Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Quốc - Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 27: Thử (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Chu Hợi lại mang ba trăm thân vệ xông vào khu đất trống, quân Tần vừa leo lên đầu thành bất ngờ không kịp đề phòng, người ít không đánh lại đông, còn chưa kịp chống lại đã rập khuôn theo đồng đội lúc trước.

Theo ba trăm thân vệ bắt đầu chém gϊếŧ đám quân Tần còn chưa hoàn hồn, quân Hàn còn lại bừng tỉnh hiểu ra, vội vội vàng vàng trở lại cương vị của mình. Cung tiễn thủ một lần nữa áp chế, quân phòng thủ tiếp tục ném đá, ném lăn cây.

Giáo úy lại tiến lên, đôi mắt đẫm lệ, một quyền đâm vào người Chu Hợi.

- Ngươi gϊếŧ thủ hạ của ta, ngươi là đao phủ! Đó là binh sĩ dũng cảm a! Bọn họ không chết trong tay quân Tần, lại chết trong tay đồng đội!

Chu Hợi lạnh lùng nhìn giáo úy, cũng không đánh trả, chỉ thản nhiên nói:

- Nếu như không phải ta, binh sĩ thủ hạ của ngươi sẽ chết càng nhiều. Giáo úy, nhớ kỹ, bảo vệ tốt tường thành. Nếu không ta không ngại cứu viện một lần nữa.

Nói xong, Chu Hợi dẫn đầu ba trăm thân vệ rời khỏi danh sách giữ thành.

Dã Vương thành, khi ngọn lửa cuối cùng bị dập tắt, hỏa tiễn của quân Tần đưa tới hỗn loạn cáo đã bị dẹp loạn.

Mùi khói nồng nặc bao phủ miệng mũi mọi người. Nhưng Thái tử Nhiên không ngần ngại chút nào, nhìn một mảnh đổ nát, trong lòng xúc động, không có gì thê thảm bằng quê hương sinh linh đồ thán. Nhất tướng công thành vạn cốt khô, mình tuyệt đối sẽ không để cho Hàn quốc vong quốc, cảnh tượng như vậy, mình tuyệt đối sẽ để cho Tần quốc nếm thử.

- Bạo tướng quân, trận lửa lớn này chúng ta tổn thất bao nhiêu?

- Hồi bẩm công tử, cho dù chúng ta vì cách ly lửa lớn phá nhà, tổng cộng hư hỏng hơn 200 căn, tử thương hơn 100 người.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả nhà hư hỏng sau cuộc chiến sẽ bồi thường theo giá, người tử thương cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa.

- Vâng!

Bạo Diên nhận lệnh của Thái tử Nhiên.

- Công tử, Hợi may mắn không làm nhục sứ mạng, đặc biệt tới phục mệnh.

Nhìn thấy Chu Hợi trở về, Thái tử Nhiên lại nở nụ cười, hỏi:

- Thế nào? Có thương vong hay không?



Chu Hợi lại cười toét miệng.

- Công tử cho liên nỏ rất lợi hại. Ba trăm thân vệ không một người bị thương.

- Lời nói này là thật?

- Lão Chu làm sao dám lừa gạt công tử!

Thái tử Nhiên vui mừng trong bụng, nếu thật sự là như thế, một khi tiến hành trận giáp lá cà, ngược lại có thể bù đắp cực lớn lực chiến đấu yếu ớt của từng binh sĩ quân Hàn. Chỉ cần phối hợp thỏa đáng, chưa chắc không thể đánh ngang tay với quân Tần.

Điều kiện trước tiên là quân Hàn nhất định phải từng thấy máu, từng gϊếŧ người, quân đội có dũng khí mới không lâm vào hạ phong trong kịch chiến. Nếu dũng khí không có, chẳng qua là đám cừu có võ trang mà thôi, không qua nổi sói đói một lần xung phong.

Dường như nhớ ra cái gì, Thái tử Nhiên lại vội vàng ra lệnh mộ binh toàn bộ y sư trong Dã Vương thành, dốc hết toàn lực cứu lại người bị thương.

Người bị thương là một khoản tài phú quý báu, một khi bọn họ trở về chiến trường, bọn họ chính là lão binh tinh nhuệ, nếu tăng thêm quân kỷ nghiêm ngặt, trang bị vũ khí hoàn mỹ, theo thời gian, có thể tranh đấu với cường Tần một lúc.

Chiến tranh là trường học tốt nhất. Nó đào thải binh lính nhu nhược, nhát gan, người yếu, lưu lại đều là tinh hoa của quân đội.

Thời điểm quân Tần công thành nguy cấp nhất, Thái tử Nhiên thậm chí từng nghĩ dồn vào tử địa cầu sinh.

Đó chính là mở ra cửa thành đánh bất ngờ, phái một trọng kỵ binh phá hủy tất cả khí giới công thành của quân Tần. Nhưng do dự hết lần này đến lần khác, Thái tử Nhiên vẫn buông tha.

Dù sao, thủ hạ kỵ binh chỉ trải qua một lần tập kích ban đêm, còn không tính là thật sự trưởng thành. Hơn nữa lần này mình và Bạo Diên di chuyển binh Dã Vương, chẳng qua chỉ vì đánh giá quân Tần, tuyệt đối không dẫn theo bao nhiêu kỵ binh.

Dã Vương thành ngược lại có một chi kỵ binh, chỉ tiếc lực chiến đấu khó mà nói được.

Nếu quả thật nhẫn tâm phái ra đội kỵ binh này, thành công còn được, thất bại sẽ dẫn sói vào nhà.

Cuối cùng, theo Bạo Diên đề nghị, Thái tử Nhiên không làm ra quyết định mạo hiểm như vậy.

Mắt thấy công mạnh bốn canh giờ vẫn không hạ được Dã Vương thành, nhất là cơ hội tốt nhất đã bỏ qua, Hồ Dương cũng không hao tổn vô vị, quyết đoán nhân lúc hoàng hôn đánh trống thu binh.

Ngày hôm đó, quân Tần tổn thất trong cuộc chiến vượt quá năm nghìn, người bị thương vượt quá ba nghìn.

Quân Hàn tổn thất ba nghìn, người bị thương vượt quá hai nghìn. Tần, Hàn đều kết thúc buổi thử đầu tiên, hai bên đều liếʍ vết thương, chuẩn bị cho đại chiến ngày tiếp theo.



...

Trong tia nắng chiều cuối cùng, một đội quân Tần đang thu thập cờ xí, thu thập thi thể cuối cùng của đồng đội. Quân Hàn lặng lẽ đứng trên đầu tường thành, nhìn quân Tần dưới thành lúc gần lúc xa.

Không ai đứng ra bắn tên, bọn họ không tham luyến chiến công hay sao? Đó là vì ngày hôm nay chém gϊếŧ quá nhiều đã làm cho tinh thần mệt mỏi tê dại? Thật ra đều không phải, đây chẳng qua là chút nhân tính còn sót lại trên chiến trường mà thôi.

Ngoại trừ gϊếŧ chóc, luôn luôn chống đỡ chúng ta sống sót, còn có lý do chiến đấu nữa.

Có lẽ ngày mai, bọn họ sẽ trở thành những vong hồn hôm nay. Đến lúc đó, là ai nhặt xác cho mình, là ai chiêu hồn cho mình? Quê hương xa như vậy, hi vọng mình tìm được đường trở về nhà.

- Sao viết vô y? Vì đồng bào chết, vương sẽ khởi binh, ta tu giáo dài. Cùng tử cùng thù! Sao viết vô y? Đồng sinh cộng tử, vương sẽ khởi binh, ta tu mâu kích. Chết thì thế nào? Sao viết vô y? Sinh tử như thường, vương sẽ khởi binh, ta tu binh giáp, đồng hành sinh tử!

Đại doanh quân Tần dấy lên ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, đó là quân Tần đang đốt cháy thi thể người chết trận, đây cũng là truyền thống của quân Tần. Lúc ẩn lúc hiện truyền ra Tần ca phiêu đãng không trung Dã Vương thành.

Ngày hôm nay, cung tiễn thủ trẻ tuổi may mắn sống sót, là tiểu tốt bị quân hầu lấy đao gác trên cổ, lúc này hắn đứng đờ ra nhìn không trung thâm thúy.

Nếu như không có chiến tranh, tốt biết bao nhiêu! Nhớ về đồng đội hôm qua vẫn uống rượu nói chuyện phiếm với nhau, ngày hôm nay đánh một trận mà chết, hóa thành một nắm tro cốt. Tiểu tốt cũng phải than thở mạng người tiện giống như cỏ dại. Nhưng mà, cỏ dại còn tham sống, huống gì là người chứ? Thế đạo này a!

- Trí Hoa, ngươi nghĩ gì thế? Cố gắng canh giữ vị trí của ngươi. Nếu như quân Tần đánh lén ban đêm, người đầu tiên xui xẻo chính là ngươi, có nghe không?

Bên tai truyền đến lời nói của thập trưởng, Trí Hoa vẻ mặt căng thẳng, vội vàng đáp ứng.

Quân Tần lều trung quân, Hồ Dương đang nhìn địa đồ tập trung tinh thần suy nghĩ một chút, phó tướng Vương Hột đứng yên một bên.

- Dã Vương thành có bao nhiêu nội ứng của Đại Tần ta?

Hồ Dương mở miệng hỏi.

- Tướng quân, Dã Vương thành Đại Tần ta tập trung tinh lực không nhiều, dù sao trước kia Tần, Hàn hai nước qua lại thân thiết. Dựa theo chỉ thị của đại vương, mật điệp mục tiêu chủ yếu là Ngụy quốc. Cho nên, bên trong Dã Vương thành chỉ có hơn mười nội ứng của chúng ta.

- Bộ dạng như vậy, cơ hội dựa vào nội ứng phá cửa lại mong manh.

Hồ Dương thở dài.
« Chương TrướcChương Tiếp »