Tân Trịnh.
Bây giờ đã lúc canh ba, toàn bộ Tân Trịnh thành đều bận rộn.
Chiến tranh đã xuất hiện, mỗi người đều nỗ lực bảo vệ Tân Trịnh. Từ đường lớn đến tường thành, từ vận tải vật liệu đá đến chế tạo cây lăn. Ngay cả đứa trẻ cũng bị gia trưởng ràng buộc ở trong nhà, có thể trợ giúp đủ mọi việc nhỏ.
Thái tử Nhiên dẫn đầu đại quân ra khỏi thành đã qua tròn hai ngày. Người Hàn đều cảm thấy lo lắng về tình hình chiến đấu, quan to hiển quý lo lắng làm sao bảo vệ phú quý; bách tính bình thường lại lo lắng trượng phu, nhi tử, phụ thân của bọn họ.
Hàn Vương ở trong vương cung như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Thái tử Nhiên là con trai trưởng âu yếm duy nhất của hắn, tương lai kế thừa nghiệp lớn trừ hắn ra không còn ai khác.
Dù trước khi ra trận Thái tử Nhiên lời thề son sắt, cho dù không thể lui địch cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng chuyện không liên quan đến hắn, quan tâm sẽ bị loạn.
Thật ra thời điểm Thái tử Nhiên ra khỏi thành, Hàn Vương lại hối hận. Bây giờ đã hai ngày trôi qua, cũng không biết Nhiên nhi thế nào, nhận địch ra sao? Có bị thương không?
Trong lúc Hàn Vương đang lo lắng bất an trong vương cung, Ngụy quốc vương cung cách Tân Trịnh 160 dặm về phía đông lại là cảnh tượng khác.
Hiện nay Ngụy Vương đã kế vị bốn năm, ngoại trừ năm kia Tần quốc tướng quốc Ngụy Nhiễm dẫn quân đánh Ngụy quốc, Ngụy quốc bị ép cắt nhường Ôn thành cùng tám thành thị, Ngụy Vương lại sống quá thoải mái.
Tuy đệ đệ của hắn Tín Lăng Quân phản đối hắn xuất binh đánh Hàn quốc, nhưng, nước và nước làm gì có hữu nghị vĩnh hằng. Hàn quốc cho dù cứu viện bọn họ, nhưng hắn cũng xem như báo đáp Hàn quốc. Cắt nhường đất đai nói gì cũng phải lấy lại từ trên người láng giềng. Ngụy Vương trong lòng nghĩ như thế.
Lúc này Ngụy Vương rảnh rỗi không có việc gì làm tìm Đoạn Can Tử hiểu rõ quân tình. Đoạn Can Tử tuy không có nhiều bản lĩnh, nhưng nịnh nọt, đoán ý qua lời nói và sắc mặt lại không ai sánh bằng.
Mang Mão làm lão thượng cấp của hắn, bây giờ bị Tề quốc Mạnh Thường Quân tiến cử thành Ngụy quốc Thừa tướng, hắn cũng nước lên thì thuyền lên, vinh thăng chức tướng quân.
Đoạn Can Tử cầm trong tay chiến báo ngày hôm trước, dù sao tuyết lớn cản đường, đường không thông. Chiến báo thảo luận nói Triệu, Ngụy liên quân một đường thế như chẻ tre, đã binh vây Hoa Dương, Hoa Dương sớm tối có thể phá. Đến lúc đó lại thuận thế đánh xuống Tân Trịnh, chuyện lớn thành vậy.
- Đại vương, Mang Thừa tướng bây giờ lĩnh mười lăm vạn đại quân binh vây Hoa Dương, Hàn quốc trên dưới nhất định lâm vào hoảng loạn. Bây giờ đường khó đi, có lẽ lúc này tin chiến thắng của Mang Thừa tướng đang ở trên đường. Đến lúc đó Hàn Vương chịu đòn nhận tội, xin đại vương ngài giảng hoà, Ngụy quốc chắc chắn lại uy chấn thiên hạ a! Thần trước chúc mừng đại vương.
Đoạn Can Tử cười vui vẻ.
- Ừ, ái khanh nói không sai. Ở đây cũng có công lao của ái khanh a, quả nhân sẽ không quên công lao ái khanh. Chờ Thừa tướng chiến thắng trở về, quả nhân nhất định khao thưởng ba quân!
Ngụy Vương vẻ mặt ước mơ tình huống hắn danh chấn thiên hạ.
- Cảm ơn đại vương. Thần chắc chắn tận tâm tận lực hầu hạ đại vương, cúc cung tận tụy chết mới thôi.
Đoạn Can Tử không ngừng biểu đạt trung tâm.
Triệu quốc đô thành, Hàm Đan.
Hiện nay Triệu vương chính là con thứ Vũ Linh Vương. Vũ Linh Vương hồ phục cưỡi ngựa bắn cung, thực lực Triệu quốc cũng mạnh thêm, gần với Tần quốc, trở thành bá chủ phương bắc. Dưới quyền lại có Lận Tương Như, Liêm Pha, Triệu Xa là năng thần hãn tướng, mạnh mẽ giống như Tần quốc cũng không dám xâm phạm.
Bây giờ Triệu vương đã 38 tuổi, theo lý thuyết chính là thời gian trẻ trung khoẻ mạnh, lại mê mẩn trong tửu sắc. Ngụy quốc Mang Mão cũng nhìn trúng điểm này, mấy xe châu báu và mỹ nữ lại làm cho Triệu vương đáp ứng xuất binh. Giả Yển cũng lấy được thân phận thống soái hai vạn đại quân gia nhập liên quân.
Đang năm mới, Triệu vương ở trong vương cung đại yến quần thần. Khó có được Triệu quốc những năm gần đây mưa thuận gió hoà, lại không có binh tai, thật sự đáng để ăn mừng. Các đại thần cũng ca công tụng đức, khen Triệu vương đầy đắc ý.
Lận Tương Như và Liêm Pha liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc bất đắc dĩ. Rượu trong chén mặc dù thơm, nhưng uống lại đần độn vô vị. Không vì sao cả, lo lắng quốc sự mà thôi.
Đối với Hàn quốc chiến sự cách nơi này hơn bốn trăm dặm, hai người đều không quá lưu ý, duy nhất phải lo lắng chính là Tần quốc có phái viện quân hay không, bởi vì Tần quốc phái viện quân sẽ ảnh hưởng đến cuộc chiến.
Hai người sở dĩ tán thành liên kết Ngụy quốc phạt Hàn, cũng không phải là bởi vì thích việc lớn hám công to. Theo Ngụy quốc, Tề quốc suy sụp, vùng Trung Nguyên đã mất một quốc gia độc lập chống đỡ Tần. Phía nam Sở quốc vừa bị Bạch Khởi đánh chạy lên phía bắc, kể từ đó, Triệu quốc đã bị đẩy lên tuyến đầu chống Tần. Vì tăng thêm phần thắng, hai người lần này tán thành đề nghị của Ngụy quốc -- phạt Hàn để ép Hàn quốc và Triệu quốc liên minh, kéo Hàn quốc lên chiến xa kháng Tần.
Bình Nguyên Quân Triệu Thắng đang cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, làm đệ đệ Triệu vương hiện nay, hắn từ nhỏ tiếp nhận lễ nghi của quý tộc, giao tiếp rất trôi chảy.
Sau khi chú ý tới vẻ mặt Lận Tương Như, Liêm Pha, hắn thoáng cái hiểu rõ vì sao hai người mặt hiện ra vẻ sầu khổ. Vì vậy cầm chén rượu lên đưa về phía Lận Tương Như, nói:
- Lận thượng khanh, hiện nay Triệu quốc trên dưới thái bình. Lại là năm mới, cũng không cần nghĩ những việc công kia.
Triệu Thắng làm sao không lo lắng chiến sự đang ở Hàn quốc! Thân là Thừa tướng, hắn hiểu rõ hơn ai khác, một khi Hàn quốc giữ vững Tân Trịnh, không muốn giảng hoà, đến lúc đó hậu quả công lâu không được sẽ hiện ra.
Nhưng bây giờ đang là trời đông giá rét, quân Tần cách Hoa Dương ngàn dặm, không có nửa tháng quân Tần không có cách nào đi đến chiến trường. Nửa tháng, cũng đủ ép Hàn quốc đáp ứng liên minh!
Triệu vương tuy gần đây mê mẩn tửu sắc, nhưng bây giờ cảnh ca múa thái bình, hắn cũng không muốn nhiễu loạn. Hơn nữa, nếu như Triệu vương quả mức tài đức sáng suốt, tài đức sáng suốt của hắn lại có ích lợi gì. Bình Nguyên Quân thầm than trong lòng.
Lận Tương Như cũng biết Triệu vương nông nổi, ở trường hợp này khuyên bảo cũng vô ích, chỉ có thể chờ chiến báo truyền đến lại làm ra quyết định. Nếu như Triệu vương có một nửa đức hạnh tài năng như Bình Nguyên Quân thì tốt, Lận Tương Như đột nhiên giật mình vì ý nghĩ trong lòng mình. Cố gắng đánh đuổi ý nghĩ đại nghịch bất đạo kia đi, Lận Tương Như giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Trương Hổ là một bá trưởng cửa bắc Tân Trịnh. Đối với hắn không thể trúng cử cứu viện Hoa Dương là việc đầy tiếc nuối. Ngay cả chính hắn cũng không biết, hắn luôn luôn tiếc mạng lại kích động muốn đi chiến trường.
Phải biết rằng, hắn trước kia sợ muốn chết. Mỗi lần lên chiến trường, hắn cũng may mắn không bị thương, thậm chí còn mò được chút chiến công, thăng làm bá trưởng.
Nhưng hai ngày trước Thái tử Nhiên diễn thuyết một lúc lại làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào. Ngay cả cao quý như Thái tử Hàn Nhiên cũng không tiếc tính mạng của mình, nhân vật nhỏ như hắn lại có gì phải sợ!
Mặc dù không thể theo quân cứu viện Hoa Dương, nhưng hắn cũng có thể bảo vệ Tân Trịnh, bảo vệ dân chúng phía sau. Trương Hổ âm thầm thề trong lòng.
Trong lúc Trương Hổ đang đốc thúc bọn dân phu dưới thành gia tăng tốc độ chuyển vật liệu đá gia cố tường thành, bên tai có tiếng la của thủ hạ Vương Nhị.
- Bá trưởng, ngươi mau lên đây. Có người cưỡi ngựa đến!
Có người cưỡi ngựa? Chẳng lẽ là quân địch đánh tới? Hay là Thái tử Nhiên bị vây phái người đi cầu viện trợ? Trương Hổ tâm hoảng ý loạn chạy lên tường thành, kéo lại Vương Nhị, vội vàng hỏi:
- Người ở đâu? Ở đâu?
- Bá trưởng, ở nơi đó.
Vương Nhị chỉ vào điểm đen phương xa.
Trên tường thành tất cả mọi người dừng công việc trong tay, nhìn đội ngũ càng ngày càng gần. Lúc đầu chỉ là một điểm đen mơ hồ, sau đó càng lúc càng rõ cờ hiệu và trang phục.
- Là quân đội của chúng ta!
Có người hô to.
Tại sao có tin tức nhanh như vậy? Lẽ nào chiến bại? Rất nhiều người nghi ngờ và lo lắng nhìn đội ngũ từ xa tiến đến gần.
Nhìn càng ngày càng gần Tân Trịnh thành, Vương Phú Quý kẹp chặc bụng ngựa, lại thêm một roi. Chiến mã vốn đi không chậm lại tăng thêm tốc độ.
Suy nghĩ một chút hắn chẳng qua chỉ là thập trưởng, tuy gọi là Phú Quý nhưng hai chữ phú quý lại không có duyên với hắn. Sinh ra ở một nhà nghèo khổ, vừa thành niên đã tiến vào quân đội. Ỷ vào sức lực lớn, giọng lớn, ở trong quân đội cũng coi như được hoan nghênh.
Suy nghĩ một chút hắn vui vẻ nhất chính là thời gian ăn cơm no, nhưng cho dù làm binh, cũng chỉ có thời gian chiến sự mới được ăn no trong quân doanh.
Khi Điền Hổ giao trách nhiệm báo tin Tân Trịnh cho Vương Phú Quý, Vương Phú Quý trong lòng kích động không nói nên lời. Một đội mười người, mọi người một người hai cưỡi, khoái mã không ngừng chạy trở về.
Lúc này, Vương Phú Quý dùng tất cả khí lực hét lớn:
- Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Quân ta đại phá Triệu Ngụy liên quân. Gϊếŧ địch 7 vạn, tù binh 8 vạn!
Những binh lính phía sau cũng hô to “Tin chiến thắng! Tin chiến thắng! Quân ta đại phá Triệu Ngụy liên quân. Gϊếŧ địch 7 vạn, tù binh 8 vạn!”
Trên tường thành Trương Hổ hơi sửng sốt, ngây người một lát. Lại đột nhiên nắm chặt vai người bên cạnh, gầm lên:
- Bọn họ mới vừa nói gì? !
...
Khi tin tức chiến thắng truyền khắp Tân Trịnh thành, toàn bộ Tân Trịnh sôi trào.
Từng nhà khua chiêng gõ trống chúc mừng Hàn quốc đại thắng! Hàn quốc quân thần ở trong vương cung cũng giật mình khϊếp sợ trước tin thắng lợi.
Vương Phú Quý đưa ra thư chính tay Thái tử Nhiên, Bạo Diên viết cũng khiến đám người không thể không tin tưởng sự thật này: Hàn quốc lấy bốn vạn viện quân đánh lén ban đêm Hoa Dương, đại phá Triệu Ngụy mười lăm vạn đại quân. Tù binh Ngụy quốc Thừa tướng Mang Mão, Triệu quốc chủ soái Giả Yển và tám vạn người, gϊếŧ địch bảy vạn.
Vì tù binh đạt hơn tám vạn, ở trong thư Thái tử Nhiên kiến nghị Hàn Vương sớm làm ra dự định. Đồng thời bẩm báo ruộng đồng xung quanh Hoa Dương thành tổn hại nghiêm trọng, khẩn cầu phụ vương miễn thuế má một năm cho Hoa Dương thành. Tình hình cụ thể và tình hình tỉ mỉ hắn sẽ báo cáo ngay mặt, xin phụ vương chuẩn bị chi phí cho đại quân.
Hàn Vương liên tục đọc thư ba lần mới để cho hắn tin tưởng sự thật này. Niềm vui bất ngờ tới quá đột nhiên, Hàn Vương cảm giác hắn sắp té xỉu.
Ngoại trừ tiêu diệt Trịnh quốc, đây là thành quả huy hoàng nhất của Hàn quốc từ trước tới nay. 102 năm trước diệt vong Trịnh quốc, Hàn quốc lại ít có thành tích chiến thắng.
- Đại vương.
Thừa tướng Trương Bình tỉnh táo lại trước tiên.
- Thái tử làm ra công lao sự nghiệp quả thật là may mắn to lớn của Hàn quốc ta. Lập tức phái viện quân đến, trợ giúp Thái tử áp giải tù binh về Tân Trịnh, đồng thời chuẩn bị quân doanh cho hàng binh và lương thực, quân bị để tránh khỏi hàng binh lòng quân bất ổn.
- Đồng thời, lần này đại thắng thiên hạ nhất định chấn động. Ngụy quốc chủ lực không còn, không đáng để lo. Người phải lo lắng chính là Triệu quốc, căn cứ vào Thái tử nói, trận chiến này thật sự là cơ sở liên kết tam Tấn, khi phái sứ giả đi tới phải thân thiết, phòng bọn chúng thẹn quá thành giận. Hai là Tần quốc, phòng bọn họ chạy đến phân chiến quả của chúng ta.
Hàn Vương vừa nghe xong, tâm trạng cũng căng thẳng, vui sướиɠ tan đi một nửa, hắn bình tĩnh lại.
Triệu quốc chính là cường quốc đứng thứ hai, bây giờ tiêu diệt hai vạn tinh nhuệ của đối phương, bắt đại tướng làm tù binh. Nếu chẳng may Triệu quốc muốn tới rửa nhục báo thù, Hàn quốc thật sự đánh không nổi.
Lần này là may mắn thắng lợi, lần sau ai biết có thể thắng hay không. Còn có Tần quốc lòng muông dạ thú, Ngụy quốc bây giờ bị hắn đánh nguyên khí tổn thương nặng nề, nếu chẳng may Tần quốc muốn hắn cho mượn đường chiếm lợi, hắn nên làm thế nào cho phải! Nghĩ đến đây, Hàn Vương cũng đau đầu một hồi.
Trần Thệ cũng suy nghĩ sâu xa nhìn về phía Trương Bình. Nhìn Hàn Vương khổ não nêu ý kiến nói:
- Đại vương, lập tức nghênh đón Thái tử chiến thắng trở về. Theo thần thấy, chờ Thái tử trở về lại thương lượng đối phó các quốc gia như thế nào cũng không muộn .
- Đúng vậy!
Tại sao hắn lại quên Nhiên nhi. Có lẽ Nhiên nhi sẽ có ý kiến hay.
Nghĩ đến đây, Hàn Vương ném phiền não ra sau đầu, hăng hái nói:
- Hàn Văn, vội vàng án theo lời Thừa tướng nói mà chuẩn bị, quả nhân phải ra thành mười dặm nghênh đón đại quân!
Tuy nhiên, chiến tích quân Hàn lấy bốn vạn binh đại phá mười lăm vạn đại quân Triệu, Ngụy, tù binh chủ tướng hai nước Ngụy, Triệu và tám vạn quân, gϊếŧ địch bảy vạn lại truyền khắp thiên hạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, phong vân bao phủ Tân Trịnh, trở thành tiêu điểm thiên hạ.