Trương Bình lại cười, hỏi:
- Không biết thực lực Triệu quốc đối kháng với Tần quốc thế nào?
- Không bằng.
Triệu Thắng hơi chán ngán thất vọng.
- Nếu Tần, Triệu hai nước khai chiến, Bình Nguyên Quân cho rằng Triệu quốc phần thắng bao nhiêu?
- Chỉ bốn phần.
Triệu Thắng càng thêm mất mát.
- Nếu cộng thêm Hàn, Ngụy, ba nước đồng lòng, không biết lại có bao nhiêu phần thắng?
Trương Bình cuối cùng nói ra ý Tam Tấn liên kết.
- Nếu ba nước đồng lòng, không hề khập khiễng, phần thắng chậm thì có bảy phần, thậm chí là tám phần. Đủ để đứng ở thế bất bại.
Triệu Thắng lộ ra vẻ mặt niềm vui bất ngờ.
- Bây giờ Ngụy quốc đã đồng ý liên minh với nước ta, nếu Triệu quốc đồng ý gia nhập, Tam Tấn lại trùng phùng. Cùng trấn áp hạng người đạo chích trong nước, ở bên ngoài khiến các nước không dám khinh thường.
Trương Bình lập tức kiến nghị.
- Bình Nguyên Quân thanh danh vang vọng trong nước, tự nhiên hiểu rõ thanh uy Triệu quốc bây giờ giơ cao ở Quan Đông, nhìn như phong quang, thật ra giống như đi trên băng mỏng. Tần quốc có xu thế quét ngang thiên hạ, Hàn, Ngụy hai nước nhất định đứng mũi chịu sào. Hàn, Ngụy nếu vong, Triệu quốc nhất định sẽ nối bước theo sau Hàn, Ngụy, đây là đạo lý môi hở răng lạnh. Hiện nay là lúc tồn vong, Tam Tấn không phải liên minh không thể cầu sinh, hợp lại cùng có lợi, phân ra sẽ có hại.
- Thắng cũng nhìn như vậy, nhưng nếu quả nhiên liên minh kháng Tần, các nước lại đùn đẩy cho nhau, giải thích thế nào?
Bình Nguyên Quân đưa ra nghi ngờ của mình.
- Lúc này không thể so với trước kia. Ngày xưa sáu nước phạt Tần chí khí không thù, đều vì sáu nước bồi hồi không tiến lên, tâm không đồng đều. Tề quốc một lòng giành Tống quốc, Yến quốc ý muốn mệt mỏi Tề quốc. Tô Tần tranh luận miệng lưỡi, cái gọi là hợp tung, cũng khiến Tề quốc tự tuyệt với các nước, không phải vì phạt Phạt.
- Nay Triệu, Ngụy, Hàn ba nước, vốn là một quốc gia. Đều là tuyến đầu kháng Tần, biên cảnh bất an, liên minh tự bảo vệ mình. Bây giờ, ai không dám không ra sức? Bình Nguyên Quân lo lắng không cần thiết. Xưa kia có Hàn Hiến Tử vì nghĩa trợ giúp Triệu Văn Tử trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, trùng hưng Triệu thị (Triệu thị cô nhi chuyện), nay có Hàn, Triệu cùng tiến cùng lùi, hợp lực kháng Tần. Chẳng phải đẹp quá thay!
- Thiện. Tiên sinh nói lời tâm huyết quả thật là tiếng lòng của Thắng. Ngày mai vào triều, Thắng nhất định sẽ ra sức thúc đẩy chuyện Triệu, Hàn liên minh.
Triệu Thắng cuối cùng cũng cho thấy thái độ.
- Vì ngày mai vào triều thuận lợi, theo Thắng thấy, không bằng chúng ta suốt đêm đi thăm hỏi Lận thượng khanh, Thừa tướng thấy thế nào?
- Không thể tốt hơn.
Trương Bình vốn đang lo lắng không mời nổi Lý Đoái, dù sao Lý Đoái trên cơ bản không để ý tới chuyện trong triều. Bây giờ Bình Nguyên Quân đồng ý tự thân xuất mã, như vậy rất tốt.
Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa đi đến phủ đệ của Lận Tương Như.
Lận Tương Như thông minh làm sao, Bình Nguyên Quân ném tới một ánh mắt đã khiến vị tâm phúc trước mặt Triệu vương hiểu ý, chuyện Triệu, Hàn liên minh đã ổn. Lập tức cũng không từ chối, ba người suốt đêm đi tới phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng, Lý Đoái đang muốn nghỉ ngơi.
Dù sao tuổi hắn đã cao, Lý Đoái đã thất tuần, xương cốt không tốt bằng lúc trước.
Suy nghĩ một chút đời này, thiếu niên tòng quân, trung tuổi phát tài. Lựa chọn sáng suốt nhất chính là Cổn Sa cứu lấy Triệu vương, cũng là căn cơ chính trị của hắn.
Một lần đánh cược của hắn đã đổi lại vinh hoa phú quý con cháu cả sảnh đường. Như hạng người Phì Nghĩa, ngu trung với Chủ Phụ, hai bên đều không đứng thành hàng, cuối cùng rơi vào kết quả đáng thương.
Triệu vương là người nhớ tình xưa, đề bạt mình làm Thừa tướng. Cho dù mình đã già, không thể chia sẻ nỗi lo vì Triệu vương, Triệu vương cũng ưu đãi với mình có thừa.
Lúc này, quản gia lão Lý vội vàng đi tới.
Bên ngoài tới đều là nhân vật lớn, tuy trời đã tối. Nhưng đối phương lựa chọn lúc này tới chơi rõ ràng có chuyện lớn cần thương lượng. Bởi vậy quản gia phủ Thừa tướng không dám chậm trễ đi vào báo tin
- Lão gia, Bình Nguyên Quân Triệu Thắng, thượng khanh Lận Tương Như, Hàn quốc Thừa tướng Trương Bình ở bên ngoài cầu kiến.
- Nhanh cho mời.
Lý Đoái bỏ qua hồi ức, lập tức vội vàng tu chỉnh dung nhan đi tới thư phòng. Ba người dắt tay nhau đến, liên tưởng đến kết quả Hoa Dương cuộc chiến, mục đích chuyến này của bọn họ cũng miêu tả sinh động.
- Lão Thừa tướng, Thắng đêm khuya thăm hỏi, đúng là mạo muội. Quấy rầy mộng đẹp của Thừa tướng, Thắng cáo lỗi trước.
Triệu Thắng vừa vào cửa đã xin lỗi.
Lý Đoái lại khoát tay áo, cười nói:
- Bình Nguyên Quân thế nào lại nói ra lời này, lão hủ ước gì Bình Nguyên Quân mỗi ngày quấy rầy! Bình Nguyên Quân, ngươi còn thiếu lão hủ một vò rượu ngon!
Triệu Thắng tâm trạng xấu hổ, mình lần trước đến đây thuậntay cầm một vò rượu của lão Thừa tướng, đã bị nhắc đến nay. Lý Đoái làm Thừa tướng nhiều năm, kiếm lấy tiền tài gần như có thể sánh ngang quốc khố, hắn không thiếu một vò rượu kia.
- Vị này chính là Hàn quốc Trương Thừa tướng, lão hủ không tiếp đón từ xa tội lỗi tội lỗi.
Lý Đoái cũng chỉ nói đùa sinh động bầu không khí, lại quan sát Trương Bình.
- Lão Thừa tướng nói quá lời, là vãn bối suy nghĩ không chu toàn, Trương Bình không dám nhận.
Đối mặt với bất đảo ông lăn lộn quan trường hơn mình ba mươi tuổi, Trương Bình biểu hiện đủ tôn trọng.
Trong khi nói chuyện, hai bên khách và chủ ngồi xuống. Lý Đoái mở miệng đầu tiên:
- Bình Nguyên Quân và Lận thượng khanh đêm khuya tới chơi, thêm Trương Thừa tướng ở bên, sợ rằng là vì việc Triệu, Hàn liên minh?
Trương Bình khen:
- Lão Thừa tướng liệu sự như thần, vãn bối bái phục không dứt.
- Ý đồ các ngươi đến đây ta đoán được đại khái. Sở quốc mà đổ, uy hϊếp phía nam của Tần quốc không còn tồn tại. Chắc chắn sẽ chinh phạt Tam Tấn, Tam Tấn không liên kết không thể tự bảo vệ mình. Ngày mai vào triều, ta sẽ kiến nghị vương thượng đồng ý liên minh.
Ngày tiếp theo lâm triều, được Thừa tướng Lý Đoái, Bình Nguyên Quân Triệu Thắng, thượng khanh Lận Tương Như, đại tướng quân Liêm Pha các đại thần hết sức thôi thúc, Triệu vương cuối cùng đồng ý liên minh.
Vốn đối với hai vạn tinh nhuệ tổn thất, Triệu vương thật lo lắng. Nhưng không ngờ được Hàn quốc biết điều như vậy, hạ thấp tư thái, chủ động liên minh. Cũng ổn định binh sĩ Triệu quốc, ngay cả ngựa chiến đều đăng ký trong hồ sơ, cũng giao cho Triệu quốc kiểm tra thực hư.
Triệu vương lòng hư vinh nhận được thỏa mãn cực lớn, rộng lượng không truy cứu chuyện này. Nhìn thấy ngay cả vương thượng cũng như vậy, mấy tướng lĩnh chủ chiến tự nhiên hành quân lặng lẽ.
Không thấy được gần như tất cả quyền quý và Triệu vương đạt được nhất trí quyết định sao? Lúc này còn dám nói chiến, nếu như không phải đầu óc nước vào chính là không có đầu óc.
Trương Bình xem như nhìn rõ hiệu suất làm việc của Triệu quốc, buổi sáng triều hội vừa quyết định Tam Tấn liên minh. Buổi chiều Triệu quốc lại hưng sư động chúng, gióng trống khua chiêng tuyên bố chuyện này.
Dưới áp lực quân sự to lớn đến từ Tần quốc, Triệu, Ngụy, Hàn dứt khoát đi cùng nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, các nước ngạc nhiên vạn phần.
Liên minh giống như một trò khôi hài, Tam Tấn quật khởi bắt đầu lần nữa?