Sau khi khỏi thành năm dặm, Thái tử Nhiên mệnh lệnh đại quân chậm lại tốc độ, 300 khinh kị binh đi về phía trước, trái, phải ba phương hướng, về phần phía sau, đó là thủ đô, tạm không cần điều tra.
Bởi đêm trước hành quân, Thái tử Nhiên hết lần này đến lần khác nhấn mạnh quân kỷ.
Quân tướng tất nhiên không dám chậm trễ, từ tướng quân đến bá trưởng, chúc trưởng đều nghe theo nhấn mạnh. Bởi vậy tất cả đại quân tiến lên phía trước rất có trật tự ngay ngắn.
Hoa Dương ngoài thành, đại doanh Triệu, Ngụy liên quân. Mang Mão đang cùng Giả Yển nấu rượu bàn luận quân tình.
Ngày hôm qua liên quân vây quanh Hoa Dương thành, Mang Mão lại không có gấp gáp ra lệnh công thành.
Một là liên quân vừa đến, quân sĩ mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức; hai là vì lần này tập kích bất ngờ, liên quân vẫn chưa mang theo khí giới công thành, trước mắt thợ thủ công đang chế tạo khí giới công thành; ba là hắn cũng nghĩ muốn không chiến mà khuất phục người, cũng lộ ra vẻ hắn được lòng người.
Hoa Dương thành nho nhỏ binh chỉ hai vạn, dân chúng tám vạn. Hắn thật sự muốn công thành chắc chắn một lần là xong, nhưng thương vong là khó tránh khỏi.
Bây giờ chuẩn bị khí giới công thành dưới mí mắt của quân phòng thủ, có thể tan rã ý chí quân phòng thủ, có lẽ có thể chiêu hàng quân phòng thủ.
Cho dù tướng phòng thủ không chịu đầu hàng, hắn trước vây không công, Tân Trịnh chịu đựng áp lực chắc chắn tăng lên gấp bội, có lẽ sẽ trực tiếp cầu hòa.
Khi Mang Mão vẫn tính toán trong lòng làm sao để Hàn quốc mau chóng cắt đất cầu hòa, một người thân thể cường tráng tuổi chừng bốn mươi đi vào doanh trướng.
- Thừa tướng!
Người tới muốn nói lại thôi.
- Quân Ngụy tá!
Mang Mão mỉm cười đáp lại.
- Có phải tướng phòng thủ không chịu đầu hàng hay không?
Vừa rồi hắn lệnh cho trung quân tá Ngụy Báo phái người đi vào chiêu hàng, nhìn vẻ mặt Ngụy Báo chắc là tướng phòng thủ không chịu đầu hàng.
- Đúng vậy, Thừa tướng. Tướng phòng thủ Phùng Đình nói sẽ cùng sống chết với Hoa Dương thành! Còn nói trời giá rét đất đông lạnh, Thừa tướng đường xa đến, đưa tặng một bộ y phục cho Thừa tướng để tỏ tâm ý.
Ngụy Báo vẻ mặt lúng túng nói.
- Trang phục gì? Mang lên cho ta!
Mang Mão lớn tiếng nói. Ngụy Báo vẻ lúng túng, Mang Mão tất nhiên là thấy rõ.
Việc đã đến nước này, Ngụy Báo không thể không bảo người mang trang phục mà Hoa Dương tướng phòng thủ Phùng Đình hiến tặng trình lên. Mở hộp ra chỉ thấy một bộ váy nữ nhân màu đỏ thẫm rất chói mắt.
- Thằng nhãi ranh vô lễ!
Sắc mặt Mang Mão lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn bước nhanh về phía trước, rút ra kiếm sắc bén chém nát bộ trang phục.
Bầu không khí trong đại trướng cực kỳ xấu hổ, Phùng Đình tướng phòng thủ đang sỉ nhục Mang Mão là nữ nhân, ai mà chịu đựng nổi!
Triệu quân chủ tướng Giả Yển đang suy nghĩ nói gì đó hòa hoãn bầu không khí, lại chỉ nghe thấy bên ngoài doanh trướng truyền đến một tiếng “Báo!”.
Ngụy Báo nhạy bén muốn đi ngoài trướng hỏi thăm là quân tình gì, nếu là chuyện nhỏ tất nhiên không nên đi chọc giận chủ soái, chuyện lớn lại vội vàng báo cáo.
- Tiến vào đi!
Mang Mão ra hiệu Ngụy Báo không cần, đồng thời ném ánh mắt đừng trách về phía Giả Yển.
Điều này cũng làm cho Giả Yển hơi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, năng lực điều tiết tâm tình của Mang Mão cũng không tệ. Chuyển biến từ cực kỳ tức giận đến tâm bình khí hòa quá nhanh.
Lính liên lạc cũng không biết trong lều vừa rồi phát sinh chuyện gì, chỉ thành thật bẩm báo:
- Báo cáo Thừa tướng, có Tân Trịnh truyền đến tin tức tình báo.
- Nói!
Mang Mão giọng điệu bình tĩnh tự mang theo uy nghiêm.
- Hôm qua Tân Trịnh nhận được tin tức quân ta, Hàn quốc đại loạn. Quốc quân nôn ra máu hôn mê, đại thần tranh chấp không ngừng. Hôm qua có sáu nhóm sứ giả chạy tới Tần quốc cầu viện, đồng thời Hàn quốc danh tướng Bạo Diên tự hắn dẫn bốn vạn đại quân tới cứu viện.
- Vì đêm qua Tân Trịnh đã toàn thành giới nghiêm, cửa thành đóng kín, tin tức không thông. Bởi vậy mấy tin tức này do mật thám tại cửa thành chúng ta báo ra. Theo lời mật thám nói, viện quân vào giờ Tỵ hôm nay mới ra trận, mời tướng quân sớm làm dự định.
Lính liên lạc nói.
- Không ngờ Hàn quốc quốc quân khϊếp nhược như vậy, Triệu, Ngụy đại quân chúng ta trực tiếp dọa ngất Hàn Vương. Mang Thừa tướng, ta cảm thấy chúng ta có thể báo trong nước gia tăng điều ước, nếu không đến lúc đó Hàn quốc đi cầu tha thứ, chúng ta còn phải phí chút thời gian.
Nghe được tin tức, Triệu quân chủ tướng Giả Yển không nhịn được cười ha ha.
- Giả tướng quân, lời không thể nói như vậy. Hàn quốc còn rất dũng cảm, ít nhất quốc quân hôn mê vẫn phái ra bốn vạn đại quân.
Mang Mão lộ ra phong thái không thể lơ là thiếu cảnh giác, nhưng khóe mắt khinh miệt lại để lộ ý tưởng chân thật của hắn.
- Mang Thừa tướng!
Giả Yển vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói:
- Hàn quốc lòng quân đã mất, quốc quân hôn mê, các đại thần chắc chắn tâm hoảng ý loạn. Ngay cả phái 6 đường sứ giả về phía Tần quốc cầu viện, đủ thấy bọn họ khủng hoảng. Theo Yển thấy, bốn vạn viện quân chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Chủ soái Bạo Diên cẩn thận chặt chẽ, nhất định không dám lấy trứng chọi đá. Tối đa chỉ đi vòng quanh thành, kiên định ý chí quân phòng thủ Hoa Dương thành. Chủ yếu vẫn là chờ đợi viện quân Tần quốc.
- Giả tướng quân nói đúng.
Trung quân tá Ngụy Báo nói.
- Thừa tướng, Hàn quốc bây giờ dũng khí đã tan. Lấy Hàn yếu, nhất định không dám đối đầu chính diện với liên quân chúng ta. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt hoặc đánh tan bốn vạn viện quân của Bạo Diên, Hoa Dương quân phòng thủ nhất định tan rã. Đến lúc đó, tướng phòng thủ Phùng Đình còn không phải là thức ăn trên mâm, mặc cho Thừa tướng ngươi sắp xếp.
Ngụy Báo cười âm hiểm nói.
- Quân Ngụy tá nói không mưu mà hợp với suy nghĩ của bản tướng!
Giả Yển vỗ về chòm râu cười nói.
- Tuy nhiên, Mang Thừa tướng, tuy nói Hàn quốc yếu. Nhưng dù sao Hàn, Tần hai nước hiện nay là đồng minh, nếu như trong vòng nửa tháng chúng ta bắt không được Hoa Dương, viện quân Tần quốc sẽ đến, khi đó chúng ta sợ rằng không thể không lui quân. Bây giờ chúng ta không ngừng nỗ lực cho đến lúc đánh hạ Hoa Dương hay trước tiên bao vây tiêu diệt viện quân Tân Trịnh, hoặc là chia quân hai đường, mong rằng Thừa tướng sớm đưa ra quyết toán.
Mang Mão gật đầu nói phải, vì vậy hạ lệnh trinh kỵ mật thiết điều tra hướng đi quân Hàn để hắn quyết định biện pháp.
Ngược lại Ngụy Báo nói đùa nói điều tra không nên quá nhiều lần, vạn nhất hù dọa quân Hàn quay về Tân Trịnh sẽ không tốt. Một câu nói dẫn tới trong đại trướng tiếng cười không ngừng.
Bốn canh giờ sau, Triệu, Ngụy liên quân trinh kỵ trở về. Thăm dò hiểu rõ tin tức nằm ngoài dự kiến của Mang Mão, Giả Yển.
Từ đêm qua, chung quanh Tân Trịnh tuyết rơi không ngừng, nhưng thần kỳ là tại Hoa Dương mười dặm, tuyết đọng không sâu.
Mười dặm bên ngoiaf Hoa Dương tuyết đọng rất sâu. Phái ra đi trinh kỵ tổn thất năm sáu con ngựa mới truyền lại động thái mới nhất của quân Hàn.
Hóa ra viện quân Hàn quốc ra khỏi thành hai mươi dặm đã xây dựng cơ sở tạm thời. Bốn phương tám hướng đều là Hàn quốc trinh kỵ, thế nhưng gặp phái trinh kỵ của liên quân liền hoảng hốt bỏ chạy.
Dựa theo lời của liên quân trinh kỵ nói là nhanh còn hơn thỏ. Thật không biết trong tình huống tuyết đọng sâu, quân Hàn làm thế nào chạy nhanh như vậy.
Có mấy liên quân trinh kỵ gan lớn theo đuôi tới gần đại doanh viện quân Hàn quốc, lại phát hiện đại doanh quân Hàn tinh kỳ rậm rạp.
Liên quân trinh kỵ tiếp cận dẫn đến đại doanh quân Hàn hoảng loạn, từ phía xa lại có tên nỏ bắn qua, tuy phần lớn tên nỏ đều là tầm bắn không thể tổn thương đến một người của liên quân trinh kỵ, cũng bị liên quân trinh kỵ dọa sợ bóng sợ gió một hồi.
Quân Hàn cẩn thận quá mức. Mang Mão, Giả Yển vui mừng nhưng lại im lặng suy nghĩ không nói.
Quân Hàn cẩn thận nằm trong dự đoán, nhưng đường khó đi như vậy, kể từ đó, bên phía hắn lại là không dễ bao vây tiêu diệt quân Hàn.
Bạo Diên được xưng danh tướng Hàn quốc, đánh thắng trận lại đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí lác đác không có mấy. Dù sao lực chiến đấu của quân đội Hàn quốc yếu, thiên hạ đều biết.
Nhưng cho dù là 4 vạn đầu heo vươn cổ chờ liên quân chém cũng phải mất không ít thời gian. Hơn nữa quân Hàn cũng không phải heo, chủ soái Bạo Diên là người biết binh hiếm có tại Hàn quốc, dụng binh cẩn thận cũng là có tiếng.
Nếu như liên quân lúc này xông tới, quân Hàn nhất định sẽ lui về Tân Trịnh; nếu tùy ý vì viện quân mà làm chậm hành quân, liên quân giống như nghẹn ở cổ họng, thật sự khó chịu.
Ngụy Báo thông minh tới mức nào, mặc dù là Ngụy quốc tôn thất, hắn là người khéo léo, rất giỏi phỏng đoán lòng người.
Nếu không cũng sẽ không mưu được chức vị quan trọng như trung quân tá. Bây giờ Ngụy quốc trên dưới, đều cho rằng lần này chinh phạt Hàn quốc là công lao trong túi, đó là việc chắc chắn. Bây giờ chủ soái có khó xử, Ngụy Báo tự nhiên phải biểu hiện tốt một chút.
- Thừa tướng, Giả tướng quân. Bây giờ liên quân ta có mười lăm vạn, chỉ kỵ binh lại có năm vạn. Lần này viện quân Hàn quốc tối đa chỉ có ba vạn, chúng ta đường đường chính chính đánh bại quân Hàn là chuyện đơn giản. Bây giờ việc Thừa tướng lo lắng chính là chúng ta thanh thế quá lớn, một khi đánh viện quân, Bạo Diên nhất định sẽ chạy trốn về Tân Trịnh.
- Theo báo cáo, chuyện này lại là Thừa tướng quá lo lắng.
Ngụy Báo bộ dạng như tính trước kỹ càng.
- Bây giờ quân Hàn khoảng cách Hoa Dương thành bốn mươi dặm, nếu như quân ta lúc này xuất kích, quân Hàn nhất định lui về Tân Trịnh. Tuy nhiên quân Hàn lần này tới viện trợ, không phải là kiên định ý chí quân phòng thủ giữ thành Hoa Dương. Bởi vậy, nếu như chậm chạp không cùng quân ta giao chiến, viện quân cũng không có chút ý nghĩa nào. Nếu quân Hàn sớm hay muộn muốn đi đến Hoa Dương, không bằng chúng ta dùng khỏe ứng mệt, ở trước mặt quân phòng thủ Hoa Dương tiêu diệt hết quân Hàn, như vậy Hoa Dương thành sẽ tự sụp đổ.
- Quân Ngụy tá nói đúng! Chúng ta ở dưới Hoa Dương thành chờ quân Hàn tự chui đầu vào lưới. Nếu như Bạo Diên không dám qua, chúng ta lại đánh mạnh Hoa Dương, buộc hắn qua. Mang Thừa tướng, thợ thủ công nói từ nay trở đi khí giới công thành đã làm tốt. Đến lúc đó Bạo Diên vẫn không tới, chúng ta lại công kích Hoa Dương. Nếu đã tới, việc này đang hợp tâm ý chúng ta. Thám tử nói, tuyết đọng đã ngăn cản chân ngựa. Cho dù tới, cũng là quân mệt mỏi. Trước hết cầm đầu lâu Bạo Diên tế cờ, quân phòng thủ Hoa Dương nhất định sẽ khϊếp sợ!
Giả Yển cười âm hiểm nói.
Mang Mão tính toán Tần quốc cho dù phái viện quân cũng muốn mất khoảng mười lăm ngày, lưu lại một hai ba ngày cũng không cần vội vã. Lại để Phùng Đình nhảy nhót mấy ngày, đến lúc đó lại ở dưới Hoa Dương thành tiêu diệt bốn vạn quân Hàn, lại bắt giữ Phùng Đình. Cái nhục hôm nay, ngày khác trả gấp trăm lần, bởi vậy cũng gật đầu đồng ý.
Thấy chủ tướng đồng ý kiến nghị của hắn, Ngụy Báo tâm trạng vui mừng. Khi hạ lệnh trinh kỵ mật thiết điều tra hướng đi quân Hàn, đồng thời mệnh lệnh Công Tượng doanh nhanh chóng chế tạo ra khí giới chuẩn bị công thành.
Giờ phút này đại doanh quân Hàn lại náo nhiệt. Thái tử Nhiên mệnh lệnh trinh kỵ gấp bội, phái một ngàn kỵ đi khắp bốn phương tám hướng, trục xuất thám báo Triệu, Ngụy liên quân không có ý tốt.
Sau khi xác định đại doanh an toàn, hắn triệu tập ngàn người đến, truyền thụ nội dung chủ yếu của Macedonia phương trận.
Căn cứ quy mô quân Hàn, Thái tử Nhiên dựa theo 64 bởi vì một hàng, thọc sâu 16 người, 1024 là một phương trận hợp thành 21 phương trận. Mỗi người tay cầm giáo, tấm lá chắn. Chọn chiến sĩ dũng mãnh thiện đứng ở ba hàng trước và ba hàng cuối cùng.
Bởi thời gian có hạn, Thái tử Nhiên cường điệu huấn luyện tính kỷ luật của các binh sĩ.
Dù sao Macedonia phương trận yếu điểm ở chỗ chỉnh tề đồng nhất đột kích về phía trước, vì giao chiến ban đầu nhanh chóng đạt được ưu thế. Yêu cầu binh sĩ cầm trường mâu trong tay đột kích về phía trước, hàng giữa và cuối phải chống đỡ mũi tên trên không trung còn phải trợ giúp hàng trước. Nếu như vì một người hoảng loạn, tất cả trận hình sẽ hỗn loạn, tiếp theo bị quân địch đột phá từ cánh. Kỷ luật, là thành công yếu tố đầu tiên khi sử dụng Macedonia phương trận.
Đối với một vạn bộ binh còn lại, Thái tử Nhiên lại yêu cầu bọn họ có thể chạy quanh phương trận, bắn chết quân địch có ý định công kích phương trận từ mặt bên. Đồng thời duy trì đồng thời tiến lên với phương trận, gϊếŧ chết quân địch phía trước.
Bạo Diên cũng là người biết binh, sách lược bình thường của quân Hàn chính là tên nỏ cùng phát, sau đó hình mũi khoan đột kích hoặc kết trận hình tròn phòng thủ, một khi đột kích rơi vào giằng co hoặc thương vong quá lớn, bình thường không chiến tự tan. Dù sao dựa vào lực chiến đấu của từng binh sĩ mà nói, quân Hàn gần như kém nhất trong bảy nước.
Dựa theo Thái tử Nhiên nói phương trận, lực chiến đấu đột kích không tệ. Cánh yếu ớt cũng có khinh bộ binh và nỏ binh bảo vệ, không đáng để lo.
Duy nhất cần phải lo lắng chính là phòng thủ, nhất là thời điểm quân địch có số lượng nỏ binh cực lớn. Tuy nhiên lần này định ra kế hoạch tập kích ban đêm, hơn nữa Triệu, Ngụy liên quân cũng không nhiều tên nỏ như vậy, bởi vậy vận dụng phương trận thành thạo là có thể thành công.
Vốn nghìn người lòng mang lo lắng, thậm chí là ôm tâm thái hẳn phải chết tham dự vào cuộc chiến bảo vệ Hoa Dương. Nhưng sau khi chứng kiến qua uy lực phương trận, trong lòng cũng có thêm lòng tin. Nhưng mà đáng tiếc, lâm chiến mới bắt đầu huấn luyện. Nếu như huấn luyện đã lâu, phần thắng sẽ tăng thêm mấy phần.
Bởi vậy, hơn nghìn binh sĩ đang thao luyện đều biết rõ, lúc này chảy nhiều mồ hôi, đến lúc đó có thể cứu bao nhiêu mạng người.
Ngày thứ hai, quân Hàn lại tiến thêm mười dặm liền sớm xây dựng cơ sở tạm thời. Đây cũng là Thái tử Nhiên nhìn đường khó đi, nếu theo kế hoạch ban đầu tiến lên phía trước năm dặm, lại ra vẻ viện quân sốt ruột khiêu chiến. Dù sao cho dù cách địa giới Hoa Dương 35 dặm, khoảng cách Hoa Dương thành đến 45 dặm.
Khi liên quân thám báo mang tình huống này hồi báo cho Mang Mão, Mang Mão càng thêm ung dung bình tĩnh, tất cả đều nằm trong dự đoán.
Bây giờ tuyết lớn cản đường, thêm binh lực quân Hàn suy vi, quân Hàn cũng chỉ làm dáng một chút, tỏ vẻ trên dưới Hàn quốc sẽ không bỏ rơi Hoa Dương thành.
Đổi lại là hắn, hắn chắc chắn sẽ không “dũng cảm” như Bạo Diên đến cứu viện, vì vậy đối với quân Hàn hôm nay khác thường tăng thêm binh lính trục xuất thám báo cũng không bị hắn đặt trong lòng.
Hiện nay, tranh thủ chính là thời gian. Hàn quốc đang đợi Tần quốc viện quân, hắn đang chờ khí giới công thành. Tuy dựa theo báo cáo mới nhất của Công Tượng doanh, buổi trưa ngày mai là có thể công thành.
Hôm nay Hoa Dương thành ngược lại xuất hiện tình hình mới, Phùng Đình thằng nhãi ranh lại cho người ta đi trên tường thành vẩy nước. Mang Mão trong lòng mắng thầm, kể từ đó, công thành càng không dễ.
- Không thể đợi thêm nữa.
Mang Mão trong lòng tính toán. Thời tiết ngày càng lạnh giá, sau khi đi tuần đại doanh xong, Mang Mão lạnh run cả người, theo bản năng che kín áo bào.
Bây giờ quân Hàn còn cách xa khoảng năm mươi dặm, trừ an bài binh sĩ tuần tra ban đêm, cố ý nói rõ chú ý hướng đi của Hoa Dương thành, đề phòng Phùng Đình phát điên tập kích doanh, Mang Mão lại cho phép các tướng sĩ nghỉ ngơi để sức ngày mai công thành.
Đi vào lều lớn, Mang Mão chợt cảm nhận được ấm áp ập đến. Mắng Phùng Đình vài câu không biết phân biệt, Mang Mão lại ảo tưởng đánh hạ Hoa Dương thành, binh vây Tân Trịnh, Hàn Vương chịu đòn nhận tội, sau đó lại ngủ thật say. bên ngoài doanh trướng, sương mù hơi mỏng bắt đầu tập trung.