Lúc này, Hổ Kỵ cũng chỉ có hình thức ban đầu. Đầu tiên, chiến mã mang nặng không thể che thêm giáp sắt; thứ hai, căn cứ vào thực lực Hàn quốc, số lượng ngựa thiếu nghiêm trọng, hiện nay chỉ có thể phân phối cho binh sĩ một con chiến mã.
Chất lượng chiến mã cũng khó mà giữ được, bởi vì chiến mã phải mang trên người 180 cân (chú thích: binh sĩ 140 cân, áo giáp 20 cân, trường thương, nỏ tay, 20 tên nỏ, kiếm đồng thau 20 cân), dưới tình huống không ảnh hưởng chiến mã trùng kích, chiến mã mang nặng đã đến cực hạn.
Nếu như phủ thêm chiến giáp cho chiến mã, chiến mã của các nước vùng Trung Nguyên sẽ mệt chết. Cho dù miễn cưỡng chạy, tốc độ cũng sẽ chậm đi rất nhiều, mất đi lực va chạm vốn có. Phương pháp duy nhất giải quyết vấn đề này chính là đổi chiến mã tốt hơn.
Đương nhiên, bây giờ tất cả đều nói suông. Chỉ có chiến thắng quân Tần, Thái tử Nhiên mới có thời gian thay đổi thực tiễn. Thời gian, bây giờ thiếu nhất chính là thời gian.
- Khởi bẩm thái tử, thuộc hạ suất lĩnh 3000 Hổ Kỵ nhận lệnh đến đây báo cáo.
- Ừ, Điền Giáo úy lặn lội đường xa cực khổ. Trên đường thuận lợi không?
Thái tử Nhiên lên tiếng hỏi.
Điền Hổ toét miệng cười, nói:
- Nhờ phúc của thái tử, tất cả thuận lợi! Hổ Kỵ chúng ta là tinh nhuệ, thật đáng tiếc không gặp phải quân Tần, nếu không lão Điền còn muốn tranh đấu một lúc với bọn chúng.
Nhìn chiến tranh cuồng nhân trước mặt, Thái tử Nhiên lại cười mắng:
- Ngươi có thể yên tâm, chiến đấu kế tiếp không thiếu các ngươi. Bởi vậy, các ngươi điều chỉnh lại cho tốt.
- Thái tử, nghe nói ngày hôm qua chúng ta đã đánh đau quân Tần xâm lấn một hồi?
- A? Ngươi ở trên đường có nhìn thấy Bạo Diên tướng quân?
Tối hôm qua, Bạo Diên đi suốt đêm quay về Thành Cao, canh phòng nghiêm ngặt quân Tần đánh mạnh Dã Vương không được sẽ quay sang tấn công Tân Trịnh.
Đồng thời, Bạo Diên trở lại cũng vì chỉnh đốn quân kỷ, mang kinh nghiệm giáo huấn công phòng chiến tại Dã Vương phổ biến cho đại quân phía sau. Thái tử Nhiên và Bạo Diên thân là tướng soái, không có khả năng đồng thời ở cùng tiền tuyến. Dù sao, Hàn quốc bây giờ không có đại tướng.
Hai người một lúc cộng lại, cuối cùng xác định Bạo Diên kinh nghiệm phong phú hơn sẽ chỉ huy đại quân phía sau, chuẩn bị trợ giúp bất kỳ lúc nào.
- Đúng vậy, thái tử. Ta nhận được mệnh lệnh của Thái tử liền suốt đêm chỉnh đốn đại quân xuất phát, nửa đường gặp Bạo tướng quân, từ chỗ của hắn biết tình hình chiến đấu hôm qua.
- Ừ, hôm qua giao chiến với quân Tần, mặc dù thắng nhỏ một hồi, nhưng bại lộ vấn đề rất nhiều. Năng lực tác chiến cá nhân của binh sĩ chúng ta không bằng quân Tần! Từng binh sĩ yếu thì yếu, còn có thể dựa vào chiến trận để đền bù, nhưng quân Tần phối hợp chiến trận lại đứng đầu thiên hạ! Đây mới là chỗ khiến người ta đau đầu.
- Thái tử, không bằng để cho Hổ Kỵ chúng ta phân ra một phần nhỏ trợ giúp giữ thành. Như vậy, một khi phát sinh chuyện nguy hiểm hôm qua, Hổ Kỵ chúng ta bảo đảm sẽ đuổi quân Tần ra khỏi tường thành.
Điền Hổ biết được ngày hôm qua Dã Vương thành phát sinh nguy hiểm, cũng sợ hãi không thôi. Nếu Hổ Kỵ trang bị hoàn mỹ, lại là lão binh, giữ thành không khó!
Thái tử Nhiên lại không nghĩ như vậy, lập tức từ chối nói:
- Ta điều các ngươi đến đây không phải để giữ thành.
Dường như nhớ ra cái gì, Thái tử Nhiên lại bổ sung:
- Như vậy, Điền Giáo úy, ngươi lặn lội đường xa cũng mệt mỏi, nhanh tổ chức cho binh sĩ nghỉ ngơi đi! Dã Vương lập tức cần sự trợ giúp của các ngươi, nhiệm vụ thiết yếu trước mặt của các ngươi chính là nghỉ ngơi, có nghe thấy không?
- Vâng! Nhưng thái tử, Hổ Kỵ chúng ta còn không mệt, chúng ta thỉnh cầu ra khỏi thành. . .
Điền Hổ còn muốn thỉnh chiến, binh lính của hắn nghẹn một bụng đầy lửa giận. Quân Tần khinh người quá đáng, ngày hôm nay nhất định phải cho bọn họ biết một chút màu.
- Không được. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Điền Giáo úy, ngươi muốn kháng mệnh hay sao?
Điền Hổ vừa muốn giải thích, Thái tử Nhiên lại nói:
- Các ngươi sẽ có tác dụng lớn. Các ngươi nhanh nghỉ ngơi đi thôi. Các ngươi không mệt, chẳng lẽ chiến mã còn không mệt mỏi sao? Nghe ta, nghỉ ngơi lớn hơn tất cả. Ta không gọi các ngươi đứng dậy, trời sập xuống các ngươi cũng không quan tâm. Nhưng ta nói rõ một việc, nếu ta thật sự dùng đến các ngươi, các ngươi không được phép khϊếp sợ, có nghe thấy không?
- Vâng!
Điền Hổ vui mừng trả lời.
Đưa tiễn Điền Hổ, Thái tử Nhiên lại đợi gần nửa canh giờ, quân Tần mới chậm rãi bày trận ra doanh.
Hình như hôm qua thương vong cực lớn kí©h thí©ɧ quân Tần, ngoài dự đoán mọi người, quân Tần không có đánh mạnh giống như hôm qua vậy. Mà là chia đường, đại khái một vạn kỵ binh ra doanh lao thẳng đến phương bắc, còn lại năm vạn đại quân bắt đầu đào móc chiến hào, xây hành lang.
- Lẽ nào quân Tần dự định tiêu hao chiến bao vây Dã Vương thành?
Tất cả quân Hàn đều buồn bực.
Thái tử Nhiên cũng là không hiểu ra sao. Mắt nhìn viện quân Triệu, Hàn, Ngụy ba nước liên minh sắp đến, ngay cả quân Triệu cũng sắp xuất phát, tối đa mười ngày sẽ đến Dã Vương thành, lẽ nào quân Tần muốn dưới Dã Vương thành đại chiến với ba mươi vạn chủ lực liên quân hay sao?
Nếu quân Tần không công thành, với quân Hàn lại là một tin tức tốt. Quân Hàn vừa lúc có thể nhân lúc này tu sửa vũ khí giữ thành hư hỏng, đồng thời thao luyện binh sĩ, tăng thêm quân phòng thủ phối hợp với nhau.
Thái tử Nhiên tự chắc chắn sẽ không sơ suất, rất sợ quân Tần lạt mềm buộc chặt, đột nhiên công thành.
Bởi vậy Dã Vương ngoài lỏng trong chặt, nếu như quân Tần muốn nhân lúc quân Hàn “thả lỏng” giữ thành qua chiếm lợi, Thái tử Nhiên không ngại cho quân Tần một giáo huấn khắc cốt minh tâm.
Thái tử Nhiên cũng từng phái ra thám báo thám thính hướng đi của quân Tần, cố gắng tìm được nguyên nhân hành động kỳ quái của quân Tần. Nhưng quân Tần phòng thủ rất nghiêm, liên tiếp tổn thất trên trăm thám báo, Thái tử Nhiên mới dừng hành động vô nghĩa này.
Hắn tin tưởng, quân Tần hành động này nhất định là mưu kế. Tuy không biết rốt cuộc là gì, nhưng mình chỉ cần kiên trì chờ đợi, nghiêm mật phòng thủ, không để cho quân Tần lợi dụng sơ hở, quân Tần sẽ uổng phí thời gian.
Buổi sáng vượt qua trong thế giằng co.
Đến giờ Mùi, từ xa có tiếng la khóc vang lên, quân Tần cuối cùng mới có động tác.
...
Quân Hàn nhìn phía xa liền buồn bực. Nơi này là chiến trường, tại sao có thể có tiếng khóc!
Theo khoảng cách hai bên kéo gần, âm thanh dần dần có thể nghe rõ ràng. Đúng vậy, quân Hàn không có nghe nhầm, vừa rồi đúng là tiếng khóc, hơn nữa trong tiếng khóc còn kèm theo quát mắng, tiếng quất roi.
Dưới sự nghi ngờ của quân Hàn, đội ngũ khổng lồ phía xa cuối cùng bước vào phạm vi tầm nhìn của quân Hàn.
Quân Hàn gần như tức giận ngay lập tức.
Không ai có thể giữ được bình tĩnh. Bởi vì cảnh tượng trước mắt là máu tanh như thế --- mấy nghìn quân Tần áp hàng nghìn hàng vạn dân chúng Hàn quốc đi về phía Dã Vương thành, đại khái một vạn quân Tần kỵ binh áp tải đám dân chúng tay không tấc sắt, trong đó phần lớn là lão nhân, phụ nữ và trẻ em.