Chương 46: Khẩu Chiên trong phòng khẩu chiến

Hàn Chiến tự tay lấy ra một bàn thức ăn giàu

sắc, hương, vị, thật ngon lành nhưng tất cả đều là đĩa nhỏ nhìn tuy nhiều lượng

lại chả bao nhiêu. Hắn cơ hồ đem toàn bộ người yêu bé nhỏ ngồi trên chân mình,

nhấc đũa gắp mĩ vị đồ ăn đưa tới khoé miệng của Hàn Tuyết, nhìn nàng nàng chỉ

biết ngây ngốc há miệng ăn thức ăn buồn cười

- Mặc dù ta "đói " bụng lắm nhưng cũng không tính

"ăn" nàng lúc đang đói bụng đâu vì bây giờ cũng quá trưa rồi

Bị nói trúng tâm sự Hàn Tuyết mặt ửng hồng lên, có chút không tự tại uốn éo người.

- Khụ!

Hàn Chiến cứng đờ thân thể, vội ôm sát cơ thể mềm mại không an phận trong ngực

- Đừng động.

Thấy Hàn Tuyết nhìn hắn khó hiểu, Hàn Chiến cười cười tà mị, ôm thân thể Hàn

Tuyết nhích lại gần phần bắp đùi nơi tiểu huynh đệ của hắn đang bốc lên nhiệt

khí hừng hực, đối với nàng trông mong chờ đợi.

- Nha, Đại Sắc Lang!

Hàn Tuyết thẹn thùng đỏ bừng cả khuôn mặt, giơ tay hướng trên

người Hàn Chiến động thủ.

Hàn Chiến đối với trên người hoa quyền làm như không thấy, cử động của nàng

khiến thâm tâm hắn dấy lên cỗ hạnh phúc,thấp giọng cười nhẹ:

- Trời đất chứng giám, ta chính chỉ đối với nàng mới dậy sắc tâm

Hàn Tuyết trong lòng ngọt ngào lại chỉ giả bộ làm mặt đông cứng, nghiêng đầu

không để ý tới hắn, thế nhưng nụ cười trong lại không che giấu được.

Hàn Chiến ôn nhu cười một tiếng, một tay ôm chặt lấy Hàn Tuyết, bàn tay đặt lên

bụng của nàng đem chân khí hóa thành dòng nhỏ từ từ truyền vào trong cơ thể

nàng để ngừa nàng nhiễm lạnh. Vì mình hạnh phúc ngắm nhìn cùng suy nghĩ, hắn

tình nguyện hy sinh chút nội lực cũng không muốn cho Hàn Tuyết mặc quần áo.

Nhấc đũa tiếp tục vừa cho Hàn Tuyết ăn, vừa nói:

- Hoàng Phủ Hạo Thiên tới, Phượng Thiên cũng ở đây, khi ta trở về, bọn họ vẫn

còn ở khách sảnh.

- Có nói có chuyện gì sao?

-Đến để hỏi tội đó mà, nhưng có tin tức Khánh quốc gần

đây có chút manh động, đang điều động một số binh mã, có thể nói đang có

âm mưu gì đó.”

Hàn Tuyết mày suy nghĩ

“Có nghe bên ấy tuyên bố gì không?”

"Lễ mừng thọ Khánh Vương 50 tuổi, tập thao dược: tập trận luyện, quyết

định tháng ba sau."

Hàn Chiến vừa nói tay cũng không ngừng đút Hàn Tuyết một hớp, mới tiếp tục nói:

"Bắc Băng ngược lại không có động tĩnh, nội chính của Kim Sa loạn thành

một đoàn, mấy vị Vương gia cùng không có chút gì vui vẻ, ngược lại Long Dược

có động tác tương tự, chẳng qua là không trực tiếp như thế, cựu thần trong

triều phản đối nhiều, Long Dược vương không dám manh động."

"Hoàng đế ca ca là vì chuyện này nên mới tới. Bây giờ nhìn lại, Bắc Băng

đế đối với Ngưng Hương công chúa ngược thật có tình, nếu không phải tam quốc

đồng thời tặng mỹ nhân tới đây, hắn cũng không nỡ đem muội muội yêu mến đưa đến

nơi này, ngược lại có lợi cho hoàng đế ca ca rồi."

Đối với hoa tâm của hoàng đế ca ca, Hàn Tuyết có chút không đồng ý bĩu

môi, nhưng cũng không thể trách được, ai bảo hắn là hoàng đế chứ, làm hoàng đế không mà thật lòng ngược lại rất tốt, nếu là có thật lòng, lại không thể

độc thủ một người ngược lại sẽ rất thống khổ.

"Cũng thật không tự nhiên, Ngưng Hương công chúa từ trong thai dẫn theo

hàn chứng ra ngoài, Bắc Băng lại không thích hợp nàng cuộc sống ngược lại Bích

Lạc thành tựu hữu ích cho nàng tĩnh dưỡng."

Hàn Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Nếu muốn công chiếm Bích Lạc,

trừ phi Tứ Quốc cùng chung xuất binh, nhưng hiện tại xem ra Kim Sa quốc tự vệ

còn không kịp, Bắc Băng có thể phải trở thành bạn bè của phe ta, vậy cũng chỉ

Dư Khánh quốc cùng Long Dược rồi."

"Bảo Hoàng Phủ Hạo Thiên nâng tước phẩm Ngưng Hương công chúa từ mỹ nhân

lên đến Quý Phi, và phái Hoàng Phủ Cảnh Thiên đi một chuyến Bắc Băng, vậy

chuyện Bắc Băng quốc cũng không cần lo lắng nữa."

Ân uy tịnh thi, từ xưa đã là thuật trị nước hiệu quả nhất của đế vương.

Bất quá tranh đấu chốn hậu cung như Tu La chiến địa không thấy máu, cũng không

biết mỹ nhân bệnh tật này có thể ngồi yên ngôi vị này được hay không

Hàn Tuyết như nhận thấy được Hàn Chiến cau mày nói tiếp

"Nhận được vinh hạnh đặc biệt không phải là phúc mà là họa."

Hàn Chiến bất cần nhún vai,

"Vào được đến đây liền phải là người có bản lãnh, nếu không cũng chỉ là dê

vào miệng cọp mà thôi."

Chuyện sống chết của người khác cùng hắn có quan hệ gì đâu?

"Tất nhiên muốn quan hệ hữu nghị, chúng ta cũng không thể mất thành ý,

chàng nhớ điều 100 ám vệ đi thủ hộ nàng Tây Thi bệnh tật đó đi nhé, chuẩn bị

người thủ hộ cả mấy phương diện diện, thuốc, ăn uống, trông chừng, và bảo vệ,

nhưng ta vẫn nên viết một lá thư bảo Cảnh Thiên ca ca mang đi, nếu Bắc Băng đế

thật lòng thương muội muội của mình, sẽ nhớ lấy phần nợ ân tình này của ta, sau

này, sau này Bích Lạc quốc có Bắc Băng quốc dựa lưng như vậy cũng tốt."

Ám vệ tốt như vậy tự tay phái đi mặc dù có chút đau lòng, bất quá so lợi ích

đổi lấy được thì cũng không phải là giao thương thua thiệt

Cung đấu đơn giản gồm hại loại là minh gϊếŧ ( gϊếŧ trực tiếp) và ám sát. Nếu

muốn ở hậu cung thủ hộ một người, trừ việc dựa lưng vào cây đại thụ quyền lực

bên ngoài, trang bị thêm người tốt bên mình ắt không thể thiếu. Thầy thuốc y

thuật cao minh phòng độc phòng bệnh, hộ vệ võ công cao cường để phòng thích

khách tiểu nhân, thời khắc nguy hiểm còn có thể bảo vệ lấy mình chạy trối chết,

cao thủ có tài nấu nướng có thể đem ngươi nuôi trắng trẻo mập mạp, người

hầu tỉ mỉ cơ trí để bảo vệ ngươi ở hậu cung chu đáo. Trang bị chu đáo như vậy

thậm chí đế vương cũng không thể có huống chi một nàng công chúa bệnh tật bị gả

đi xa. Như vậy còn không đủ khiến Bắc Băng đế cảm động khóc lóc nức nở a.

" Thực lực của Khánh quốc không

thể coi thường, nàng định tính toán sao đây?"

Đem bánh quế hoa cao mà Hàn Tuyết thích ăn nhất bưng đến trước mặt nàng, quả

nhiên nàng hai mắt sáng lên, ăn lấy ăn để.

"So với Khánh quốc, ta vẫn là ghét Long Dược vương phách lối lão đầu

kia."

Vừa nhớ tới lúc ấu thơ gặp lão đầu kia Hàn Tuyết trở nên tức giận đến đáng sợ.

"Hoặc giả như có thể thương lượng cùng Khánh quốc, Long Dược quốc vẫn là

sự lựa chọn tốt hơn"

Hàn Tuyết nghiêm túc suy tính đề nghị khả thi này.

Hàn Chiến nghe vậy nhíu mày, buồn cười cù cù mặt của nàng:

"Còn nói người ta sứ thần Long Dược phách lối, luận về phách lối ai có thể

hơn được nàng Hộ quốc công chúa? Mở miệng ra là đòi chia cắt quốc thổ của người

ta, nếu để cho Long Dược đế biết, chỉ sợ là muốn hộc máu bỏ mình."

Hàn Tuyết trả lời bằng cách nhìn Hàn Chiến cau mũi một cái, giả làm mặt quỷ,

tiếp tục hưởng dụng hương vị ngọt ngào của món điểm tâm ngọt. Nuốt xuống miếng

hoa cao trong miệng, Hàn Tuyết đẩy cái mâm trước mặt ra xoay người ôm cổ Hàn

Chiến

"Khánh Vương thọ đản, các quốc gia cũng phải phái người đến chúc, nếu

không phải chúng ta thì ai đi đây?"

Hàn Chiến có chút nhức đầu xoa bóp trán,

"Hoàng Phủ Gia có bốn nhi tử, nàng chẳng qua chỉ là nghĩa nữ."

Ngụ ý là: nàng một công chúa có phúc an nhàn không hưởng, tự tìm phiền toái cho

mình làm gì?

"Đừng như vậy nha, mấy vị ca ca cũng bận rộn quốc sự, ta lại còn dư dả

thời gian vật lộn với chàng cả ngày, lúc này chúng ta ra thêm chút sức có

sao."

Hàn Tuyết nương vào trong ngực Hàn Chiến vặn vẹo thân mình làm nũng.

Bắp đùi mềm mại trắng noãn khẽ cọ đυ.ng lấy cây gậy đứng thẳng bất động đã lâu,

trận trận tê dại làm cho Hàn Chiến than nhẹ một tiếng, có lực cánh tay

căng thẳng, đang ở trên bụng Hàn Tuyết lúc này đã đem bàn tay xuống phía

dưới dò vào u cốc cỏ đen che giấu,một bàn tay khác đặt lên một bên kiều nhũ,

cúi đầu cách mảnh sa mỏng đem đầu v* ngậm vào trong miệng.

Đầu lưỡi bên ngoài sa mỏng vì chuyển động ma sát lấy đầu v*. Cảm xúc tê nhức

truyền tới khiến Hàn Tuyết không khỏi hít một hơi, tự nuốt lấy tiếng rên trong

miệng nàng.

"Hàn Chiến......"

Thanh âm kiều mị phát ra làm cho Hàn Tuyết quả muốn tát mình một cái, đây không

phải đổ dầu vào lửa sao? Nàng vội dùng cả tay chân, đẩy cái đầu đang dán lên

ngực nàng không rời.

"Các ca ca đi khó tránh khỏi sẽ làm trong lòng Long Dược cảnh giác, không

bằng để ta đi, có được hay không vậy?"

Hàn Chiến bất đắc dĩ liếʍ lấy khóe miệng ngẩng đầu lên, nhắm mắt hít sâu

vài lần mới miễn cưỡng đè xuống bộc phát dục hỏa, trừng mắt nhìn Hàn Tuyết tức

giận nói:

"Nếu thật Long Dược quốc bị phân ra, Bích Lạc cùng Khánh quốc sẽ trở

thành lưỡng hổ độc đại, Bích Lạc Bắc dựa vào Bắc Băng, Khánh sẽ cần phải dụ Kim

Sa tới liên minh, không phải nàng từ nay về sau sẽ càng việc lớn việc nhỏ nhiều

thêm sao?"

Nhìn vẻ trong trẻo lạnh lùng trong mắt Hàn Chiến, ánh lửa chớp động, Hàn Tuyết

thận trọng nịnh nọt mà nói:

"Chàng đừng luôn nghĩ mọi chuện xấu như thế chứ, nước ta cùng Khánh tiếp

nhưỡng (đất) tự lão tổ tông kia sẽ xây dựng phòng tuyến, sẽ không thể ngay lập

tức động binh. Nếu thật động thủ, chúng ta liền có thời gian đi tu bổ, đến lúc

đó, hai nước chiến khởi, Khánh quốc cũng không tiện trông nom chúng ta xây công

sự chuyện. Còn về Kim Sa, tháng tám Kim Sa quốc tổ chức tế nữ thần, là một cơ

hội tốt cho Phượng Thiên ca ca đi trước đi cùng mấy vị Vương gia có binh lực

mạnh nhất kết minh, chúng ta tam quản kỳ hạ, đợi bị phân cắt xong Long Dược,

chờ Khánh Vương phát giác lúc, lúc ấy ván đã đóng thuyền, hai bên đều phải tự

kiềm chế, Bích Lạc ta có thể tự bảo vệ an bình trăm năm."

"Nàng thực ra đã sớm tính toán hết

rồi!"

Hàn Chiến không khỏi bực mình, tự trách không hiểu được vì sao người yêu bé nhỏ

lại tự rước phiền hà vào người

" Nàng làm chuyện này có phải vì trăm năm sống an nhàn hạnh phúc sau này

không?"

"Qua trăm năm đó chính là chuyện của con cháu, trăm năm sau khi ta và

chàng phần mộ cỏ mọc đã cao cũng sợ đám con cháu lúc bất bất an an lôi ra

chửi." Hàn Tuyết vội khoát tay giải thích.

Hàn Chiến vỗ trán than nhẹ, tự biết mình nói không nổi Hàn Tuyết, Hàn Chiến

quay đầu không nói, giơ tay lên tự lấy từ trong hộp thức ăn ra một cái bình

nhỏ, mở nắp bưng đến trước mặt Hàn Tuyết.

"Uống nó xong cái gì cũng tuỳ nàng"

"Cái gì đây"

Hàn Tuyết cảnh giác trừng mắt nhìn chất lòng màu nâu đen trong bình

"Bổ thân đấy."

Thấy Hàn Tuyết không tin trừng mắt nhìn hắn, Hàn Chiến kéo nhẹ khóe

miệng, dụ dỗ nói: "Ngoan, không đắng đâu"

"Lừa gạt như vậy quỷ cũng không tin. Đen thành như vậy, còn nói không đắng

.Vừa nhìn cũng biết khẳng định rất khó uống. Thân thể ta rất khỏe mạnh, không

cần bổ."

Hàn Tuyết vẻ mặt kiên quyết muôn phần chán ghét đẩy ra.

"Tuyết Nhi......"

Hàn Chiến mềm lời nhẹ dụ dỗ, hắn tinh lực tràn đầy, chuyện phòng the khó tránh

khỏi có lúc không thể tiết chế, Hàn Tuyết từ nhỏ dễ ốm, hắn rất sợ nàng sẽ

không chịu nổi, mới phí tâm cầu xin như thế, vậy mà cũng không thắng được tính

tình trẻ con của nàng

Bình dược bốc khói trắng nghi ngút từ từ mất nhiệt, vẻ mặt ôn nhu của Hàn Chiến

cũng càng ngày càng đen lại. Hàn Tuyết quật khởi cứng mềm đều không ăn. Hàn

Chiến dụ dỗ đến cuối cùng đã kiên nhẫn mất hết, hắn đem bình sứ đặt trên

bàn

"Nàng tính không uống phải không?"

Uống? Không giải thích được ép nàng uống thuốc đã không tính,lại còn dám hung

nàng,

"Không uống, không uống, nhất định không uống!"

Hàn Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, so ánh mắt lớn a? Nàng thất bại trước

hắn được sao?

Hàn Chiến sắc mặt lạnh tanh, hai tay ôm Hàn Tuyết trong ngực trừng mắt quật

cường, mắt đen sâu thăm thẳm làm cho người ta không nhìn ra một tia tâm tình.

"Thật không uống?"

"Không uống!"

"Cũng được, "

Vừa nghe Hàn Chiến mở miệng, Hàn Tuyết còn chưa kịp đắc ý, liền nghe hắn

nói như tự nhủ:

"Trong sách thuốc nói nam tử tinh nguyên ( tϊиɧ ɖϊ©h͙) thật ra cũng

là một thứ rất bổ, xem ra vì thân thể của nàng chúng ta còn cần làm nhiều thêm

mấy lần so với trước mới được."

Nói xong liền đi vén sa mỏng trên người Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết được trong đầu một đoàn hắc tuyến, cho đến khi sa mỏng trên người

nàng dàn dần bị thoát hết, lão đại kia một thân trần trụi hết dán lên người

nàng mới phản ứng được, vội vàng dùng tay đẩy ra Hàn Chiến đang chu mỏ muốn hôn

mặt của nàng ra, nhìn gương mặt tuấn tú dưới đôi tay nàng biến dị hình, nếu

không phải tình huống bây giờ khẩn cấp, nàng sợ mình sẽ cười phá lên mất, bất

quá bây giờ thật sự là không có thời gian.

" Chàng chỉ biết xem những thứ đó thôi hả?"

Tiểu tử này sao lại biết nhiều như vậy. Lần trước là thủ pháp tránh thai

chốn phòng the, bây giờ là thái dương bổ âm sao? Bình thường nhìn có tiếng

cũng có miếng đấy, lại như vậy suốt này đọc loại sách này? Chẳng lẽ đây chính

là siêu cấp chịu khó nam nhân trong truyền thuyết?