Chương 44: Trá Thành (1)

Quân Tần bị bại nhanh như vậy, vượt quá Thái tử Nhiên dự tính. Thời điểm quân Triệu quét dọn chiến trường, kế hoạch tập kích bất ngờ Y Khuyết lại xuất hiện trong đầu Thái tử Nhiên.

Có lẽ người đương đại có kính nể hoặc sợ Bạch Khởi như sợ cọp, nhưng từ ký ức người đời sau trong đầu của hắn, Bạch Khởi hoàn toàn xứng đáng là chiến thần! Ngay cả hậu thế Minh thái tổ cũng khoe “Luận đánh trận tiêu diệt, nghìn năm qua, không người nào sánh bằng”.

Đối với phong cách chỉ huy kỵ binh như gió của Bạch Khởi, trong các danh tướng chuyên đánh dã ngoại, cố thủ là hạ hạ sách.

Ngươi không biết hắn sẽ nghĩ ra kế sách nào để đối phó ngươi, hơn nữa Dã Vương là nơi tim gan của Hàn quốc. Nếu như Bạch Khởi mạnh mẽ công không được, khó tránh khỏi sẽ không đánh chủ ý thành trì chung quanh Dã Vương thành. Nếu thật sự như vậy, cuối cùng tổn thất lớn nhất vẫn là Hàn quốc.

Thái tử Nhiên chắc chắn sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Dùng Triệu quốc mệt mỏi quân Tần? Chuyện như vậy nên giao cho Ngụy quốc làm đi!

Đối với việc tập kích Y Khuyết, Thái tử Nhiên tự hiểu lấy mình.

Mấy chục năm qua, từ trước đến nay đều là quân Tần đánh nước khác, trên cơ bản không có quốc gia khác dám có ý đồ với Tần quốc.

Nguyên nhân rất đơn giản, thân là một con dê, ngươi chỉ có thể khẩn cầu sói đói không đánh chủ ý tới ngươi, con dê dám đi trêu chọc sói đói, trừ khi là chán sống.

Quân phòng thủ Y Khuyết chắc chắn cũng có tâm lý như vậy, đây là chỗ quân Hàn có thể lợi dụng.

Ban đầu nghe quân tình ngoài trăm dặm thất bại thảm hại, bất kỳ người nào cũng khó tránh khỏi hoảng loạn. Một khi cửa thành mở ra, chuyện đã thành công hơn phân nửa.

Về phần quân phòng thủ có khả năng nghi ngờ, Thái tử Nhiên cũng có cách đối phó.

Thời đại này, không ai là trung thần tuyệt đối. Ai nấy đều vì phú quý, mở ra hoài bão trong lòng mình!

Các ngươi không thấy một nửa trọng thần trong triều đình các quốc gia đều là người nước khác hay sao?

Từ trong hơn một nghìn tù binh quân Tần chọn ra người ngoan ngoãn, lấy lợi dụ, lấy tình động. Một kế hoạch to gan xuất hiện trước mặt mọi người.

Bây giờ thật sự là “Quân Tần” binh bại cầu viện, quân phòng thủ Y Khuyết có khả năng tin tưởng rất lớn.

- Cái gì? Thái tử phải phái tù binh quân Tần gạt mở cửa thành?

Điền Hổ kinh ngạc kêu lên.

- Kêu la cái gì? Ngươi lớn tiếng như vậy, muốn cho người trong thiên hạ đều biết hay sao?



Điền Hổ ngượng ngùng xoa xoa đầu, thẹn đỏ mặt nói:

- Ta không phải ý này! Nhưng mà, thái tử, bọn họ đáng tin không?

Thái tử Nhiên lại trả lời chắc chắn:

- Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Bọn họ từ khi đầu hàng đã đoạn tuyệt khả năng quay về Tần quốc. Người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn. Lui một vạn bước mà nói, cho dù bọn họ là trá hàng, chúng ta cũng không tổn thất, xem như một lần hành quân gấp gáp mà thôi.

- Ta chưa từng gặp nhiều người hành quân gấp như vậy.

Điền Hổ nhỏ giọng thầm thì.

Mình bây giờ vị trí là tiền quân, do trên dưới một trăm tên quân Tần và ba nghìn quân Hàn tạo thành, phía sau là một vạn thiết kỵ quân Triệu, mặt sau mới là bốn vạn chủ lực quân Hàn.

Dựa theo Thái tử Nhiên phân phó, chờ hắn dẫn theo hai trăm tên quân Hàn và hơn một trăm tên quân Tần làm mồi nhử, có thể không gạt mở cửa thành, toàn bộ phải xem biểu hiện của tiểu đội hắn dẫn theo.

Thái tử Nhiên trực tiếp không nhìn câu nói kia của Điền Hổ, cúi đầu đầy tâm sự.

Nếu chiếm được Y Khuyết, lực chú ý đại quân Tần quốc sẽ bị chuyển tới Y Khuyết, cứ tự nhiên như vậy, Hàn quốc tổn thất sẽ giảm đến mức thấp nhất.

Càng quan trọng hơn là, sau đó quân Tần cho dù phạt Hàn, cũng sẽ lấy Y Khuyết làm mục tiêu đầu tiên, phần lớn khu vực của Hàn quốc sẽ có được cơ hội thở dốc.

Thái tử Nhiên cần chính là cơ hội như vậy.

Hàn quốc cần thời gian cải cách, Hàn quốc trên dưới cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, tất cả những điều này đều cần thời gian.

Nếu như không có một cứ điểm bên ngoài, quân Tần có thể thỉnh thoảng thẳng vào Dã Vương và các thành trì bên trong Hàn quốc. Quấy nhiễu như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến quốc lực của Hàn quốc, sẽ không có cơ hội cải cách.

Bởi vậy, hắn bắt buộc phải có được Y Khuyết.

Ông trời ơi! Lần này nhất định phải phù hộ mình thành công! Thái tử Nhiên nắm chặt nắm đấm.

Vì vậy trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái: Khoảng chừng hơn ba trăm “Quân Tần” đầy bụi đất mặc chiến giáp tổn hại, thúc ngựa lao nhanh như tên bắn trên đường từ Dã Vương đến Y Khuyết, phía sau mười mấy dặm là một vạn quân Triệu tinh thần phấn chấn, càng về phía sau chính là quân Hàn đằng đằng sát khí.

“Quân Tần” hoảng sợ không chọn đường, hoàn toàn không thương tiếc quất roi chiến mã dưới thân, cố gắng để tốc độ nhanh hơn. Từ buổi trưa đến khi mặt trời chiều đã ngả về phía tây, hai bên đang không ngừng truy đuổi lẫn nhau.

Mỗi khi quân Triệu phía sau tiếp cận “Quân Tần” bao giờ cũng vội vàng tiếp tục chạy thoát thân. Mãi đến khi bóng đêm đậm đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, tình huống như vậy vẫn không dừng lại.



Chạy trốn gần như cả đêm, lúc canh năm, “Quân Tần” cuối cùng cũng tới gần Y Khuyết, dường như bọn họ nhìn thấy hi vọng:

“Quân Tần” hưng phấn kêu to lên, rất sợ quân phòng thủ Y Khuyết không biết đến mình.

- Đứng lại! Còn dám đi về phía trước chúng ta sẽ bắn tên!

Ngũ bách chủ quân Tần bị quấy rối mộng đẹp lớn tiếng cảnh cáo.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn còn tưởng rằng bạo dân làm loạn, bị hù dọa không nhẹ.

Hắn mượn ánh đuốc mông lung nhìn xuống dưới thành là “quân đội bạn” mặc áo giáp đen, nhưng quân pháp nghiêm ngặt vẫn khiến cho ngũ bách chủ cảnh cáo “Quân đội bạn” phải giữ khoảng cách với cửa thành

- Không nên bắn cung! Chúng ta là quân nhân Kiêu Kỵ doanh dưới quyền Thứ Trưởng Hồ Dương, có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo với tướng quân của các ngươi, nhanh chóng mở cửa thành!

Dưới thành là một giọng Hàm Dương tiêu chuẩn vang lên.

- Quân tình?

Ngũ bách chủ buồn bực, hơn nửa đêm có quân tình khẩn cấp gì chứ?

Dường như bất mãn với việc quân đội trên tường thành chậm chạp, giọng Hàm Dương dưới thành quát lớn:

- Ngây người ra làm gì! Lầm lỡ quân tình, ngươi chịu trách nhiệm nổi không? Còn không mau đi?

Ngũ bách chủ không thể không thu hồi nghi ngờ trong lòng, phân phó phụ tá quan sát thay mình, hắn vội vàng đi vào thành thủ phủ.

Làm hỏng quân tình, hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ chém.

Y Khuyết có Thái Thú là thủ tướng quân sự, Thái Thú phụ trách tất cả việc quân trong thành trì.

Công Tôn Vân gần đây sống thoải mái, không có gì tốt bằng được đi ra ngoài. Ở Hàm Dương nơi quỷ quái kia, thỉnh thoảng phải cúi đầu khom lưng, không có cách nào, Hàm Dương quan lớn khắp nơi. Tùy tiện đi trên đường phố cũng có thể gặp được người liên can đến vương tôn quý tộc. Đi ra ngoài thì khác, quả thật chính là thổ hoàng đế. Tất cả đều là mình nói mới tính.

Y Khuyết là tiền tuyến, nhưng đối diện chính là Hàn quốc yếu kém và Đông Chu, hai quốc gia yến hèn kia làm sao dám vuốt râu hùm Đại Tần, hơn nữa tại Nghi Dương có một vạn năm ngàn quân Tần tinh nhuệ, Y Khuyết trên thực tế rất an toàn.

Bởi vậy, Công Tôn Vân mỗi ngày chỉ kiểm tra thực hư quân lương, thỉnh thoảng mang binh ra đi du sơn ngoạn thủy, thuận tiện hù dọa hai quốc gia đối diện.