Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lược Theo Đuổi Vợ Của Tướng Quân

Chương 1137: Người nhà của phương viện viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe thấy lời của Hệ thống Tiểu Nhất, Tề Tiểu Tô không nhịn được cười lạnh một tiếng.

“Cậu nói, nếu như cậu giấu con dâu vứt con đi, cậu sẽ nói kỹ với cô ấy là vứt con ở đâu, phòng bệnh nào à?”

“Đương nhiên là không rồi” Nếu không, không phải cô con dâu của bà ta có thể rất dễ dàng tìm được đứa bé ngay à?

“Cho nên, lúc đó chắc chắn là mẹ ruột của Phương Viện Viện biết, mà không phải là giống như bà ta nói, mẹ chồng giấu bà ta, lén đưa con đi.”

“Tô tổng là nói.”

Tế Tiểu Tô hỏi Đồng Xán: “Cái người phụ nữ đó nghe ngóng bố mẹ tôi để làm gì? Là muốn đem con về à?”

Đồng Xản lắc đầu: “Bà ấy nói không phải vậy, chỉ là muốn biết đứa bé ở bên cạnh đôi vợ chồng đó sống có tốt hay không thôi. Nhưng chúng tôi đã từng điều tra ghi chép nhập viện năm đó, người phụ nữ này khi đó vừa hay cũng nằm viện, là bởi vì bà ấy lại mang thai, thai nhi không ổn lắm, qua đó dưỡng thai”

“Cùng một bệnh viện, mẹ chồng bế con gái mình đi, bà ta đi theo qua xem xem, chuyện này không kỳ quái”

Tế Tiểu Tô cười lạnh.

Có lẽ là mẹ chồng bế con qua đó, sau khi Vệ Kiêu đến, người phụ nữ đó đột nhiên có linh cảm vẫn muốn đi nhìn con gái một cái, kết quả đã không thấy con gái đầu, mà trên giường lại có một cái túi xách.

Người phụ nữ đó nảy sinh ham muốn, cảm thấy tặng một đứa con gái cho người ta, lấy túi của mẹ cô đi cũng là hợp lý, liền cầm cái túi có miếng ngọc lục bảo đi.

Giải thích sau đó của Đồng Xán đã xác nhận suy đoán của cô.

“Nói ra cũng kỳ lạ, cái người phụ nữ tên là Vạn Xuân Hồng đó nói mẹ chồng bế con đến phòng bệnh rồi, nhưng mà sau đó lại không có ai nhắc tới đứa bé kia nửa cầu” Đồng Xán cau mày nói: “Lúc đó chúng tôi còn nghi ngờ bà ta nói dối, nhưng điều tra nhiều mặt chứng thực, bà ta thật sự là có một đứa con gái, sau hôm đó thì không thấy đâu nữa. Mà không lâu sau Xuân Hồng đột nhiên giàu phất lên, trong tài khoản có trăm vạn chuyển vào, sau đó cả nhà bọn họ rời khỏi thành phố D, rất nhiều năm không trở lại. Đến lần kia bà ta trở lại hỏi thăm bố mẹ cô, mới làm cho chúng tôi không thể không chú ý tới”

“Trước khi có trăm vạn chuyển vào, cuộc sống của bà ta như thế nào?” Tế Tiểu Tô hỏi.

“Nghèo, rất nghèo, cho dù là nhà bà ta hay là nhà chồng, nghèo đến nỗi thật sự không nuôi được thêm một đứa bé nữa.”

“Chậc chậc, đây chính là mẹ ruột của Phương Viện Viện ha!” Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được cảm thán.

Sau khi nghe xong Tề Tiểu Tô lại cảm thấy giận dữ.

Nói như vậy, chuyện năm đó, Vệ Kiều có sai, còn người thật sự khiến cho cô nổi cơn thịnh nộ lại là Xuân Hồng - mẹ ruột của Phương Viện Viện.

Vứt con gái ruột cho người khác không nói, lại còn trộm đồ của mẹ cô!

Nếu không phải bà ta lấy trộm miếng ngọc lục bảo kia đi lại tùy tiện đem bán, Tô Vân Linh sẽ cất miếng ngọc lục bảo kia thật kỹ, căn bản sẽ không gặp phải họa sát thân sau đó.

“Vạn Xuân Hồng đó bây giờ ở đâu?”

Thấy trong mắt cô lộ ra sát ý, ba người Đồng Xán lập tức kinh hãi.

Bọn họ tra rõ những thứ này, nhưng vì không biết thân thế của cô, không biết tác dụng của miếng ngọc lục bảo kia, không biết có Phương Viện Viện, không biết chuyện của Tô Vân Linh và Phương Tấn, cho nên căn bản là không thể liên tưởng đến tất cả những điều này.

Cho nên mặc dù cảm thấy chuyện cái người Vạn Xuân Hồng đó nghe ngóng về Tề Tông Dân và Tô Vận Linh có chút quái dị, nhưng không bắt bà ta lại.

Bọn họ đều đặt trọng điểm lên nhóm người Tống Viễn Uy. “Bà ta ở thành phố L”

“Tra rõ địa chỉ của bà ta cho tôi, ngày mai tôi muốn đến thành phố L một chuyến” Cô muốn đi gặp mẹ ruột của Phương Viện Viện! Thử nên trả nợ dù sao cũng phải trả nợ!

“Rõ” Đồng Xán đương nhiên sẽ chỉ nghe lời cô, bất kể có hiểu hay không.

Vệ Thường Khuynh đi qua đây, bề một cốc sữa nóng đặt vào tay cô,

“Uống cốc sữa trước đã.” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu cô, có ý vỗ về. Mặc dù vừa rồi anh không ở đây, nhưng thông qua Hệ thống Tiểu Nhất, anh vẫn nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Vệ Thường Khuynh cũng không ngờ Phương Viện Viện lại ma xui quỷ khiến trở thành con gái của Thủ trưởng ban chấp hành như vậy.

Đối với cái người phụ nữ tên là Vạn Xuân Hồng đó, Vệ Thường Khuynh cũng không nén được nổi lên ý muốn gϊếŧ người.

Bà ta khiến cho Thủ trưởng ban chấp hành nhận sai con gái mười mấy năm, gián tiếp làm hại bố con bọn họ đến bây giờ vẫn không thể nhận nhau, lại hại mẹ của Tiểu Tô.

Nghe thấy Đồng Xán tra được chuyện của bọn họ, có lẽ trái tim của Tô Vận Linh thật sự vương vấn Thủ trưởng ban chấp hành.

Nếu như miếng ngọc lục bảo đó ở trong tay Tô Vận Linh, bà ấy biết cách mở nó ra, nói không chừng sẽ có thể sớm liên lạc với Thủ trưởng ban chấp hành rồi.

Nếu như năm đó có thể xử lý xong quan hệ tam giác giữa bọn họ, Tiểu Tô cũng không cần ghi nhận Thủ trưởng ban chấp hành.

Có lẽ số phận chỉ cần hơi thay đổi một chút, tất cả sẽ biến đổi rất nhiều.

“Lộc Lộc đâu?”

“Anh em đang dỗ con ngủ”

Tể Tiểu Tô suýt nữa phun ra.

Anh cô lại đang dỗ Lộc Lộc ngủ?

Không được, cô phải đi nhìn xem, cảm giác cảnh này sẽ rất vui đây.

Nghĩ đến đây, cô lập tức nhảy lên, ném lại một câu đợi lát nữa nói tiếp rồi vội vàng chạy đến phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Đổng Ý Thành đã tháo sự kiên cường cả người xuống, đang nửa tựa vào mép giường, yên lặng nhìn Lộc Lộc ngủ ở trên giường, bàn tay hết sức dịu dàng xoa lưng Lộc Lộc, từng chút từng chút một, khiến cho người ta có chút kinh ngạc vì sao anh có thể dịu dàng như vậy.

Tề Tiểu Tô dựa ở cạnh cửa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Mà Đổng Ý Thành cũng không nhìn thấy cô, trái tim anh giống như đều hướng hết về Lộc Lộc.

Lộc Lộc nhỏ xíu ngủ ở trên cái giường mềm mại, mặc quần áo nhỏ màu trắng, giống như cái bánh gạo nếp

Tế Tiểu Tô lui ra ngoài, đột nhiên có chút do dự, có nên nói chuyện của bố mẹ, chuyện của Thủ trưởng ban chấp hành cho anh biết hay không?

Cô nhớ khi hình ảnh bố mẹ yêu thương nhau bị đánh vỡ, lòng cổ đã đau đến thế nào.

Trở lại phòng khách, đã thấy Vệ Thường Khuynh đang trò chuyện với mấy người Lợi Nam rồi.

“Sau đó Tống Viễn Uy bản miếng ngọc lục bảo đi, Đường lão có được nó trong một buổi đấu giá”

Khoảng thời gian cố rời đi Vệ Thường Khuynh đã hỏi rõ câu chuyện phía sau.

Cầm miếng ngọc lục bảo kia ở trong tay nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn không thể tra ra được điều gì, ngược lại cảm thấy gầy cho mình rất nhiều phiền toái.

Ông ấy từ bỏ, khoảng thời gian đó nghiêm trị, việc làm ăn ngẩm của ông ấy bị ảnh hưởng rất lớn, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau bán miếng ngọc lục bảo kia đi.

Mà miếng ngọc lục bảo kia qua tay mấy người, cuối cùng Đường lão có được nó trong một buổi đấu giá, luôn giấu ở trong nhà.

Đây cũng là hình ảnh bọn họ nhìn thấy ở tổ đặc biệt.

Bẵng đi rất lâu, bà Đường muốn tham gia một bữa tiệc nên đã đeo miếng ngọc lục bảo lên.

“Ngày mai muốn đi thành phố Là?”

“Vâng” Tế Tiểu Tô đã quyết định rồi.

Cô muốn tận mắt gặp Vạn Xuân Hồng.

“Anh đi cùng em”

“Anh không đi thăm Tư lệnh Ngũ à?”

“Buổi tối đi” Vệ Thường Khuynh trở lại một chuyến, nhất định phải đến quân đội thăm hỏi một chút.

Buổi tối. Vệ Thường Khuynh đến quân đội, còn Tể Tiểu Tô tổ chức bữa tiệc nhỏ ở Xuân Thâm Viên, cả nhà Sở trưởng Lợi, Đồng Ý Thành, Bạch Dư Tây, đám người Đồng Xán uổng ít rượu, nói chuyện đến đêm khuya.

Đối với Tề Tiểu Tô mà nói, cô thỏa mãn với cuộc sống như vậy hơn chứ không phải là cuộc sống bên Liên minh các hành tinh.

Có thể là vì ở đây cô có nhiều bạn hơn.

Ngày hôm sau, Đồng Xán và Bạch Dư Tây dẫn người, đi cùng bọn họ đến thành phố L.
« Chương TrướcChương Tiếp »