Chương 8: Anh ấy đã cho đi quá nhiều

Vẻ mặt của cô thẳng thắn đến mức khiến cho Phó Yến Thành cảm thấy có phải là do mình chưa từng thấy qua cuộc sống ở phương diện này hay không, sao lại có thể trắng trợn như thế chứ.

Sắc mặt anh trầm tư đứng ở nơi đó, không chút cử động, trông giống như một tác phẩm điêu khắc của một vị thần vô cảm, khiến người ta không dám lại gần.

Khi thanh máy dần đi xuống, Thịnh Miên cảm thấy cần phải đấu tranh vì tương lai của studio, lại phối hợp tranh thủ một chút.

Sau khi ra ngoài làm việc cô mới hiểu được, rất nhiều lúc, chút mặt mũi của mình căn bản không tính là cái gì.

Dù sao giá trị mà anh ấy đem lại cho cô và studio thật sự rất lớn.

"Phó thiếu gia, tôi vẫn muốn biết bản thân anh thích phong cách nào, tôi đều có thể thử một chút, nếu như sau đó anh thật sự vẫn không cảm thấy hài lòng, tôi có thể không tính phí."

Phó Yến Thành đã không biết nên dùng từ gì để diễn tả người phụ nữ này.

Anh im lặng một hồi, sau khi nhịn xuống mới nói ra một câu: "Cô không có khách hàng hay sao?”

Thịnh Miên có chút kinh ngạc, khó trách Phó Yến Thành lo lắng cô sẽ có hai mục đích.

Một số nhà thiết kế thực sự tiếp xúc với nhiều khách hàng cùng một lúc, nhưng Thịnh Miên lại không như vậy, cô luôn và chỉ luôn theo đuổi chất lượng làm sao làm hài lòng khách đến, vui lòng khách đi .

"Phó thiếu gia yên tâm, nếu như nhận đơn này của anh, trong thời gian đó tôi sẽ không nhận bất cứ dự án nào khác nữa, nếu như Phó thiếu gia có hứng thú, có thể cho tôi thời gian năm phút để thảo luận chi tiết."

"Tôi không có hứng thú."

Phó Yến Thành quay đầu bước ra ngoài, Thịnh Miên đang đỡ người, cũng không tiện đuổi theo.

Cô đành phải dìu Lương Hán Khanh đi, rồi đứng tìm xem tài xế ở đâu.

Sau khi ra ngoài đứng đợi xe, từng làn gió lạnh thổi tới tạt vào mặt khiến Lương Hán Khanh tỉnh táo hơn không ít, anh cho dù say, nhưng ngoại trừ việc vừa mới lẩm bẩm một chút ra, thì cũng biết ý duy trì khoảng cách an toàn với cô.

Thịnh Miên vừa đỡ người đi ra khỏi Moonlight, liền nhìn thấy cách đó không xa, đèn xe của một chiếc xe lóe lên hai cái. Tiếp theo, cửa xe mở ra, bước xuống là một người phụ nữ có diện mạo trẻ trung xinh đẹp.

Người phụ nữ đó nhìn thấy hai người bọn họ kề sát nhau như vậy, nhanh chân đi tới, không nói một lời, ngay lập tức giơ tay đánh về phía Thịnh Miên.

"Chính là cô đúng không? Người ở trường quay, thường xuyên quấn lấy anh ấy hỏi đông hỏi tây, hơn nữa nửa đêm còn muốn uống trà sữa tình yêu. Tôi đã sớm thấy cô không vừa mắt, tối nay cô muốn nhân dịp chồng tôi say rượu rồi làm gì?”

Hai tay Thịnh Miên đỡ người, dĩ nhiên cái tát này không thể tránh khỏi, hai má nóng bừng in rõ mấy đốt ngón tay, ửng đỏ vì đau rát.

Người phụ nữ kia tức giận đến mức l*иg ngực đập mạnh, hai mắt đỏ bừng lên: "Loại người như các cô tôi thấy nhiều lắm, có sở thích đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Tôi nói cho cô biết, tiền của Lương Hán Khanh đều ở chỗ tôi rồi, cho dù cô muốn bám theo anh ấy, thì cái gì cũng không động vào được đâu."

Thịnh Miên tức đến mức sắp bật cười luôn rồi, cô không tới trường quay, nhưng biết ở chỗ đó quả thật có mấy nữ sinh thích quấn lấy Lương Hán Khanh, có lẽ thật sự có người làm như vậy, nhưng đó không phải là cô.

Lương Hán Khanh được cô đỡ dần dần cũng tỉnh, vội vàng nắm lấy cổ tay vợ: "Vãn Ý, em bình tĩnh trước đã.”

Trương Vãn Ý giống như bị chạm vào dây thần kinh nào đó, liền hất tay anh ra.

"Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! Tiện nhân này không biết xấu hổ, biết rõ anh đã kết hôn còn quấn lấy anh, trà sữa tình yêu, thắt lưng, tôi đều nhịn, kết quả tối nay sinh nhật tôi, cô ta còn gọi anh đến đây, anh còn dám gạt tôi?”

Cơn giận như lửa đốt cỏ khô bao trùm khắp xung quanh, cô hận không thể trực tiếp xé mặt Thịnh Miên ra.

- Bộ dạng ưa nhìn như vậy, kết quả lại chính là hồ ly tinh chuyên đi phá hoại gia đình người khác!

Lương Hán Khanh chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, vội ôm lấy vợ, xoay người áy náy nhìn Thịnh Miên: "Thực xin lỗi cô, Thịnh Miên cô về trước đi.”

Thịnh Miên cảm thấy đêm nay mình quả thật có chút xui xẻo, nhưng đối phương dù sao cũng là vợ của ông chủ, một cái tát này có thể trả lại sao?

Về tình về lý kiểu gì cũng không hợp, chỉ có thể nuốt cục tức này để ở trong lòng.

Trong xe cách đó không xa, Phó Yên Thành mặt không chút cảm xúc.

Bắt đầu từ cái tát của người phụ nữ kia, cảnh tượng “chính thất bắt tiểu tam" này có thể thấy rõ ràng.

Theo ánh mắt của ông chủ, Tề Thâm cũng chú ý tới chuyện trò hề bên kia đường.

Đối tượng ban đầu rõ ràng là tràn đầy căm phẫn, chỉ tay vào nam nhân bắt đầu mắng, nam nhân thì ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành, ngược lại Thịnh Miên ở một bên, nhìn giống như người ngoài.

Nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, không hiểu sao lại có thể chấp nhận đi làm tiểu tam.

Tề Thâm có chút khó hiểu, may mắn lúc đó xung quanh tạm thời không có người, bằng không một màn đánh ghen này bị người đi đường đưa lên mạng, thật sự sẽ mất mặt chết mất.

Phó Yến Thành lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nói với Tề Thâm: "Lái xe."