Chương 3: Tỏ tình

Chờ Hàn Tuyết tỉnh lại

lần nữa đã là một ngày sau, mở to đôi mắt sương mù, đầu tiên ấn vào rèm mắt là

ánh lửa ấm áp. Nháy mắt mấy cái, thị lực trở nên rõ ràng, đây hiển nhiên là một

căn phòng nhỏ cũ nát, dưới thân nàng là giường gỗ thô sáp, trước giường ấm áp,

rèm cửa là một mảnh vải thô xanh đen, không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài,

đây có lẽ là nội thất của căn nhà nhỏ này. Cúi đầu tự đưa mắt nhìn mình, mặc

trên người nàng là chiếc áo ngủ cùng chiếc áo choàng đen của nam giới. Là Hàn

Chiến, hắn nhất định ở gần đây. Nhiều năm như thế, hắn chưa hề cách nàng bao

xa, chỉ cần nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất hiện tại trước

mặt nàng. Cũng may mắn hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nàng mới có thể thoát ám

toán lần này. Nhớ lại đêm đó, toàn thân Hàn Tuyết không khỏi nóng đỏ, mây đỏ

đầy mặt. Nàng tuy bị trúng xuân dược, nhưng thần trí cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Nhớ lại hắn săn sóc, hắn cuồng dã, hắn kí©ɧ ŧìиɧ, không khỏi làm cho tim nàng đập

rộn lên, huyết mạch sôi trào. Không hề biết thân thể dưới bộ hắc y lại cường

tráng cao ngất như thế, cũng không thể ngờ rằng một người ngày thường khô khan

như vậy, lại sẽ có biểu hiện như thế, còn có nam căn nóng ấm phình lên trong

tiểu huyệt của nàng ── Trời, nàng lại nghĩ gì thế này.

Thẹn thùng muốn ngồi dậy,

chỉ vừa mới thoáng động, lại làm động đến bắp thịt nơi eo, hạ thể đau đớn đến

eo đau nhức làm cho nàng ngâm khẽ lên tiếng, trời ạ, đây chính là cái giá của

việc tham vui vẻ đây mà. Đặc biệt là nam nhân quá mức cường tráng như thế, thật

không chỉ dùng chữ thảm để hình dung được.

Sau khi nàng hôn mê, nam

nhân kia rốt cuộc là bao lâu sau mới buông tha nàng, sao lại đau như thế. Nhíu

lại mày liễu, cắn môi chịu đựng đau đớn khó nhịn, nàng bây giờ ngay cả muốn

nhúc nhích cũng làm không được.”Ôi…” Thật đau quá.

Rèm cửa bằng vải bị nhấc

lên, trong tay Hàn Chiến bưng một bát sứ thô đi tới, thấy nàng tỉnh lại, lập

tức đem chén đặt ở đầu giường, “Ngài… Sao rồi?” Trong đôi mắt màu đồng thâm

trầm tràn đầy lo lắng. Duỗi tay nhẹ nâng nàng dậy, lại đưa tới nàng co rúm lại

cùng rêи ɾỉ.

Hắn đứng ngốc ở chỗ ấy,

lại nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, không biết nên phản ứng ra sao.

Lúc ngồi dậy kéo theo bắp

thịt khiến cho trên thân đau nhức lợi hại, hốc mắt Hàn Tuyết lập tức hồng, lệ

quang trong suốt chớp động, mặt cũng hồng diễm dị thường, ủy khuất trợn mắt

nhìn hắn,.

Nàng, là ma chướng cả đời

của hắn. Thở dài thật sâu, duỗi tay ôm nàng tựa vào lòng, một tay nhẹ khẽ vuốt

eo nhỏ của nàng, vận một chút nội lực giúp nàng nhẹ nhàng xoa bóp

“Rất đau sao?”

Nàng vốn dĩ không phải

loại người hay làm nũng, nhưng lúc này nghe thấy hắn thương tiếc hỏi han,

lại nhất thời không ngừng được muốn rơi lệ, muốn cùng hắn khóc lóc om sòm. Gian

nan nâng cánh tay đau nhức lên đánh hắn, không đánh đau hắn, tự mình lại càng

đau, nước mắt như những hạt châu bị cắt đứt tuôn rơi không ngừng.

“Ngươi hư hỏng, ngươi hư

hỏng, hu hu ──” Tựa vào trong tay hắn, cảm thấy ấm áp vô cùng, bởi vì đau đớn,

làm cho nàng giờ phút này chỉ muốn dựa vào hắn ôm trong tay tuỳ hứng, làm

nũng.”Người ta đau quá, hu hu ──, ngươi hư hỏng.”

“Trách ta, trách ta, ”

Không biết làm gì, chỉ có thể ôm chặt mảnh mai thân thể của nàng, tiếp tục vò

nhẹ vòng eo nhỏ của nàng không dừng lại.”Đừng khóc, đừng khóc” Hắn bản tính vốn

ít lời, miệng lại ngốc, lúc này càng ngốc hơn, chỉ có thể lặp lại những lời như

vậy, lòng chỉ mong nàng có thể ngừng những giọt nước mắt làm cho người đau

lòng.

Phần eo được hắn một vân

vê, chua xót đau đớn đã giảm rất nhiều, làm cho Hàn Tuyết chậm rãi ngừng rơi

nước mắt, nhưng thân thể bởi vì nỉ non vẫn không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy người yêu bé

nhỏ đang ôm trong tay, nước mắt rốt cuộc đã ngừng, Hàn Chiến không khỏi nhẹ

nhàng thở ra, tay vân vê eo cũng theo đó ngừng lại.

“Còn đau.” Nhỏ giọng hừ

nhẹ. Cảm nhận được bàn tay to lớn lập tức xoa tiếp.

Đồ ngốc này, ngay cả an

ủi người ta cũng không biết, tới tới lui lui chỉ có hai chữ này, nội tâm tuy

oán, nhưng cũng ngọt ngào, hai người cùng ăn cùng ở nhiều năm như thế, tình ý

của hắn, lòng dạ nàng biết rõ, cũng hiểu rõ đầu gỗ của hắn đang cố chấp cái gì,

bằng không, hắn cố chấp như thế, nàng mới không thèm quan tâm đến hắn. Thừa dịp

việc lần này, nhất định phải trêu hắn chết mới được, vừa nghĩ đến, liền cảm

thấy đã có kế sách.

“Ngươi ── Thích ta sao?”

Vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng thốt ra một câu như thế, nàng biết với công lực

của hắn, nhất định có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Thân thể Hàn Chiến cứng

đờ, nhìn chòng chọc người đang ôm trong tay, nửa ngày mới nhảy ra một cái chữ

“Không!”

“Ngươi không thích ta??

!!” Thanh âm đã mang theo nồng đậm tiếng khóc.

Hàn Chiến bị dọa lập tức

ôm sát nàng, một bên nhẹ vỗ nàng, “Không phải thích, là yêu, ta yêu nàng.” Lời

nói vừa ra khỏi miệng, cảm thấy cũng buông lỏng, thì ra cũng không khó nói ra

khỏi miệng như vậy.

“Thật sao?” Nàng khẩn

trương, đôi tay bắt vạt áo trước của hắn, trong lòng thật ngọt.

Hàn Chiến nhìn mái đầu

đang chôn sâu ở trong ngực hắn, nhất thời không nói nên lời. Nàng xuất thân

danh môn, cơ trí thông tuệ, tài hoa, dung mạo càng không ai có thể so. Mà hắn,

ngay cả phụ mẫu mình là ai đều không rõ, nếu không phải được nàng cứu giúp, có

lẽ hắn cả đời chỉ có thể ăn xin ở đầu đường, cũng có lẽ sớm đã bị người

đánh chết, hoặc đói chết đầu đường. Làm gì có một thân công phu như bây giờ?

Hắn làm sao nỡ lòng, vì tình yêu của hắn, để cho nàng cùng hắn ăn cơm rau dưa,

mặc váy vải thô? Chỉ vừa mới nghĩ đến như thế, hắn đã đau lòng không thôi, lắc

lắc đầu, hắn sao đành lòng chứ, nàng xứng đáng với người tốt hơn hắn nhiều.

Cảm nhận được người nào

đó lại cố chấp, lắc lắc đầu, hơi thở Hàn Tuyết nghẹn ngào, trước mặt liền mơ hồ

một mảnh, “Ngươi ghét bỏ ta?”

“Không! Sao có thể chứ.”

Một tay nâng lên dung nhan kiều diễm đang ôm trong tay, nước mắt nhòe nhoẹt rơi

vào mắt hắn, làm tâm hắn nhói đau không ngừng. Thương tiếc hôn lên những giọt

trân châu tuôn không ngừng, hắn không kiềm được, hôn lên đôi môi mọng run rẩy.

Ôn nhu liếʍ hôn môi mọng non mềm, lưỡi thăm dò vào bên trong, ngọt ngào như

mật, quấn lấy cái lưỡi thơm tho, tinh tế liếʍ láp dây dưa. Thẳng đến lúc người

yêu bé nhỏ ôm trong tay nhanh chóng thở không nổi, mới rời khỏi lại không nỡ

rời xa, môi lưỡi liếʍ dọc môi mềm đang thở dốc.

“Là ta không xứng với

tiểu thư, ta vốn là con nhà võ, sợ nàng phải cùng ta chịu ủy khuất.” Đôi

tay to ấm áp nhẹ đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn của nàng, hắn đau xót nói.

“Ta không sợ, ” Gương mặt

Hàn Tuyết ửng đỏ nói nhỏ.”Huống chi, gia nghiệp Hàn gia trang lớn như vậy, ta

cũng không đói.” Kiều mỵ giương mắt nghiêng ngắm hắn, “Cha mẹ chỉ có một mình

ta là nữ nhi, sau này, chẵng lẽ ngươi sẽ không cho ta ra ngoài làm ăn sao?”

“Sẽ không.” Nàng luôn

luôn tranh cường háo thắng, thông minh hơn người, tung hoành thương trường,

xoay chuyển triều đình so với nam nhi càng mạnh hơn nhiều, Hàn Tuyết thích kinh

doanh, huống chi ai đó đang ngồi trên đỉnh cao nhất của triều đình nhất

định cũng không cho phép nàng quy ẩn núi rừng, cho dù như thế nào, nàng nhất

định cũng sẽ không bao giờ ăn cơm rau dưa sống qua ngày.

“Chỉ cần nàng

thích, cứ việc làm, ” Lần nữa khẽ hôn lên đôi môi mọng, “Nàng ở đâu, nhất định

nơi đó sẽ có ta như bóng theo hình.”

Nói xong liền ngọt ngào

mật mật che miệng nàng lại, hôn nhiệt liệt triền miên tỉ mỉ. Hàn Chiến một tay

vịn đùa eo nhỏ non mềm của Hàn Tuyết, một tay theo vạt áo ngủ màu trắng thăm dò

vào, ôm lấy một bên ngực mềm xoa nắn thưởng thức.

“Ưm…” Ngực cùng miệng đều

bị kí©h thí©ɧ làm cho Hàn Tuyết rêи ɾỉ thành tiếng, thân thể nóng bỏng như sắp

cháy. Tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ của nam nhân. Bên hông nhẹ đỡ

vân vê, tay lớn nhất thời thay đổi trận địa, đẩy áo ngủ ra hai bên, phủ lên chỗ

non mềm nhất giữa hai chân

Tất cả cảm giác tốt đẹp

biến mất lúc hắn đứa ngón tay thô ráp chạm vào thịt non tiểu huyệt, làm cho Hàn

Tuyết đau co rúm lại hừ lên thành tiếng “Đau!”

“Đáng chết!” Buông ra mỹ

vị môi thơm, đem thân thể mềm mại ôm vào lòng, quả đấm Hàn Chiến nắm chặt cố

khắc chế dục hỏa đang sôi trào.

Hàn Tuyết thẹn ngay cả

hai tai đều đỏ bừng lên, trong lòng lại vì chính mình có thể ảnh hưởng hắn mà

vui mừng không thôi.