trí trước đó phân biệt đi tới nơi tập kích. Giờ Dần năm khắc, theo Hổ Kỵ xung phong, quân Hàn bắt đầu tập kích Triệu, Ngụy liên quân!