Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lược Tẩy Trắng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 2-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trò chơi lấy kết thúc Thanh Lăng thần quân đánh tan hết cốt nhục linh thức(xương thịt và linh hồn) của Dương Bắc Ma Tôn,làm kết thúc tốt đẹp nhất.

Mí mắt Cố Tầm giật giật, mà năm đại tiên sư này chính là nguyên nhân khiến Tây Từ chấm dứt mạng sống của hắn □□.

"Chủ thượng đang lo lắng về việc trường sinh bất tử? Lễ tuyền(nơi tắm rửa trước buổi lễ) đã được xây dựng tốt, việc này thuộc hạ cũng đã tự tay chuẩn bị, chờ năm đại hộ quốc vừa chết, thi thể nhập thánh lò, chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, chủ thượng có thể từ đây vạn thọ vô cương."

*vạn thọ vô cương:vạn năm không có điểm dừng = bất tử

"......" Thảo(chếc tiệc), quả nhiên.

Năm châu có ngũ quốc, Đông Xuyên, Tây Lâm, Bắc Sóc, Nam Hoàng, Trung Châu, lấy Trung Châu làm trung tâm.

Các quốc gia đều có một vị hộ quốc tiên sư,không giống với tiên môn thần quân, đây chỉ là một chức quan để mọi người gửi gắm tâm nguyện, an ổn xã tắc thôi.Không nói đến chút khác biệt nhỏ này,hộ quốc tiên sư là người có tuệ căn linh khí(linh khí từ khi sinh ra) mạnh nhất cả nước, năm mười tám tuổi gia nhập vào đại tiên môn tu đạo,luyện hoá thành những người thiện lương đơn thuần nhất cả nước.

Ma Tôn sớm đoán được mình sẽ đột phá cảnh giới thứ mười là một sai lầm,chỉ khác là đại tướng Du Lai của hắn dâng lên ngũ đại tiên sư,sau đó, Đại Tư Tế dùng thủ pháp luyện tạo ra đan dược giúp cho hắn bất tử.

Phàm nhân sao, muốn trường sinh bất lão là điều bình thường. Đặc biệt là Dương Bắc đã nửa đường nhập ma, chỉ có ma lực không có ma cách, nếu không cẩn thật sẽ chết rất kinh dị.

Nhưng Cố Tầm không muốn như vậy, hắn phải làm người tốt, hắn muốn tiếp cận NPC của hắn.

"Người mang đến đừng gϊếŧ vội." Cố Tầm lười biếng mà nhắm mắt lại, "Ta có biện pháp tốt hơn."

Đại Tư Tế khó hiểu, còn chưa nghĩ ra vấn đề ở đâu, liền thấy ngoài cửa sổ một con quạ đen giãy giụa lao tới, mới vừa vào cửa, liền run rẩy ngã xuống đất miệng sùi bọt mép.

Đại Tư Tế không thể không hít hà một hơi —— chủ thượng đây là kêu hắn đừng lắm miệng! Là gϊếŧ gà dọa khỉ a!

Hệ thống mệt đến hồn phi phách tán, hơn nửa ngày mới dùng tín hiệu đứt quãng báo cáo ——

【 Tầm ca...... Nhiệm vụ...... Đã hoàn thành một cách hoàn hảo! 】. TruyenHD

Cố Tầm vui sướиɠ giương mắt:"Hắn nói như thế nào?"

【 hắn nói......】

Hệ thống thật vất vả khôi phục bình thường

【 phóng hạ đồ đao, đạp đất thành Phật. 】

(bằng nghĩa với câu "quay đầu là bờ")

Chết tiệc!

Hắn vắt óc suy nghĩ trong vô vọng,suy nghĩ nhiều như vậy chỉ để xem nên giải thích như thế nào.Cuối cùng còn vẽ một gương mặt tươi cười xinh đẹp.

Tây Từ y thế mà...... Không tin ta sẽ cải tà quy chính??

Hệ thống: 【 đến lượt ta ta cũng không tin. 】

*

Tây Từ đang định đóng cửa sổ nghỉ ngơi, không nghĩ tới quạ đen kia lại dừng trước cửa sổ, trong miệng ngậm một phong thư mới.

Hắn thật sự khó hiểu mục đích của Dương Bắc Ma Tôn này đã nửa đêm rồi còn gửi cẩm thư tới, mở ra đã thấy, chữ viết đã dễ nhìn hơn một chút ——

【Trân thành mời các hạ tới Viêm Lĩnh, Dương Bắc biết sai, nên tự mình xin lỗi. 】

Mặt sau còn vẽ một cái gì đó không biết là hình gì.

Tây Từ còn chưa kịp đem lá thư gấp lại, phía trước cửa sổ trên lan can bạch ngọc một con tiên hạc đứng đó, tiên hạc kia từ Thanh Lăng lượn lờ sương mù đi tới, dần dần hóa thành một thiếu niên mang tính cách trẻ con,mực son điểm bạch sam, đỉnh đầu ngọc quan màu đỏ, mặt mày thanh tú.

Vừa đến cửa nhà Tây Từ, Huyền Hạc đã nhìn thấy quả chín trên cây, không khách sáo mà hái một quả, khuỵ một chân, tay chống ở trước cửa sổ cùng Tây Từ nói chuyện, "Năm nay trồng quả gì? Sao chua vậy?"

"Năm nay ít mưa." Tây Từ gấp lại lá thư, thuận tay cho quạ đen ít linh lực, đem nó phóng sinh.

Tây Từ đẩy cửa ra,tưới cho cây ăn quả ít nước.

Trong khoảnh khắc, trái cây vừa mới đỏ tươi, dần dần biết thành màu xanh lá của quả non,rồi lại thu nhỏ lại, thành một cái điểm đen, cuối cùng cánh hoa nở rộ bốn phía, cây cối toả ra hương thơm mát.

Huyền Hạc đi tới, đem hột chôn xuống dưới rễ cây, tiếp nhận gáo từ trong tay Tây Từ, "Sư tôn, cứ để ta làm cho."
« Chương TrướcChương Tiếp »