Chương 11: Hạnh phúc

Hôn lên trán nàng, “Lần

này ngạo mạn một chút.” Ôn nhu xoay người đè nàng ở trên giường, để cho hai

chân vòng nàng quanh trên eo hắn, Hàn Chiến thẳng lưng mở mang đút vào.

Hàn Tuyết nhăn nhẹ nâng

lông mày, “Thật kỳ quái!” Thở khẽ nhìn thẳng vào mắt Hàn Chiến, “Cùng

cảm giác mới vừa rồi không giống nhau.”

“Không thoải mái sao?”

Hàn Chiến ở trong cơ thể nàng ngừng lại.

“Đừng ngừng, ” Vòng eo

đong đưa, làm cho Hàn Chiến tiếp tục nhịp điệu

“Không có căng đầy như

mới vừa rồi, cũng không cảm thấy đâm quá sâu.” Đối với Hàn Chiến vẫn nhìn chòng

chọc, nàng cười một tiếng, “Bây giờ cảm giác tương đối khá, cũng rất thoải

mái.”

Hàn Chiến vui vẻ

cười nói: “Có thể làm cho ngươi thoải mái, là vinh hạnh của ta.”

“Ừ......, mau hơn

một chút nữa.” Tốc độ dần mau, giống như có thể làm cho kɧoáı ©ảʍ tăng lên,

bụng dưới nong nóng nhức mỏi, làm cho hai bên đầu v* cũng ê ẩm, Hàn Tuyết

hai tay lau ngọc nhũ của mình nhẹ nhàng xoa nắn.

Hàn Chiến ngạc nhiên nhìn

Hàn Tuyết ở dưới thân hắn như hoa nở rộ, giờ khắc này hắn mới khắc sâu cảm nhận

được, một tay hắn đem người yêu từ một thiếu nữ dạy dỗ thành nữ nhân. Cảm giác

này rất kiêu ngạo, rất tự hào, cũng rất thỏa mãn. Cầm hai tay của nàng, mười

ngón tay quấn quít, đồng thời tăng nhanh tốc độ kéo ra đưa vào, cũng chầm

chậm thêm nặng lực đạo.”Thoải mái không?”

“A...... A.....

. Thoải mái...... Thêm...... Nữa...... Mau hơn một chút.....

. Đúng...... A...... Thoải mái......” Nữ nhân của hắn đang ừ từ

nở rộ hương thơm cho hắn, dáng vẻ Hàn Tuyết khép hờ mắt thoải mái rêи ɾỉ, kiều

diễm lại quyến rũ, xinh đẹp làm cho hắn động tâm.

“Chiến......” Khẽ

rêи ɾỉ, đôi mắt ướŧ áŧ đầy nhu tình cùng hoa huy*t quấn quít thật chặt,

kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng mãnh liệt, từ từ co rút nhanh, xoắn chắc nam căn thật

chặt.

“Chậm một chút, Tuyết

Nhi, ” Hàn Chiến nhanh chóng thẳng lưng đút vào, “Chờ ta...... Cùng ta

cùng nhau.”

“Chiến...... A...

... A...... Nha......” Hàn Tuyết sợ hãi kêu lên, rõ ràng cảm nhận

được kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể càng ngày càng mạnh, hoa huy*t đang nhanh chóng co

rúc lại.

“Chờ ta......” Sau

vài cú thúc mạnh mẽ, cuối cùng một cú thúc nặng nề tiến thẳng vào hoa tâm, thân

thể rung động, đem mầm móng nóng bỏng bắn ra cho người yêu.”Tuyết Nhi, a....

.. Ôi...... Tuyết Nhi của ta.”

Lần cao triều này

làm cho cả người Hàn Chiến cũng cảm thấy thỏa mãn dị thường, ôm lấy Hàn Tuyết

xoay lại, để cho Hàn Tuyết nằm ở trên người của hắn.

“Có khỏe không?” Thấy

hàng mi khép lại của Hàn Tuyết khẽ rung động, hắn khẽ vuốt mồ hôi ướt bên

má, bên tóc nàng, thương tiếc hỏi.

“Dạ.” Nhắm mắt, khẽ hừ

một tiếng. Nàng vẫn còn cảm giác thoải mái trong cơn cao trào vừa rồi, thì ra

đây chính là ân ái a, rất thoải mái, cũng rất kí©h thí©ɧ. Lúc đạt đỉnh cao

trào, bên trong hoa huy*t nàng, nóng bỏng từng trận, nóng đến mức nàng tâm cũng

đã tê rần. Tay nhỏ bé đặt lên bụng, nơi đó có khối gì đó gồ lên rõ ràng.

“Hửm?” Hàn Tuyết miễn

cưỡng chống vào Hàn Chiến ngồi dậy, “A......” Hàn Chiến sau cơn cao

triều, Thiết Bổng mặc dù nhỏ đi, cũng không hoàn toàn mềm xuống, vốn là bởi vì

lúc ngửa ra chỉ có nửa cây nam căn ở trong cơ thể nàng, bởi vì tư thế ngồi

dậy của nàng, lại hoàn toàn thọt tới trong cơ thể nàng. Tư thế như vậy,

khiến cho một khối tròn trên bụng rõ ràng hơn.

“Hàn Chiến, chàng xem.”

Hàn Tuyết khẽ vuốt khối tròn trên bụng nếu như không phải là diện tích

phân bộ không đúng, nàng sẽ cho rằng là mình mập lên.

Hàn Chiến mắt mang vẻ kiêu ngạo sờ nhẹ lên bụng nàng”Đây là mầm móng, mầm móng của ta.” Ôn nhu

lại yêu say đắm khẽ vuốt.”Tương lai, con của chúng ta lớn lên ở chỗ này.”

“Chàng nói là, đây là Bảo

Bảo của chúng ta?” Nàng vẫn hiểu kiến thức qua sách vở, thì ra là thực

tế là như vậy, cùng với t*ng trùng và trứng

“Bảo Bảo!!??”

Khẽ vuốt một đoàn lấy

trên bụng, nàng nhẹ giọng nỉ non.

Nhìn cử động của nàng,

Hàn Chiến cười khẽ: “Cái này không phải, đây là mầm móng của ta.” Cầm

tay của nàng, đưa lên khóe miệng ôn nhu khẽ hôn nhẹ.”Nàng còn quá nhỏ, chờ thêm

mấy năm nữa chúng ta hãy có hài tử.” Mười sáu tuổi, chính nàng cũng còn là một hài

tử, sao có thể gánh vác trách nhiệm làm mẫu thân nặng nề? Mà hắn cũng

không đành lòng cho nàng làm mẫu thân quá sớm.

Nhìn khuôn mặt Hàn Tuyết

vẫn không hiểu, Hàn Chiến cười cười, từ đầu giường lấy ra một cái khăn mùi soa

nắm ở trong tay, hai tay nắm ở bên hông của Hàn Tuyết đem nó nhẹ nhàng nhắc

lên.

“Nhé ~~” một tiếng,

nam căn từ trong tiểu huyệt rút ra.

“Nha......” Theo nam

căn ra còn có đại lượng chất lỏng màu trắng, chảy ra ướt bắp đùi Hàn

Tuyết cùng trên giường, phát ra một mùi hương ái ân nồng đậm. Bàn tay Hàn Chiến

lau mông ngọc của Hàn Tuyết, ở trên huyệt xương cùng khẽ xoa

“Ai nha......” Hàn

Tuyết chỉ cảm thấy hoa huy*t tê rần, lại có bạch dịch từ trong cơ thể ào ào

chảy trào ra.

Hàn Tuyết khẽ vuốt bụng

đã trở về bình thường, mặc cho Hàn Chiến dùng khăn lau sạch sẽ đùi cùng

hạ thể nàng.

“Huyệt chàng vừa mới xoa

là phòng ngừa ta mang thai hay sao?” Nàng tựa như một đứa bé hiếu kì, mặt đầy

tò mò.

Hàn Chiến đem tϊиɧ ɖϊ©h͙

trên giường cũng lau sạch sẽ, đem khăn ném xuống gầm giường, lúc này mới kéo

Hàn Tuyết vẫn ngồi xổm trên giường, ôm vào trong ngực, kéo qua áo ngủ bằng gấm

đắp lên g iúp nàng

“Hoàng đế nếu không muốn

phi tần mang thai cũng sẽ làm như thế.”

“Chàng từng nhìn lén

qua?” Không thể nào, Hàn Chiến không có tính cách này?

Trừng phạt vỗ nhẹ lên

mông ngọc nàng, Hàn Chiến trừng mắt nhìn nàng, tức giận nói: “Sách dược nàng

mang từ trong cung về có ghi mà.”

“Nha.” Đây cũng không thể

trách nàng nghĩ bậy được, là lời nói của hắn rất có vẻ mập mờ. Ngay sau đó nghĩ

đến nguyên nhân nàng dẫn dụ hắn lên giường, Hàn Tuyết ôm cổ của hắn, tựa đầu

tựa vào trên vai Hàn Chiến.”Đừng nóng giận có được hay không? Ta đã

không sao rồi.”

Nàng vừa nhắc tới, Hàn

Chiến cũng nghĩ đến thật sự muốn gϊếŧ người, giang tay ôm chặt nàng, “Ta hứa

với nàng, sẽ không để cho hắn chết ở Bích Lạc.” Đây là ranh giới cuối cùng của

hắn.

Được rồi, thật ra thì

nàng cũng không quá chào đón vị Lương Nhị thế tử bỏ thuốc cho nàng, hạ

xuân dược cho nữ nhân như thế không phải người quân tử có thể làm ra, quả thật

chỉ có hạng cặn bả.

” Sau khi hồi kinh, phải

nói cho hoàng đế ca ca đấy.” Có danh hiệu công chúa cũng rất phiền toái,

chỉ chuyện cưới hỏi giữa hai người cũng sẽ biến thành đại sự khắp thiên

hạ.

“Được.” Hoàng đế ca ca

của hắn sợ là sớm trông mong lấy cái ngày này, mọi người ai cũng biết tim của

hắn ở trên người nàng, Hoàng Phủ Hạo Thiên vào năm nàng tròn mười lăm tuổi, mỗi

lần gặp mặt đều dùng ánh mắt hỏi hắn lúc nao thì sẽ đem nàng ăn vào bụng, chỉ

có tiểu nha đầu này vô tri vô giác mà thôi.

Nhẹ nhàng ngáp một cái,

ân ái làm cho người ta lười biếng, nàng giống như lúc trước mới ngủ tỉnh đấy.

“Mệt mỏi sao?” Hàn Chiến

êm ái ôm nàng nằm xuống, kéo hảo góc chăn cho nàng.

“Mấy ngày nay giống như

chỉ có ngủ.” Hàn Tuyết hừ nhẹ oán trách.

“Ngủ đi, ta bảo vệ cho

nàng.” Vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng, giúp nàng yên giấc, bên tai nghe thấy

tiếng hít thở nàng dần dần đều đều, Hàn Chiến cũng an tâm nhắm mắt lại.

Hai người má tựa vai kề cùng nhau ngủ, làm nổi bật đôi uyên ương thêu trên mặt

áo ngủ bằng gấm, vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc.

Khi tỉnh lại người thương

ở trong lòng, thật sự là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Nhìn Hàn Tuyết như chú

chim nhỏ nép vào cánh tay cường tráng của Hàn Chiến, nhìn sợi tóc hai người

quấn quít, cầm lên một sợi là của chính mình, Hàn Tuyết nghịch ngợm

dùng đuôi tóc quét quét lỗ mũi.”Nếu không mở mắt, ta sẽ cắn chàng đó.” Hàn

Chiến luôn luôn ngủ không sâu nàng ở trong lòng hắn hơi có động tác, hắn cũng

cũng đã tỉnh, hắn vẫn còn giả bộ ngủ.

Hàn Chiến cười nhẹ mở ra

một đôi mắt hổ, mềm mại nhìn người yêu mảnh mai trong ngực, bàn tay xoa nhẹ lên

bờ lưng trần của nàng, “Có khỏe không?”

“Sau này người ta không

có tỉnh trước, không cho phép chàng thức đó.” Hàn Tuyết hơn tiến sát trong ngực

hắn, ” Tỉnh lại ở trong ngực của chàng, cảm giác rất ngọt ngào.”

“Được.” Hai người tương y

kề cận bên nhau, ai cũng không nói lời nào, hưởng thụ một khắc yên lặng mà ngọt

ngào này.

“Bây giờ là giờ gì?” Tay

nhỏ bé vô ý thức ở trước ngực Hàn Chiến vẽ qua lại.

“Giờ sửu thôi.” Bắt được

đôi tay nhỏ bé đang trêu chọc hắn, đặt ở bên môi nhẹ nhàng gặm hai cái, như

trừng phạt.”Đừng trêu chọc ta, thân thể của nàng không chịu nổi đâu.”

Mặt Hàn Tuyết đỏ lên,

không thuận theo đánh nhẹ hắn, “Người ta mới không có.”

Động tác của Hàn

Tuyết, làm cho nàng ba đào trước ngực bắt đầu khởi động, phong quang vô

hạn. Hàn Chiến nuốt ngụm nước miếng, một tay cầm nắm đôi ngọc nhũ đang hấp dẫn

hắn, cười như không cười quét Hàn Tuyết một cái.

“A nha......” Mặt

Hàn Tuyết càng đỏ hơn, nam nhân này, sao lại càn rở như thế.

“Ta thấy chúng ta nên

thức dậy nhé, ta đối với nàng thật không có sức chống cự mà.” Không kìm hãm

được nữa vuốt vuốt bầu ngực mềm mại như tơ của nàng, Hàn Chiến mới lưu

luyến không rời buông tay, đứng dậy xuống giường, từ trong tủ treo quần

áo bên giường lấy quần áo Hàn Tuyết ra, đưa cho Hàn Tuyết.

Hàn Tuyết núp ở trong áo

ngủ bằng gấm nhìn Hàn Chiến lỏa thân thể đi tới đi lui, cười nham nhở, đặc biệt

chứng kiến tới du͙© vọиɠ ngẩng đầu của hắn thì cười càng lợi hại hơn.

Hàn Chiến bất đắc dĩ mắt

liếc dưới háng mình, tức giận nói: “Cười nữa, liền đem nàng đè lên giường làm

ba ngày ba đêm.”

“Quỷ hẹp hòi!” Nín cười

nhận lấy quần áo, kéo ra áo ngủ bằng gấm nhất nhất mặc, chờ mặc xong quần áo

trong muốn xuống giường mặc quần thì mới nhìn thấy đến Hàn Chiến đang nhìn ngắm

thân thể hai tay ôm ngực đứng tại chỗ, chỉ nhìn chòng chọc nàng mặc quần áo,

dưới háng hắn, Thiết Bổng đã hoàn toàn ngẩng đầu. Hàn Tuyết không khỏi đỏ ửng

cả mặt: “Sắc quỷ, chàng sẽ không sợ Tinh Tẫn Nhân Vong à.”

Hàn Chiến cười đi tới ôm

lấy nàng, bàn tay sờ lên chân của nàng, khẽ vuốt ve, tà ác ở bên tai nàng thổi

hơi, “Bây giờ thật muồn đè nàng lên giường.”

“Đừng như vậy.” Hàn Tuyết

vặn vẹo ly thân thể, nhỏ giọng kháng nghị, thân thể trải qua việc ái ân

có chút nhạy cảm, khi hắn khẽ vuốt, hoa tâm đã có chút ướŧ áŧ.

“Ừ......” Hàn Chiến

sa sút tinh thần rêи ɾỉ lên một tiếng, thu lại bàn tay đang làm loạn ở

bắp đùi nàng, đổi lấy ôm hông của nàng, đầu tựa vào trên vai nàng, hít sâu vài

hơi, bình ổn hơi thở du͙© vọиɠ. Qua một lúc lâu, hắn mới khẽ hôn ở bên tai Hàn Tuyết,

“Mau mau mặc vào đi, ta ở bên ngoài chờ nàng.” Nhẹ nhàng buông nàng ra, cầm

quần áo dưới sàng lên mặc vào, đầu cũng không dám ngoảnh lại, mở cửa đi ra nội

thất.