Chương 6: Khách điếm

Hàn Chiến vận hết mười

tầng công lực, nhẹ nhàng phóng qua tường thành, bay vυ"t đến thành Tây, tìm một

căn khách điếm sạch sẽ mướn một phòng liền ôm Hàn Tuyết bước vào phòng, nhẹ

nhàng đem người yêu bé nhỏ trong tay đặt ở trên giường, phủ lên chăn gấm. Mới

đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, vung tay hướng không trung ném một đạn khói tín

hiệu, mới nhẹ nhàng đem cửa sổ khép lại.

Khoảng một khắc sau, cửa

phòng truyền tới tiếng gõ nhẹ nhàng. Hàn Chiến mở cửa, người tới chính là một

trong12 thị vệ đã thất lạc với bọn họ hai ngày nay, thị vệ trưởng Vương Chính

Nghĩa. Lúc Hàn Tuyết ra cửa, trừ hắn đồng hành cùng Hàn Tuyết, còn có mười hai

thị vệ đi theo sau bọn họ, dây là quy định từ trước đến nay của Hàn Tuyết, vì

muốn phòng ngừa bị người ám toán.

“Hàn đại nhân” Vương

Chính Nghĩa hướng Hàn Chiến ôm quyền hành lễ, nhẹ giọng hỏi “Thuộc hạ thủ trong

thành một ngày, không nhìn thấy ám hiệu rời thành không dám rời, tiểu thư có

mạnh khỏe không?”

“Bình an.” Hàn Chiến ra

khỏi phòng, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa phòng, hai người đứng ngoài cửa phòng

nhẹ nhàng trò chuyện

“Hôm kia trong thành có

người dám hạ dược tiểu thư, ta mang tiểu thư ra thành tránh một ngày, hiện nay

đang ngủ.”

Vương Chính Nghĩa lắp bắp

kinh hãi: “Tiểu thư có sao không?” Nếu tiểu tổ tông này xảy ra việc gì, hắn

chính là có mười cái đầu cũng không đủ rớt.

“Dược đã giải, lát nữa ta

muốn ra ngoài một chuyến, chuẩn bị chút dược.” Hàn Chiến chăm chú nhìn gian

phòng.”Những người khác đâu?”

“Dưới lầu.”

“Đại sảnh bảo vệ hai

người, đầu bậc thang hai người, trước cửa phòng cùng dưới bệ cửa sổ hai người,

những người còn lại, đi tìm hiểu một chút, chiều tối hôm kia ai à người cuối

cùng thuê phòng hậu viện khách điếm Phúc Quý, điều tra người đó.”

“Vâng, thuộc hạ đi an bài

ngay.” Nhìn thấy Vương Chính Nghĩa đi xuống lầu, Hàn Chiến mới xoay người trở

về phòng, nhẹ nhàng mở cửa phòng, không để bất cứ tiếng động nào quấy nhiễu đến

bé con đáng yêu đang ngủ yên.

Đến trước giường, nhìn

thấy người yêu bé nhỏ trên giường đang mở lớn mắt chuyển quay tròn, sủng nịch

cười, “Tỉnh rồi sao?”

“Đói tỉnh.” Nghiêng

người nhìn hắn, cười hướng hắn vẫy tay.

“Đã phân phó tiểu nhị

chuẩn bị nước ấm cùng thức ăn.” Nắm bàn tay nhỏ của nàng nâng đến bờ môi khẽ

hôn một chút, “Lát nữa ta muốn đi ra ngoài một lúc, Chính Nghĩa đang bảo vệ ở

bên ngoài.”

“Bọn hắn đến rồi?”

“Sớm đến, ở trong thành

đợi chúng ta một ngày.” Một bàn tay nhẹ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều

tụy, cảm thấy đau lòng.

Thoải mái cọ cọ vào tay,

“Nếu bọn hắn bắt được người hạ dược ta, ném đến Hàm Xuân Lâu cho Diễm Nương

chỉnh chúng đi.”

“Được!”

“Không cho phép đi lấy

dược loạn thất bát tao.” Hai người như bóng theo hình hơn mười năm, hiểu nhau

quá sâu, trên danh nghĩa nàng có kỹ viện lớn nhất khắp cả nước, mà trong viện

có chỗ bí mật để Hàn Kì điều chế thuốc. Hiện tại nàng không thoải mái, hắn còn

muốn rời khỏi, nhất định là muốn đi lấy thuốc, chỉ là nếu nàng đi lấy thuốc,

chắc chắn Diễm Nương sẽ biết được, nghĩ đến Diễm Nương thông minh lanh lợi khó

trêu chọc, nàng liền nhức đầu. Hàn Tuyết mở lớn mắt nhìn chòng chọc vào Hàn

Chiến, nếu hắn dám lắc đầu, nhất định sẽ xử hắn.

Khóe miệng lãnh khốc của

Hàn Chiến cong lên, chiếu sáng lên cả khuôn mặt “Được!”

” Nếu Diễm Nương hỏi phải

xử lý thế nào?” Biết hắn nhất định vẫn sẽ đi lấy thuốc, Hàn Tuyết phiền nhiễu

nhăn mi lại.

“Nàng ta không dám.” Duỗi

tay vuốt hàng mày u sầu, trên trán nàng nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

“Có thể nàng ấy chắc chắn

sẽ tới phiền ta.” Tức giận cầm lấy bàn tay to mắng 1 tiếng.

“Nàng ấy có việc phải

phiền rồi, ” Vỗ vỗ đầu nàng, “An tâm đi, ta sẽ không để cho nàng ấy làm phiền

nàng.”

“Ngươi có biện pháp?”

Nàng đưa mắt nhìn hắn.

“Đêm trước, người hạ

dược.” Quan tâm của nàng ta đâu rảnh rỗi, bằng không nhất định sẽ đến, còn có

món đồ chơi muốn cho nàng ta chơi đùa mấy ngày nữa.

“Đúng nha.” Hàn Tuyết

cười tươi rói, kéo cổ Hàn Chiến qua, tặng hắn một nụ hôn khen thưởng, Hàn

Chiến lại không chịu dễ dàng cho nàng qua ải như thế, tay ấn giữ cổ nàng lại,

kéo vào lòng mình, chiếc lưỡi chặt chẽ duỗi vào trong miệng nàng, hoạt động,

truy đuổi cùng hắn quấn quýt, hai người ngươi tới ta đi trốn tránh truy đuổi,

động tác kịch liệt thêm việc Hàn Tuyết đang nằm nghiêng, áo bào trượt ra, lộ ra

vai thơm trắng tinh mềm nhẵn, xương quai xanh xinh đẹp hoàn mỹ.

Nụ hôn nóng ẩm quấn quýt

nhau, kéo dài xuống xương quai xanh hoàn mỹ liếʍ cắn, một tay lần dò vào vạt áo

xoa nhè nhẹ nhũ hoa mềm mại, mang theo chút lực nhào nặn. Hơi thở hai người

chậm rãi tăng lên, nắm tay bị Hàn Chiến áp trên đỉnh đầu Hàn Tuyết, hắn đưa tay

vén ra vạt áo đã hỗn độn, hôn lên ngọc nhũ chịu vắng vẻ ở một bên, nhẹ gặm thịt

mềm, đi tới đỉnh núi, lưỡi xoay tròn, đem tiểu quả ngượng ngùng hấp vào trong

miệng dùng lực bú ʍúŧ.

“Nha… Ưm…” Hàn Tuyết kìm

lòng không nổi ngửa đầu ưỡn ngực, đem ngọc nhũ càng tiến sâu hơn vào trong

miệng Hàn Chiến, có thể do lực mυ"ŧ quá mạnh làm cho núʍ ѵú nàng hơi đau đớn,

làm cho nàng ngâm khẽ cầu xin tha thứ, “Chiến… Ôi… Đừng…”

Nhả tiểu hồng môi đã bị

hắn nhấm nháp, sắc thái ửng đỏ yêu diễm làm cho dưới háng hắn căng cứng

“Nga…” Hàn Chiến thất bại

rêи ɾỉ, hắn đối với nàng thật một chút sức chống cự đều không có. Đầu vô lực

chôn vào bờ vai non mềm của Hàn Tuyết, hơi thở ấm áp phun vào vành tai nàng,

Hàn Chiến mang theo chút nghiến răng nghiến lợi ngột ngạt gầm nhẹ ” Tiểu yêu

tinh này, trước khi tiểu huyệt khỏe hăn, không cho phép tiếp tục dụ dỗ ta.”

Nam căn căng cứng nóng rừng

rực nhấn mạnh mẽ vào bắp đùi nàng “Khó chịu lắm sao?”

“Tiếp tục như vậy, ta sớm

muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay nàng.” Dùng chút sức, gặm bờ vai non mịn trút

giận.

“A…” Hàn Tuyết cả kinh

gọi một tiếng, đầu vai có chút đau đớn, “Ngươi là Tiểu Cẩu, cắn người ta!

“Nếu nàng gọi như thế

nữa, ta sợ là ta không chỉ cắn nàng thôi đâu.” Hàn Chiến lắc đầu không biết làm

sao, đại tiểu thư này, danh nghĩa đã mở kĩ viện lớn nhất ở Bích Lạc quốc, nhưng

bản thân lại ngây thơ ghê gớm. nàng không biết rằng tiếng rêи ɾỉ nữ nhân đối

với nam nhân có bao nhiêu kí©h thí©ɧ sao, đặc biệt là những lúc nam nhân đã hóa

thành sói.

“Thật hết sức khó chịu

nha?” Đôi tay nâng lên lão đại vùi mặt vào vai mình, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ

bừng của nam nhân.”Mắt ngươi đã đỏ hết rồi?”

“Hậu duệ phía dưới của ta

càng đỏ hơn, ” Hàn Chiến buồn bực nói, tiếp tục như vậy nữa, hắn chắc chắn bởi

vì bất mãn mà chết.”Ngươi làm cái gì?”

Cảm giác trên eo có bàn

tay nhỏ nhắn đang cởi dây lưng của hắn, Hàn Chiến giật mình trừng mắt nhìn

nàng.

“Giúp ngươi giải quyết

nha!” Hàn Tuyết bị trừng có chút ủy khuất.

“Không sợ tay mỏi?”

Không biết ai lúc trước vì này việc mà nổi giận với y phục của hắn.

“Sợ, không cần dùng tay

được không.?” Hàn Tuyết cùng hắn thương lượng.

“Được, dùng miệng!” Hàn

Chiến động tác lưu loát cởi bỏ dây lưng, kéo quần xuống, nam căn sưng to nhảy

bật ra, nam căn đỏ tím hình như còn thô to hơn so với trước, gân xanh chằng

chịt, nhìn qua có chút khủng bố.

“Lớn quá!” Hàn Tuyết có

điểm khó xử nhìn mãi gậy th*t thô to, đầu óc cứ mãi suy nghĩ, không biết dùng

miệng giúp hắn giải quyết thế nào.

Hàn Chiến xem nàng biểu

tình liền biết nàng đang nghĩ gì, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, hôn

nhẹ cái miệng nhỏ của nàng, giả vờ tức giận nói: “Yên tâm đi, nàng chịu, ta có

thể đành lòng sao.”

Tay lớn khép lại hai chân

trắng noãn của nàng, điểm huyệt đạo trên eo, “Ngươi làm gì nha?” Cứ mãi điểm

huyệt nàng, nam nhân hư hỏng.

“Không phải nàng muốn

giúp ta giải quyết sao?” Hàn Chiến đem nam căn thô dài chậm rãi thâm nhập vào

chỗ bắp đùi khép lại, cảm giác tinh tế bao bọc, còn có hai mảnh thịt non trên

tiểu huyệt trêu chọc, cảm giác thật sướиɠ.

“Ưm ~~” Hàn Tuyết cũng

rêи ɾỉ một tiếng, thấy nàng nhẹ nhướng mày, trên mặt một mảnh hồng diễm.

“Thế nào?” Hôn nhẹ lên

miệng nàng, động tác eo cũng không hề dừng lại, chậm rãi nâng lên rồi hạ xuống,

hưởng thụ đày đọa ngọt ngào như thế.

“Có chút tê, ” Nam căn ma

sát kéo động âm thần cũng ma sát đến âm đ*o, làm cho nàng không khỏi bị run

rẩy.

Hắc đồng của Hàn Chiến

tối lại, đem nam căn càng hướng về phía trước, nhanh chóng đưa đẩy lên

xuống.”Như vậy sao?”

“Nha… Đừng… Ừm… A nha…

Ha…” Xem Hàn Tuyết bị kí©h thí©ɧ chỉ có thể thở sâu, Hàn Chiến càng đưa đẩy

mạnh lên, tuy không thể tiến vào tiểu huyệt, nhưng dưới bắp đùi cùng khe đùi

bao bọc, lại cũng có thể mang tới cho hắn kɧoáı ©ảʍ mất hồn, đặc biệt là thời

điểm nhìn thấy người yêu bé nhỏ dưới thân cũng có cảm giác, hắn càng dục hỏa

đốt người, cởi bỏ huyệt đạo Hàn Tuyết, nâng nửa người nàng lên, 2 cánh tay khép

đôi chân ngọc càng chặt hơn, kéo nàng đến gần mình hơn, tự mình co rúm

mãnh liệt lên, còn không có hảo ý nhắc nhở Hàn Tuyết “Thị vệ đã đến ngoài cửa,

dưới bệ cửa sổ cũng có, nhớ đừng lên tiếng, bằng không sẽ bị nghe thấy.”

Hàn Tuyết cố nén tiếng

rêи ɾỉ đến miệng, âm thần cùng âm đ*o bị ma sát không ngừng mang tới kɧoáı ©ảʍ

ê ẩm tê dại, làm cho trong huyệt nàng mãnh liệt co rút lại, ái dịch lã chã

tràn ra, lúc sắp đạt được kɧoáı ©ảʍ cực hạn nàng chỉ có thể cắn chặt bả vai nam

nhân, ngăn cản tiếng rêи ɾỉ, thẳng đến lần thứ ba cắn chặt bả vai của hắn, Hàn

Chiến mới kêu rên một tiếng, mạnh mẽ áp đôi mông mềm về hướng mình, nam căn thô

dài xuyên vượt qua khe đùi, màu trắng nồng dịch bắn nhanh trên màn giường cùng

gối đầu.

“Ta sắp chết.” Hàn Tuyết

bi bi thiết thiết dặn dò lẩm bẩm, rước lấy nam nhân cười khẽ.

“Ta sắp mệt chết, đói

chết.” Nâng lên cánh tay mềm mại vô lực, đánh hắn một chút “Ta muốn tắm rửa,

ta muốn ăn cơm.” Nhưng mí mắt lại không nghe lời cứ khép lại, ngay cả tiếng

kháng nghị đều là ngậm trong miệng, cũng may mắn công lực Hàn Chiến cao, mới

có thể nghe thấy nàng đang lẩm bẩm cái gì.

Một tay rút sạch gối đầu

bị làm dơ, nhân tiện dùng nó lau sạch dịch trắng trên giường, sau đó ném xuống

giường hủy thi diệt tích. Kéo qua chăn gấm gói người yêu bé nhỏ quá mức mệt

mỏi, đặt nhẹ lên giường, hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ rừng rực.

Hắn nhanh chóng xuống giường sửa sang lại quần áo xong, cũng kéo màn giường

xuống, che khuất người yêu đang say ngủ. Nhẹ nhàng mở cửa đi ra, đối diện thị

vệ ở bên ngoài cẩn thận dặn dò mấy câu, nhanh chóng xoay người rời đi. Tung

người nhảy vào hậu viện Hàm Xuân Lâu, quẹo vào một gian khuê phòng quen thuộc,

mở cửa tủ quần áo ra lấy ra một khối khăn gấm trải lên bàn, theo thứ tự lấy ra

mấy bộ y phục nữ nhân, ngay cả yếm, qυầи ɭóŧ cũng không buông tha. Chuyển vào

phòng trong tìm kiếm vớ giày, lúc quay ra, trên bàn đã xuất hiện thêm một nữ tử

hồng y diễm lệ, chỉ thấy nữ nhân nhẹ nhàng phe phẩy quạt cười mê mẩn ngắm hắn,

“Ta còn nghĩ Hàm Xuân Lâu của ta hôm nay xuất hiện tên trộm chứ, không ngờ là

có cố nhân đến thăm.”

Nhìn thấy Hàn Chiến nhanh

chóng lục tung, vơ vét vật phẩm nữ tử, thẳng đến khi Hàn Chiến từ trong tủ nhảy

ra chạy đến tủ thuốc, nữ tử tươi cười cứng đờ, ngược lại cười càng ngọt, “Thế

nào? Rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt, muốn xuống tay với nàng?”

Hàn Chiến không thèm bố

thí liếc nàng một cái, “Đêm trước, khách điếm Phúc Quý, có người hạ dược với

nàng.”

Nữ tử kinh hãi nhảy dựng

lên “Có sao không?”

“Nàng bình an.” Động tác

nhanh chóng đóng gói quần áo cùng thuốc, cầm mọi thứ lên chuyển về phía gian

phòng cách vách.

“Hô ~~~ Dọa chết ta.” Nữ

tử vỗ vỗ ngực cũng theo sau hắn chuyển đến gian cách vách.

Nhìn thấy Hàn Chiến mở tủ

thuốc lấy ra tất cả thuốc, sắc mặt nữ tử nghiêm túc, “Nàng bị thương?”

“Da thịt, ” Quả thật là

da thịt, chỉ là vị trí có chút ẩn mật thôi.

“Vậy ngươi lấy nhiều dược

như thế làm gì?” Dọa nàng vui sao?

“Lo trước khỏi hoạ.”

“Vậy cũng đúng.” Lấy khẩn

trương Hàn Chiến đối với Hàn Tuyết, bị thương đến da thịt không đem hiệu thuốc

bắc mang theo, là còn tính bình thường.

“Chính Nghĩa tra được

người, sẽ mang người tới đây, đến lúc ngươi tiếp đãi là được.” Nhanh chóng đem

quần áo của mình cùng một đống thuốc đóng gói lại, xách 2 bao đồ chuẩn bị chạy

lấy người.

“Không cần lưu tình?” Vẫn

chưa biết là người nào mà?

“Không cần, sống không

bằng chết là được” Trời ạ, quá hung ác.

Ngăn hắn lại, “Câu hỏi

cuối cùng, các ngươi muốn đi nơi nào?” Nam nhân này vô cùng phúc hắc, trừ Tiểu

Tuyết Nhi có thể đánh bại, kiềm chế được hắn, đối với người khác đều là một bộ

dáng nửa chết nửa sống, ngay cả nàng dù mượn gan trời cũng không dám chọc hắn,

nghe nói công phu nam nhân này trong thiên hạ đã không ai có thể địch, chỉ

phất tay liền có thể sát thương người vô hình.

“Kinh thành, người kia

gọi nàng có việc.” Vòng qua nàng, bước ra khỏi phòng, tung người mấy cái đã trở

lại cửa khách điếm.