Chương 28: Lâm hạnh cung nữ Tân Nguyệt

Hoàng Phủ Hạo Thiên một chưởng nặng nề vỗ lên bàn: “Ai

ai cũng nhìn chằm chằm Bích Lạc quốc chúng ta, thật sự cho rằng hoàng đế ta đây

dễ ăn hϊếp sao?”

Hàn Tuyết trừng mắt nhìn, bỗng nảy ra một kế, nàng

gian xảo nhìn Hoàng

Phủ Hạo Thiên nói: “Hoàng đế ca ca không cần tức giận, tiểu muội có một kế này,

có thể giúp hoàng đế ca ca giải tỏa tức giận.”

Nhìn Hàn Tuyết vẻ mặt như mèo bắt được chuột. Hoàng

Phủ Hạo Thiên thận trọng nói: “Nói nghe thử xem.” Tuyết Nhi lắm mưu ma quỷ kế,

chỉ sơ ý một chút, ngay cả hắn cũng sẽ bị nàng tính toán, không thể không đề

phòng a.

“Long Dược mỹ nhân kia không phải là rất da^ʍ

đãng
sao, nếu như không cẩn

thận cùng với thị vệ hoàng cung nào đó cấu kết thì cũng sẽ không quá kì lạ,

phải không?” Hàn Tuyết hướng Hoàng Phủ Hạo Thiên chớp chớp mắt, nàng trên mặt

tuy đang cười, nhưng trong mắt lại xuất hiện tia hàn

quang, khiến người ta thấy mà kinh tâm không dứt.

Hàn Chiến một tay ôm Hàn Tuyết vào lòng, khẽ cười nói:

“Kế này của nàng đúng là độc vô cùng, khoan nói tới chuyện mặt mũi mất hết, có thể

trực tiếp truy cứu trách nhiệm Long Dược quốc, mà chỉ nói nữ tử hậu cung cùng

người khác tư thông đã là tử

tội, kế này tốt thì tốt, nhưng lại hại đi mạng nhỏ của Long Dược mỹ nhân kia,

đáng thương thay một nữ tử thiên kiều bá mị.” Hắn nhớ lại cô gái da^ʍ lãng đêm

hôm qua, liền nhớ ngay tới đêm qua Hàn Tuyết ở trên giường tư thái mị hoặc, nam

căn
chỗ kín lại rục rịch ngẩng đầu, mượn lấy tư thế đang

ôm Hàn Tuyết trong ngực, đỉnh căn để trên mông ngọc.( thật

BT)

“Vậy cũng đúng, nếu hoàng đế ca ca không bỏ được, đó

đương nhiên là chuyện khác rồi.” Trên mông bị đầu đỉnh vật cứng nóng bỏng cọ

đâm làm Hàn Tuyết đỏ mặt, nếu như ở trong phòng thì cũng không sao, nhưng đang

có hoàng đế ca ca trước mặt, người này sao có thể không chút kiêng kỵ như vậy.

Móng tay nhỏ lần tới thịt mềm bên hông Hàn Chiến uốn éo, dùng sức bấu chặt hai

cái, cảm giác cánh tay nắm bên hông siết chặt, nàng mới hài lòng buông ra.

“Chỉ là một nữ tử địch quốc, sao có thể đánh đồng cùng

tổ tông cơ nghiệp,” Hoàng Phủ Hạo Thiên nghiêm túc nói, cau mày suy nghĩ một

chút, “Kế này tuy tốt nhưng chỉ đối phó được một nước Long Dược, hiện tại cả

bốn nước đều có mỹ nhân trong cung, nếu có thể khiến bọn họ tự mình tranh đấu,

chó cắn chó, chúng ta không phải sẽ vừa vặn được ngồi không, làm ngư ông đắc lợi

hay sao?”

Oa---, thật là độc nha, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến liến

nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều tràn đầy bất đắc dĩ. Người làm hoàng

đế hẳn là không giống người

thường, vốn tưởng rằng kế của Hàn Tuyết đã tương đối sắc bén rồi, nào biết so với

Hoàng Phủ Hạo Thiên, căn bản chỉ là phòng nhỏ gặp nhà lớn a.

Hàn Tuyết ho nhẹ, hắng giọng nói: “Bất quá chuyện này

cũng không gấp, trước mắt bốn nước đều ở đây giám sát, bởi vì cái gọi là bắn

dọa chim đầu đàn, vô luận nước nào cũng sẽ không làm

ra
những chuyện thiệt cho mình, hoàng đế ca ca có thể

nhân cơ hội này mà hảo hảo hưởng dụng mỹ nhân kia.”

Hoàng Phủ Hạo Thiên như có điều suy nghĩ gật đầu nói:

“Không tệ, độc sủng không dễ hưởng, nếu ta độc sủng một người này, thì tất sẽ

khiến đám phi tần khác bọn họ căm ghét, đến lúc đó sai người ở trước mặt các mỹ

nhân khác công kích một chút, các nàng sẽ tự mình đánh nhau, chúng ta chỉ cần

ngồi xem trai cò tranh nhau là được.”

Được… Thật lợi hại! Hàn Tuyết mắt sáng như sao nhìn

Hoảng Phủ Hạo Thiên, không hổ là hoàng đế ca ca nha, nàng âm hiểm đều là chỉ

tính kế một cá nhân, hoàng đế ca ca âm hiểm là luận tới hẳn một nhóm a, thật

khiến cho người ta phải sùng bái.

Nhìn Hàn Tuyết sùng bái nhìn chòng chọc Hoàng Phủ Hạo

Thiên, Hàn Chiến cuồng phát ghen tức, một bàn tay che lấy mắt Hàn Tuyết, quay

đầu lại nói với Hoàng Phủ Hạo Thiên: “Kế này nếu chỉ có thể do chính ngươi làm

thì chúng ta về trước, có chuyện gì cho người tới kêu là được.” Nói xong, không

chờ Hoàng Phủ Hạo Thiên đáp lời đã ôm Hàn Tuyết bay ra ngoài như một cơn lốc.

Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn bóng lưng hai người ái muội

cười cười, thân là nam nhân, sao hắn còn không biết Hàn Chiến muốn làm cái gì,

nhớ tới Long Dược mỹ nhân kia nữ thể đầy đặn, mị huyệt mất hồn, công phu trên

giường làm nam nhân dục tiên dục tử, dưới háng hắn lại nổi lên một hồi nhiệt

năng, hăng hái ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, cung nữ hầu trà bưng tách trà thướt tha

đi tới, Hoàng Phủ Hạo Thiên hí mắt nhìn gương mặt thanh tú của cung nữ kia, tầm

mắt quét qua bô ngực lớn cao thẳng, eo thon nhỏ, gian xảo dừng lại chỗ bụng

dưới nàng. Nữ tử không được lâm hạnh trong cung đều là xử nữ, vừa nghĩ tới tiểu

huyệt mềm mại chặt khít của xử nữ, dục bổng dưới hông hắn không khỏi nảy lên.

Cung nữ kia thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn mình chằm

chằm, mặt đã sớm đỏ tới tận mang tai, đặt ly trà ở trên bàn xong liền lui về

sau một bước, xoay người muốn chạy ra khỏi cửa.

Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi trước bàn đọc sách, mượn lấy

bàn đọc sách che chắn, một tay xoa xoa dục căn ở chỗ kín, thanh âm thẩm trọng:

“Ngươi tên gì?” Bây giờ việc gì cũng có thể cho qua, dục

vọng được
xoa bóp của mình càng

thêm tráng kiện làm cho hắn muốn hung hắng tiến nhập nữ thể, đại chiến đã qua

300 hiệp, lúc này mà còn cho gọi phi tần tới thì không biết phải đợi bao lâu,

dù sao hậu cung này cũng có ba nghìn mỹ nữ, mỗi người đều là nữ nhân danh chính

ngôn thuận của hắn, mà một người trước mặt này xem cũng thuận mắt, cũng sẽ

không thấy có lỗi với chính mình.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ tên gọi Tân Nguyệt.” Tân

Nguyệt vội quỳ rạp xuống đất trả lời. Bởi vì tư thế quỳ kia mà mông đầy đặn cao

cao nổi lên, Hoàng Phủ Hạo Thiên thấy vậy trong mắt không khác gì lửa cháy đổ

thêm dầu, nam căn chỗ kín mơ hồ lại trướng đau.

Hắn vừa đứng dậy lấy từ ngăn kéo sau lưng tủ sách ra

một bình sứ nhỏ, vừa nói với Tân Nguyệt: “Ngươi qua đây.”

Tân Nguyệt không biết vì sao, thân mình từ dưới đất bò

dậy, đi về phía Hoàng Phủ Hạo Thiên, cách hắn một bước ngắn mới đứng lại, thấy

Hoàng Phủ Hạo Thiên xoay người ra sau, một tiếng không nói liền đưa tay đến

trên eo nàng kéo thắt lưng nàng, nhất thời dọa nàng sợ đến hoa dung thất sắc:

“Hoàng, hoàng thượng…”

“Trẫm hiện tại muốn cưng chiều ngươi, ngoan ngoãn để

cho trẫm thương ngươi.” Giọng nói Hoàng Phủ Hạo Thiên mặc dù ôn nhu, độc tác

lại rất thô lỗ, ném bỏ đai lưng trong tay về phía sau, hai tay bắt được váy Tân

Nguyệt liền đột nhiên kéo sang hai bên, lớp yếm xanh nhạt bao phủ bộ ngực no đủ

ngay lập tức lọt vào đáy mắt hắn, khiến hắn không khỏi nuốt nước miếng một cái.

“Hoàng, hoàng thượng…” Tân Nguyệt thấp giọng khẽ gọi,

thân mình run rẩy tựa lá rách trong gió, lại động cũng không dám động, trong

lòng vừa thẹn vừa mừng. Có nữ nhân nào mà không muốn phất lên làm phượng hoàng?

Hôm nay có thể được hoàng thượng sủng hạnh là chuyện vinh hạnh đến cỡ nào, nếu

ngày mai có thể được hoàng thượng tứ phong, đó chính là một việc tốt làm rạng

rỡ tổ tông.

Bàn tay dò tới sau cổ Tân Nguyệt, nhẹ nhàng rút một

cái rồi kéo xuống, hai trái tuyết lê tròn

trắng như tuyết nảy lên xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên. Hắn cả kinh than

thành tiếng, một tay nắm lấy bầu vυ" trắng nõn kia, xúc cảm trong tay vừa trơn

vừa mềm, chóp mũi còn có mùi hương trầm

nhàn nhạt bay tới, làm Hoàng Phủ Hạo Thiên cười tà tay lại càng thêm nắm chặt

vυ" mềm, “Ngươi mặc dù không có tư thái khuynh thành, thân thể ngược lại rất

xinh đẹp.” Nhũ hoa tuyết trắng dưới bàn tay hắn thay đổi hình dáng, hiện lên

vài vết đỏ.

Hoàng Phủ Hạo Thiên cầm nắm lực đạo có chút nặng, Tân

Nguyệt khép lại đôi mi thanh tú khẽ cắn môi đỏ mọng, nhịn không được miệng kêu

đau. Hoàng Phủ Hạo Thiên nâng cánh tay phủ lấy Tân Nguyệt, ôm đến một bên

giường êm, một tay khác nhấc làn váy Tân Nguyệt lên, không kịp chờ đợi kéo tiết

khố nàng xuống, đầu gối đẩy một cái, đem hai bắp đùi nhu nộn tuyết trắng mở

lớn, phần đất hoang phấn hồng theo run rẩy cua nàng cũng nhẹ nhàng lay động,

lập tức khiến nam căn Hoàng Phủ Hạo Thiên căng lớn thêm hai phần.

Hoàng Phủ Hạo Thiên vừa lật tay kẹp nắp bình sứ giữa

hai ngón tay mở ra, vừa vuốt vuốt cánh hoa phấn hồng, một tay liền nâng bắp đùi

Tân Nguyệt, đem chúng áp trên ngực nàng, một tay kia hướng miệng bình lên trên

mặt cánh hoa cao ngất đổ ra vài giọt, chất lỏng lạnh như băng làm cho Tân

Nguyệt co rúm lại.

Nhìn mảnh đất hoang như đóa hoa hồng kiều diễm dính

sương, Hoàng Phủ Hạo Thiên khẽ cười hai tiếng: “Đừng sợ, đây chính là đồ

tốt.” Dâʍ ɖị©ɧ thượng hạng,

dùng một chút, cả liệt nữ cũng có thể biến thành da^ʍ phụ, đổ vào trong huyệt nữ

tử, cho dù là xử nữ cũng sẽ không để ý đau đớn mà quấn lấy nam tử cầu hoan.

Lấy thân bình lạnh như băng cọ nở cánh hoa, miệng bình

liền kề cận miệng huyệt dốc xuống một nửa.

“A.....Lạnh!” Chất lỏng lạnh như băng rưới vào

trong huyệt tựa như lạnh tận đáy lòng, Tân Nguyệt kinh hô một tiếng nhưng cũng

không dám giãy dụa, mặc cho Hoàng Phủ Hạo Thiên thi triển.

Đậy kín bình sứ, ném sang một bên, Hoàng Phủ Hạo Thiên

dùng một ngón tay thăm dò vào hoa huy*t, đâm nhẹ, cảm thụ thịt mềm trong huyệt

bao chặt hết sức, dò đến chỗ sâu, liền chạm đến tầng lá chắn kia.

Tân Nguyệt cắn chặt môi đỏ mọng, cố nén đau đớn do hạ

thể bị dị vật xâm nhập truyền tới, chỉ cảm thấy tay Hoàng Phủ Hạo Thiên không

ngừng chọc ngoáy, nhiệt năng trong huyệt từ từ tăng lên, mơ hồ có chút cảm giác

tê ngứa.

Hoàng Phủ Hạo Thiên rút ngón tay ra, trên mặt hai cánh

hoa hung hăng vân vê hai cái, liền chuyển sang bấu véo chế trụ Tân Nguyệt, đứng

dậy cởi quần dài xuống,

đá rơi giày, mới nhảy lên giường êm. Hạ thể hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi chồm hỗm nơi

đỉnh đầu Tân Nguyệt, nam căn to lớn ngạo nghễvươn

lên
trước mặt Tân Nguyệt, chỉ

thấy vật nóng tráng

kiện to dài nổi đầy gân xanh, có mấy phần thực dữ tợn, trên đỉnh tròn tròn lại

tràn ra chút chất lỏng trong suốt.

“Cô gái ngoan, nhẹ nhàng cầm lấy nó, dùng đầu lưỡi

liếʍ.” Kéo hai tay Tân Nguyệt qua, đặt trên nam căn của mình, Hoàng Phủ Hạo

Thiên nửa cúi người xuống, khiến cho nam căn dán lên mặt Tân Nguyệt.

“Dạ, hoàng thượng-----” Tân Nguyệt cố nén từng cơn

ngứa ngáy nhè nhẹ truyền tới từ hạ thể, tay khẽ run nắm lấy nam

căn
tráng kiện, mang theo mấy phần ngượng ngùng cùng tò mò

nhẹ nhàng xoa bóp , cảm

giác vào tay nóng bỏng cùng thô ráp, rồi lại mang theo mấy phần mềm mại, tay

nàng nhéo đùa, nam căn ở trong

tay nànggiật giật nảy

lên. Nàng vươn cái lưỡi hồng hồng khẽ liếʍ chất lỏng trong suốt chỗ đầu tròn,

miệng nổi lên mùi vị tanh mặn lại có chút gay nồng, làm đôi mi thanh tú của

nàng nhíu lại mấy phần.

“Ngậm vào đi.” Tân Nguyệt động tác không lưu loát làm

Hoàng Phủ Hạo Thiên có vài phần không kiên nhẫn, nam căn trướng đau khó nhịn,

làm hắn hoàn toàn không có tinh thần nhẫn nại, một tay bắt lấy cằm Tân Nguyệt,

đem côn th*t tráng kiện đẩy vào trong miệng nàng, “Miệng há lớn một chút, đừng

dùng răng, dùng môi ngậm, đầu lưỡi cuốn lấy nó mà liếʍ.”

Nam căn to lớn quá khổ khiến cho Tân Nguyệt chỉ có thể

tận lực há miệng cực đại mà ngậm lấy, mặc dù vô cùng khó chịu, nhưng bởi vì

người trước mặt là hoàng đế thiên hạ chí tôn nên không dám cự tuyệt, nàng nghe

lời cuốn lấy cái lưỡi, liếʍ côn th*t trong miệng, tuy mùi vị tanh mặn làm cho

nàng chỉ muốn ói, cũng không biểu hiện ra. Có thể được hoàng thượng sủng ái là

ước mong của bao nữ nhân, nàng vô luận thế nào cũng không thể để tuột mất cơ

hội khó có được này.

Cái lưỡi quét qua đỉnh côn th*t, Hoàng Phủ Hạo Thiên

thoải mái run lên, không nhịn được liền đổi tư thế cúi nửa người mà thẳng lưng

đút vào. Nhiều lần thâm nhập đến tận cổ họng nho nhỏ chặt

khít của Tân Nguyệt, cộng thêm cái lưỡi của nàng lướt trên mặt vật

nam tính
đem đến cảm giác thoải mái dễ chịu, khiến Hoàng Phủ

Hạo Thiên tùy ý cắm xuống lại cắm xuống.

Tân Nguyệt như muốn nôn mửa, không thích cảm giác bị

tống vào tận cổ, đầu lưỡi liều mạng tiến đến muốn đẩy côn th*t ra khỏi miệng,

nhưng không biết rằng làm như vậy, sẽ chỉ làm Hoàng Phủ Hạo Thiên càng thêm

sảng khoái, hung hăng dùng lực chen vào mạnh hơn.