Sở quốc, Tề quốc, Yến quốc đều mỏi mắt mong chờ, ánh mắt thiên hạ tập trung Hàm Dương.
Hàm Dương thành, Tần vương cung.
Tần vương tức giận ném thẻ tre trong tay xuống đất, tất cả đại điện lặng ngắt như tờ. Bọn thái giám càng không dám thở mạnh, rất sợ chọc giận Tần vương.
- Các ngươi nói cho quả nhân, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường các ngươi trước mặt quả nhân nói Tần quốc thanh uy lan xa, người trong triều đình các quốc gia đều sợ Tần. Nhưng hôm nay! Triệu, Ngụy, Hàn ba nước chỉ mất mấy ngày đã kết làm đồng minh. Các ngươi cho rằng quả nhân là người mù sao? Các ngươi nói người sợ Tần ở đâu, lôi ra cho quả nhân xem thử?
- Vương thượng bớt giận. Chúng thần có tội.
Quần thần phía dưới vội vàng quỳ xuống đất, đều cất tiếng xin lỗi.
- Các ngươi có tội, tội không thể tha. Tam Tấn liên minh, sách lược tiến về phía đông của Đại Tần ta phổ biến thế nào, các ngươi ai tới nói cho quả nhân?
Mọi người đều là cúi đầu không nói, lúc này, không nói lời nào còn tốt hơn lên tiếng. Một lời không hợp, bình thường chính là tội mất đầu.
- Công Tôn Văn!
- Có thần.
Đại thần bị Tần vương gọi tên vội vàng tiến lên vài bước.
- Ngươi thân là Điển khách, mấy ngày trước đây còn ở trước mặt quả nhân nói khoác bây giờ Sơn Đông sáu nước không dám ngỗ nghịch Đại Tần nửa phần, đây là không dám ngỗ nghịch mà ngươi nói sao?
- Vương. . . Vương thượng, thần tội chết! Cầu vương thượng khai ân.
Công Tôn Văn khϊếp sợ đến mức lập tức xin tha.
- Nếu ngươi đều nói ngươi tội chết, quả nhân cũng chỉ đành phải giúp ngươi được toại nguyện.
Nói xong, Tần vương lập tức lên tiếng gọi thị vệ bên ngoài đại điện.
- Người đâu, Công Tôn Văn phạm tội khi quân, kéo hắn ra ngoài chém cho quả nhân.
Nói xong, Tần vương không để ý Công Tôn Văn cầu xin, xoay người leo lên vương tọa.
Trong đại điện bách quan đầu cúi xuống thấp hơn, hận không thể vùi vào trong đất. Sau một lát, thị vệ cầm theo đầu Công Tôn Văn trở về phục mệnh. Khí tức trong đại điện có phần đông cứng lại.
Quần thần càng thêm kiến thức chỗ lợi hại của Tần vương, đạo lý gần vua như gần cọp càng thêm đi sâu vào nội tâm mỗi người.
Tần vương sớm khó chịu với Công Tôn Văn, gϊếŧ chết Công Tôn Văn chẳng qua là cảnh cáo nho nhỏ với Thừa tướng Ngụy Nhiễm, cũng để cho các đại thần biết, rốt cuộc là ai mới là người quyết định tính mạng của bọn họ.
Gậy to đánh xong, đến phiên củ cà rốt xuất hiện.
Tần vương hài lòng ngồi xuống, nói:
- Các vị ái khanh đứng lên đi! Quả nhân cuộc đời này hận nhất là thần tử lừa gạt quả nhân. Các vị ái khanh trung tâm, quả nhân đều biết. Bây giờ Tam Tấn liên minh, các vị ái khanh có cao kiến gì không?
Nghe được lời ấy, Ngụy Nhiễm và các đại thần ngày thường thân thiết hoặc đung đưa trái phải đều ngạc nhiên.
Chẳng lẽ là hành vi thường ngày của mình dẫn tới Tần vương bất mãn? Không được, ta phải lập tức kéo hình tượng của mình trong lòng Tần vương.
Lập tức, đại thần Giáp nói:
- Tam Tấn liên minh, là cái họa tâm phúc của Đại Tần ta. Thần cho rằng phải nhanh chóng phái đại quân đánh Hàn quốc, một là Hàn quốc phản bội Tần, không công Hàn không thể xây dựng kết cục điển hành của kẻ phản bội Tần quốc; hai là Hàn quốc ở gần Tần nhất, phương tiện tiếp tế tiếp viện dễ dàng; ba là Hàn quốc mới vừa đánh bại đại quân Triệu, Ngụy ở Hoa Dương, nếu có thể bị thương nặng Hàn quốc, các nước nhất định khủng hoảng, không dám phản bội Tần.
Đại thần Ất cũng không chịu yếu thế:
- Vương thượng, thần cho rằng nên chia binh hai đường, một đường tập kích Triệu, một đường công Hàn, như vậy sẽ khiến Tam Tấn đầu đuôi không thể chú ý.
Đại thần Bính rất sợ người khác cướp danh tiếng của mình, cũng nhảy ra ngoài, đề nghị:
- Vương thượng, không bằng trực tiếp binh phát Đại Lương. Đại Tần ta trước mấy lần chinh phạt Đại Lương, quen thuộc địa hình. Ngụy quốc mới bại, sĩ khí suy sụp, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể đánh hạ Đại Lương.
Đám người đều phát biểu quan điểm của mình, rất sợ Tần vương không biết mình trung tâm với Đại Tần đến mức nào.
- Thừa tướng, tại sao ngươi không nói vài câu? Chẳng lẽ các ái khanh kiến nghị ngươi đều chướng mắt?
Tần vương lại nhìn về phía Ngụy Nhiễm không nói một lời.
Đại điện lập tức yên tĩnh trở lại. Tần vương nói lời này ý vị sâu xa, người hiểu chuyện đã biết Tần vương đang khích bác quan hệ.
- Vương thượng, các đại thần nói đều có đạo lý. Đại Tần ta đối mặt Tam Tấn liên minh, làm ra phản ứng dĩ nhiên là cành nhanh càng tốt! Phải làm cho người trong thiên hạ biết, ai dám đối phó với Đại Tần ta, kết quả nhất định là vô cùng thê thảm.
- Vừa rồi thần sở dĩ không phụ họa cái nhìn của các đại thần, là vì thần đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể giúp cho đại vương dùng cái giá nhỏ nhất thu hoạch lợi ích lớn nhất.
Ngụy Nhiễm lại giải thích.
- Theo thần thấy được, không bằng đánh Hàn quốc Dã Vương thành. Đại Tần ta đã giữ lấy Ôn địa, nếu lại đánh hạ Dã Vương, có thể chia Hàn quốc ra làm hai. Tiến có thể công vùng Trung Nguyên, lui nhưng chinh phạt Thượng Đảng. Nếu có Thượng Đảng, Hàm Đan gần trong gang tấc, dễ dàng đánh vào Triệu quốc.
- Ừ.
Tần vương chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nhìn về phía Bạch Khởi.
Bạch Khởi biết mình không được Tần vương ưa thích, nhưng thân là một quân nhân, phải làm thuận theo bản tâm. Vì vậy thành thật nói:
- Vương thượng, thần cũng cho rằng là như vậy. Thừa tướng nói cũng là cài nhìn của thần, quả thật dùng tốn nhỏ nhất, được lợi cao nhất.
- A.
Tần vương lần này thật không có gì phản đối, hơi trầm ngâm một chút, lên tiếng nói:
- Thượng Thư Lệnh ở đâu?
- Có thần.
- Ngay lập tức khởi thảo chiếu thư, chiếu lệnh Hồ Dương, Vương Hột dẫn theo đại quân lướt qua Y Khuyết, trực tiếp đánh Dã Vương. Quận huyện ven đường cung cấp lương thảo, quy định đại quân trong mười lăm ngày phải đến chiến địa, người nào dám chậm trễ, ché!
Thượng Thư Lệnh vội vàng khởi thảo chiếu thư, vẫn cung kính đệ trình cho Tần vương. Tần vương hơi xem xong đã ấn ngọc tỷ lên.
- Lang Trung Lệnh ở đâu?
- Có thần.
- Quả nhân lệnh ngươi lập tức phái người đuổi theo Hồ Dương, Vương Hột đại quân, tám trăm dặm cấp báo, tuyên bố chiếu lệnh của quả nhân.
- Xin tuân theo vương chỉ.
Lang Trung Lệnh vội vàng xin cáo lui.
Cỗ máy chiến tranh khổng lồ của Tần quốc phát động, các ban ngành lại giống như máy móc tinh vi phối hợp chặt chẽ.
Một ngày này, dân chúng Hàm Dương nhìn thấy Tần vương cung phái ra ba đạo sứ giả. Trên lưng ngựa cắm ba lá cờ nhỏ màu đen biểu lộ bọn họ truyền lại quân tình khẩn cấp nhất, cho dù sứ giả cưỡi ngựa đυ.ng chết người qua đường cũng sẽ không chịu trách nhiệm.
Nhìn thấy người mang tin tức tám trăm dặm cấp báo rời đi, người Tần thậm chí kích động.
Tần dùng võ lập quốc, dân chúng muốn trở nên nổi bật không gì ngoài quân công, không ai khát vọng chiến tranh hơn người Tần.
Mấy chục năm nay đánh Đông dẹp Bắc, Nam chinh Bắc Phạt làm cho người Tần quốc nếm được chiến tranh tốt đẹp, Tần quốc đã quen thắng lợi, đã quen chiến tranh. Chiến tranh đối với người Tần quốc mà nói chính là cơ hội lập công.
Năm ngày sau, Hồ Dương dẫn mười vạn đại quân rời khỏi Hàm Dương, lao tới Y Khuyết. Vì danh ngạch ra trận, vô số người đã suýt đánh nhau.