Chương 5. Ám ảnh

Austin thì ngày đêm “nghiên cứu” cách nào để gặp mặt Y Giang “nói chuyện” về việc đêm đó và cả số tiền cô vứt lại.

Ngược lại với anh, Y Giang chẳng mấy vui vẻ gì. Mọi lịch trình hầu như đều phải nghỉ hết.Tinh thần bất ổn, lúc nào cũng trong tình trạng không giao tiếp với người bên ngoài. Có đúng bà nội cô thì nói chuyện được với cô.

May mắn là Ánh Hoa cũng là người đáng tin cậy nên Y Giang mới im lặng mà để cô xử lý mọi việc.

. . .

Trong căn phòng rộng lớn, chiếc giường to lớn đó. Chiếc chăn trắng quấn thành một đống để ngồi ở đó. Bên trong là Y Giang đang ngồi thấp thỏm cắn móng tay của mình.

Ánh Hoa mang thức ăn tới gõ cửa phòng cô. Y Giang giật mình vì tiếng gõ cửa. Cô kéo chăn rồi quấn chặt lấy người mình đi ra chỗ cửa phòng. Nhìn qua “mắt mèo” cô thấy Ánh Hoa nên mới thở phào nhẹ nhõm. Liền lấy chìa khóa mở cho cô đi vào. Sau đấy lại đóng chặt cửa lại rồi chạy lên giường run rẩy.

- Ăn nhanh đi, chiều nay chị đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý. - Ánh Hoa đưa khay đồ ăn cho Y Giang mà nói.

- K-không… em ổn mà. Chỉ cần không ra ngoài… thì mọi thứ đều ổn cả thôi. - Y Giang liền nắm chặt lấy tay Ánh Hoa lắc đầu nói.

Cô trợ lý đương nhiên không thể để Y Giang trong tình trạng này được. Thứ nhất là vì cô là người của công ty, nghỉ nhiều thế này sớm muộn gì người của công ty sẽ tra hỏi. Thứ hai chính là vì cô là người nổi tiếng, các fan hâm mộ luôn mong ngóng cô từng ngày từng giờ. Vậy mà đùng một cái cô không xuất hiện, đương nhiên họ sẽ phải tìm ra lí do cho bằng được. Hơn nữa không thể khinh thường tay nghề của những người hâm mộ, chỉ cần thứ họ muốn biết về thần tượng của mình, thì họ chắc chắn sẽ tìm cho ra bằng được. Thứ ba thì là tình nghĩa chị em. Ánh Hoa quen biết Y Giang từ khi cô mới còn nhỏ tuổi và được công ty tập luyện. Sau dần thì hai chị em hiểu nhau hơn, cô cũng biết quá khứ đau thương đó của Y Giang vì thế nên mới bảo Y Giang phải đi chữa trị.

- Chị nói rồi, chiều nay phải đi. Nếu em không đi thì cuối cùng vẫn phải đi mà thôi. Hơn nữa em không nghĩ mấy ngày qua em biến mấy như vậy, người hâm mộ họ sẽ cảm thấy hụt hẫng ra sao? Em không phải muốn họ vui vẻ sao? Vậy mà bây giờ lại cứ tụt lại phía sau vì ám ảnh hồi nhỏ? Như vậy có đáng không?

Nghe Ánh Hoa nói một hồi, Y Giang chỉ mím môi im lặng. Cô bây giờ rất khó khăn, chỉ cần nghĩ đến việc đêm đó cũng khiến cô cảm thấy đáng sợ vô cùng.

Thật may sao là đêm đó cô đã không nhớ gì, nhưng vì chuyện đó mà đã đưa cô về những kí ức không mấy tốt đẹp thời thơ ấu. Cô sợ mình sẽ phải gặp lại người đó, sợ rằng cuộc sống lại trở về địa ngục. Như vậy cô không thể sống tiếp được nữa… Phải làm sao chứ?

Y Giang đột nhiên thở gấp khiến Ánh Hoa lo lắng. Cô kéo chăn ra cho Y Giang dễ thở rồi đặt cô nằm xuống giường.

- Bình tĩnh lại chút đi, đừng có suy nghĩ đến việc đó nữa. Không có ai hết, chỉ có chị thôi, yên tâm. - Ánh Hoa vuốt lưng cho Y Giang để cô điều tiết lại nhịp thở.

Y Giang sau khi bình tĩnh lại thì liền xoay người mở ngăn kéo tủ ra lấy hộp thuốc. Đổ ra tay hai viên thuốc, cô định lấy nước để uống nhưng liền bị Ánh Hoa ngăn lại.

- Không được uống, ngồi dậy ăn cơm cho chị.

- Buông em ra đi…

Y Giang hất mạnh tay Ánh Hoa rồi liền cầm viên thuốc lên để uống. Lấy cốc nước để uống cho trôi rồi đứng nhìn về phía Ánh Hoa. Đôi mắt cô có chứa rất nhiều muộn phiền lo âu; Ánh Hoa biết nhưng cô cũng chẳng thể giúp được gì. Nếu muốn thì Y Giang phải tự vượt qua nó, cô có giúp cũng chỉ có thể là mấy lời động viên, khích lệ cô mà thôi.

Cảm thấy thuốc vẫn chẳng có tác dụng nên Y Giang lại uống thêm một viên. Ánh Hoa bên cạnh cũng chỉ biết lắc đầu. Dù sao chiều nay cũng phải đưa cô đi bằng được. Nếu không thì không biết sau này sẽ còn những chuyện gì nữa.

Mà cũng tự dưng đâu đâu, chuyện này lại ập đến. Đánh lẽ không nên để Y Giang tới dự bữa tiệc đó. Cô cũng có một phần lỗi trong đó vì đến trễ. Để bây giờ xảy ra sự việc như này, cô cũng không biết làm sao.

Y Giang uống thuốc xong cũng lơ mơ quay lại giường nằm. Chẳng mấy mà cô thϊếp đi. Ánh Hoa chỉ đành đắp chăn cho cô rồi rời khỏi phòng.

Xuống dưới nhà thấy bà nội của Y Giang đang cặm cụi lau nhà thì liền chạy tới đỡ bà ra sofa ngồi.

- Bà, con bé Giang Giang nó đã lười rồi, bà cứ như vậy thì con bé càng lười thêm thôi.

- Aiz, cứ để con bé nghỉ ngơi, bà làm chút việc này có là gì đâu. - Lỗ Hoài bộc bạch nói.

- Bà cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, chiều nay cháu đưa con bé đi kiểm tra sức khỏe. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Bà lão nhìn Ánh Hoa mà đôi mắt nhiều nếp nhăn lại càng nhăn lại nhiều hơn.

Không hiểu sao bà lại có cảm giác đứa cháu gái của bà sau này còn gặp nhiều chuyện hơn trước. Nhưng bà già rồi, giúp được cô cháu gái đáng thương của mình được đến đâu thì hay đến đó.

- A Hoa, nếu Tiểu Giang mạnh mẽ được một phần như cháu thì bà già này cũng bớt lo rồi.

Ánh Hoa nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói gì.

Lỗ Hoài thì biết rõ Y Giang chẳng bao giờ được như vậy. Đứa cháu gái của bà luôn cố tỏ ra bên ngoài là mạnh mẽ nhưng chỉ cần động nhẹ liền có thể rơi nước mắt. Bà sống đến từng tuổi này cũng chỉ có thể mong sớm có người nào che chở tốt cho đứa cháu gái đáng thương của bà.