Chương 13: Phóng Hiền (1)

Tin tức Tần quốc xuất binh sáu nước bây giờ còn không biết.

Lúc này, dưới bóng đêm che giấu, Thái tử Nhiên đang đi dạo Đại Lương thành.

Giữa ban ngày Ngụy quốc trông coi sứ đoàn thật chặt, chủ yếu là bởi vì Ngụy quốc thất bại thảm hại, khó bảo toàn dân chúng cấp tiến mưu đồ gây rối, tạo thành quan hệ hai nước càng thêm khẩn trương. Cũng may Thái tử Nhiên sắm vainhân vật trong sứ đoàn địa vị không cao, lúc này mới nhân lúc đêm tối đi ra ngoài.

Từ lúc tin tức binh bại đến khi sứ đoàn Hàn quốc đến Ngụy đã truyền vào Ngụy quốc vào ba ngày trước, trên dưới Ngụy quốc lâm vào khủng hoảng.

Tuy Ngụy Vương cố gắng che giấu tin tức, nhưng nghe đồn tổn hại mười ba vạn binh mã đã hoàn toàn lưu truyền trên phố.

Nhất là Hàn quốc sứ đoàn đến càng thêm chứng minh độ chuẩn xác của tin tức này.

Đại Lương thành khoảng cách Tân Trịnh chín mươi dặm, Hàn quốc sứ đoàn chỉ tốn thời gian hai ngày đã đến quốc đô của Đại Ngụy.

Khi sứ đoàn Hàn quốc chậm rãi đi tới Đại Lương thành, tất cả người Ngụy trong lòng đều phức tạp.

Hàn quốc mấy ngày trước đều phải nằm nghe hơi thở của Ngụy quốc, mấy ngày ngắn ngủi lại đánh bại mười ba vạn đại quân. thực lực của hai bên cũng biến hóa. Cho dù nhân khẩu Ngụy quốc nhiều hơn Hàn quốc một phần ba, một trận chiến này cũng khiến Ngụy quốc nguyên khí tổn thương nặng nề.

Thái tử Nhiên xen lẫn trong sứ đoàn, lặng lẽ đi tới thủ đô địch quốc.

Hàn, Ngụy hai nước bây giờ đang ở trạng thái giao chiến, một khi Ngụy quốc biết được thái tử Hàn quốc ở trong sứ giả đoàn, nhất định sẽ bắt giam làm con tin, từ đó trao đổi tám vạn tù binh. Hàn vương không đồng ý để Thái tử Nhiên dấn thân vào nơi hiểm yếu, thế nhưng Thái tử Nhiên khăng khăng làm theo ý mình, thậm chí kiên trì trước nay chưa từng có. Trải qua rất nhiều đảm bảo, Thái tử Nhiên mới được phép gia nhập sứ đoàn.

Bởi vì Thái tử Nhiên gia nhập, tất cả thành viên sứ đoàn trải qua từng tầng xét duyệt. Nhất là cận vệ của Thái tử Nhiên, Hàn vương không yên lòng, vì vậy phái ra tử sĩ tâm phúc của mình hộ tống toàn bộ hành trình, đối với điều này, Thái tử Nhiên cũng bất đắc dĩ.

Sở dĩ khăng khăng làm theo ý mình, Thái tử Nhiên cũng có nổi khổ của mình. Bởi vì Đại Lương có một vị đại hiền, người này có thể gia tăng bộ pháp thống nhất thiên hạ của Tần quốc. Đối với hiền tài như vậy, Thái tử Nhiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Người này chính là Phạm Tuy.

Người hậu thế đánh giá khen chê Phạm Tuy không đồng nhất, hạ thấp hắn là vì hắn bụng dạ hẹp hòi, nông nổi, bức tử Bạch Khởi; khích lệ hắn là vì hắn đưa ra sách lược “Xa thân đánh gần”, vì chỉ ra phương hướng giúp Tần quốc thống nhất nghiệp lớn. Nhưng không hề nghi ngờ, Phạm Tuy là một nhân tài chân chính.

Nếu như lịch sử không chênh lệch, Phạm Tuy lúc này chắc hẳn vẫn nấp trong quý phủ Trịnh An Bình, dùng tên giả vì Trương Lộc.



Nửa năm sau cuộc chiến Hoa Dương sẽ rời khỏi Ngụy đi đến Tần quốc, một năm rưỡi sau gặp được Tần vương, bắt đầu viết nên tương lai rực rỡ của mình trong võ đài Chiến quốc.

Lại nói tiếp Phạm Tuy cũng là một người cơ khổ, mặc dù xuất thân danh môn, lại là con cháu chi thứ. Địa vị thấp, lại thiện tranh luận, Phạm Tuy tự nhiên không muốn không có tiếng tăm gì ở lại nơi hương dã, tất nhiên sẽ hăng hái tiến lên.

Phạm Tuy vốn muốn cầu quan với Ngụy Vương, nhưng vì nhà nghèo không có phương pháp, không thể gia nhập phủ đại phu để làm khách khanh.

Một lần, Phạm Tuy theo Tu Giả đi sứ Tề quốc, Tu Giả bị Tề vương trách mắng, Phạm Tuy đứng ra, duy trì Tu Giả và tôn nghiêm Ngụy quốc. Tề vương thán phục, tặng lấy vàng bạc, rượu và đồ nhắm, cũng nguyện bái Phạm Tuy làm khách khanh, đều bị lần lượt từ chối.

Chuyện phát triển như vậy, tiếp theo nếu như Tu Giả tiến cử Phạm Tuy tự nhiên sẽ được lợi. Nhưng hết lần này tới lần khác ông trời lại trêu đùa Phạm Tuy, vừa về tới Đại Lương, Phạm Tuy đã bị Tu Giả vu oan bán đứng tin tức tình báo của Ngụy quốc.

Thừa tướng Ngụy Tề cuộc đời hận nhất loại tiểu nhân này, khiến cho người ta tra tấn hắn sườn gãy răng rơi, thương tích đầy mình, lại dùng chiếu quấn thân vứt bỏ nơi nhà xí, từ đó để các vị khách đi tiểu lên người. Phạm Tuy giả chết, bị ném ở vùng ngoại ô. Trở về nhà lại được bằng hữu tốt Trịnh An Bình giấu đi, dùng tên giả Trương Lộc, cũng bảo người nhà làm tang sự, từ đó khiến Ngụy Tề tin tưởng sâu sắc Phạm Tuy đã chết.

Nhân vật như vậy lại chịu nhục gấp trăm lần so với việc Hàn Tín phải bò qua háng người khác.

Đổi lại thành người khác có lẽ sẽ bị thù hận làm lạc mất phương hướng, nhưng hết lần này tới lần khác, Phạm Tuy kiên cường sống sót. Lúc này mới có chuyện báo thù thiên cổ.

Đối với việc Phạm Tuy hướng tới danh lợi, Thái tử Nhiên có nắm chắc chiêu mộ, chỉ cần lấy lợi dụ, hứa vị trí cao, còn sợ Phạm Tuy một lòng báo thù không cắn câu? ! Nhưng nếu Phạm Tuy cự tuyệt không cắn câu, mình sẽ vì an nguy của Hàn quốc mà hạ sát.

Ở trong lòng lặng lẽ nhớ lại vị danh nhân Chiến quốc này, Thái tử Nhiên gõ cửa Trịnh phủ.

Lúc này, Phạm Tuy trong Trịnh phủ đang cùng bằng hữu tốt Trịnh An Bình thảo luận thời cuộc.

Khoảng cách Phạm Tuy chịu nhục đã hai năm, hai năm qua Phạm Tuy ẩn sâu trong Trịnh phủ, được bằng hữu tốt chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, vết thương trên người đã khỏi từ lâu, nhưng tâm linh bị thương vẫn đang rỉ máu.

Cho dù nửa năm trước Ngụy Tề bị bãi miễn, Mang Mão tiếp nhận vị trí của Ngụy Tề lên làm Thừa tướng. Phạm Tuy trong lòng thù hận vẫn không giảm đi nửa phần.

Vốn là một thanh niên nhiệt huyết ái quốc, hắn hoàn toàn thấy rõ thế đạo này. Chuyện này đả kích với Phạm Tuy chỉ có bằng hữu tốt Trịnh An Bình biết rõ.

Tuy Phạm Tuy hai năm qua ngậm miệng không nói chuyện chịu nhục, nhưng khi Hàn quốc một lần hành động tiêu diệt mười ba vạn đại quân Ngụy quốc, Phạm Tuy khó có thể che giấu sắc mặt vui mừng, điều đó cho thấy Phạm Tuy đã hận cả Ngụy quốc.

Trịnh An Bình là một thương nhân, làm bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Phạm Tuy. Hắn tất nhiên biết vị bằng hữu này của mình có khả năng và chí hướng lớn đến mức nào.



Trịnh An Bình từng xúc động, nếu như Phạm Tuy hành thương, nhất định phú giáp thiên hạ, không thua Đào Chu Công.

Trong lúc lơ đãng nói chuyện với Phạm Tuy, Trịnh An Bình thỉnh thoảng được chỉ điểm, thời cuộc biến hóa ẩn chứa thương cơ thế nào. Trong lúc hai người đang nói luận thời thế về cuộc chiến Hoa Dương, lại bị quản gia Trịnh Phú cắt ngang.

- Gia chủ, bên ngoài có khách muốn gặp ngài. Lão nô cảm thấy gia chủ tốt nhất nên gặp một lúc.

Nói xong giao bái thϊếp đưa cho Trịnh An Bình.

Đối với lão Trịnh hầu hạ mình mấy chục năm, Trịnh An Bình rất yên tâm. Nhất là ngày hôm nay mình cố ý dặn dò lão Trịnh, mình và Phạm Tuy ở hậu viện nói chuyện, nếu không có đại sự, tất cả khách đến đều đẩy xuống. Bởi vậy Trịnh An Bình nhíu mày, cũng đoán không ra là ai sẽ làm quản gia không thể không làm phiền mình.

Mở bái thϊếp ra, Trịnh An Bình vốn tò mò thoáng ngây người, trên mặt đan xen chấn động, các loại biểu tình không hiểu.

Phạm Tuy thấy vậy cũng cầm tơ lụa, sau đó sắc mặt của hắn cũng giống Trịnh An Bình. Chỉ thấy trên bái thϊếp viết hai chữ --- Trương Lộc.

- Gia chủ, chuyện Trương tiên sinh, lão nô chưa bao giờ nói cho người nào biết. Biết Trương tiên sinh ở Trịnh phủ chỉ có vài người, hiểu rõ lai lịch Trương tiên sinh ngoại trừ lão nô càng không người khác. Bởi vậy lão nô nhận được tin tức đứa bé giữ cửa sau liền vội vàng tới báo cho gia chủ.

- Người tới có mấy người? Quần áo thế nào? Đứa bé giữ cửa có từng nói không?

Phạm Tuy lên tiếng hỏi trước nhất.

Trịnh An Bình lúc này cũng khôi phục tinh thần, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía quản gia.

- Theo đứa bé giữ cửa nói, chỉ có hai người. Một người cầm đầu trang phục hào hoa phú quý, thân phận cũng không thấp. Một người đi theo, nhìn quần áo chính là hộ vệ.

Quản gia nói.

- Như vậy, người tới không có ác ý. Nếu thật là Ngụy Tề phát hiện ta ẩn thân ở nơi này, sợ rằng sẽ không lễ ngộ như thế. Trịnh huynh không cần hoang mang, nên gặp người này một lần mới tốt.

Phạm Tuy yên lòng, nói với Trịnh An Bình.