Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 85: Nếu Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối ngày thứ hai nhập viện, chuyên gia bên nước Mỹ đã chạy tới, sau khi kiểm tra ròng rã một ngày, mấy chuyên gia cũng không nhận được kết quả.

“Giống như doctor của anh mấy ngày trước chẩn bệnh, thần kinh não bộ, hormone, bài tiết, v.v của cậu Nhậm đều rất bình thường, nói ra chắc là nguyên nhân kiên trì rèn luyện, tố chất thân thể thuộc về loại trội nhất trong những người đồng lứa, về phần tại sao xảy ra tình huống như vậy, ” Chuyên gia xòe tay nhún vai, “Trước mắt thiết bị của bệnh viện tạm thời kiểm tra không ra…”

Khoa thần kinh của bệnh viện X Thượng Hải bây giờ có chút danh tiếng trên thế giới, thiết bị chữa bệnh cũng gần như hàng đầu thế giới. Chuyên gia này nói vậy, Nhậm Giang Lâm đã biết đáp án.

Không kiểm tra ra nguyên nhân, cơ thể cũng không có dị thường, Nhậm Giang Lâm cũng không muốn ở lại trong bệnh viện nữa.

Con người vốn có nghiên cứu nông cạn về não, anh mất trí nhớ không giải thích được, lại không tuổi già suy yếu như người già, mà chỉ quên mất hai năm, ký ức còn lại hoàn toàn không có vấn đề, thậm chí từ khi anh tiếp quản Nhậm thị đến hai năm trước anh đã ký bao nhiêu bản hợp đồng, ký với công ty nào người nào, anh đều nhớ rõ ràng.

Anh giống như trực tiếp bị xóa đi ký ức hai năm, thế giới không có tiền lệ, càng không tìm được trường hợp tương tự, nguyên nhân vì sao, chỉ có trời mới biết.

Gần mười giờ tối, trong xe, Tiêu Việt ngồi bên cạnh Nhậm Giang Lâm nhíu mày lại: “Cứ xuất viện thế này thật sự không có vấn đề gì? Em cảm thấy nếu không dựa theo chuyên gia nước Mỹ nói, chuyển viện đến Mỹ khám xem?”

Nhậm Giang Lâm khẽ lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tình huống bây giờ như vậy, tôi không cho rằng ở lại nước Mỹ một hai tháng thì có thể giải quyết.”

“…” Đối với điểm này, trong lòng Tiêu Việt cũng tán đồng, chuyên gia kia nói rất uyển chuyển, nhưng cũng làm nghiên cứu, Tiêu Việt hiểu rõ hơn ai hết đưa ra một thành quả nghiên cứu đâu dễ dàng như vậy, Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ không rõ ràng, nếu nói là bệnh, vậy căn bản là một chứng mệnh mới, hoàn toàn không giống với chứng mất trí nhớ suy giảm ký ức thông thường.

Thế này, đâu thể dễ dàng tìm ra phương án giải quyết, đại não của con người quá đặc biệt, không giống máy tính có thể tùy ý sửa chữa, đυ.ng vào, thông tin của máy tính có thể sao lưu trước, thần kinh người không thể tùy tiện đυ.ng vào, Tiêu Việt cũng không đồng ý dưới tình huống không có tiền lệ, để Nhậm Giang Lâm đi làm chuột bạch nghiên cứu của những chuyên gia kia.

“Quan sát trước, huống chi bây giờ xem ra, lần này mất trí nhớ cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của tôi.”

Tiêu Việt cười gật đầu nói, “Cũng đúng, đi kiểm tra lại định kỳ thôi.”

Có điều nửa tiếng sau, Tiêu Việt bị Nhậm Giang Lâm đẩy ra khỏi cửa, không nghĩ như thế nữa.

C

huyện này cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của Nhậm Giang Lâm, nhưng ảnh hưởng đối với hắn quá con mẹ lớn rồi!

Tiêu Việt dở khóc dở cười đứng trước cửa giằng co với Nhậm Giang Lâm, “Sao vậy, ngay cả nhà cũng không cho em à?”

“Đây là, nhà cậu?”

“Tuy rằng không phải nhà em…” Tiêu Việt bất đắc dĩ nói: “Nhưng từ khi chúng ta ở bên nhau, chỉ cần ở Thượng Hải, em đều ở đây với anh.”

Nhậm Giang Lâm từ chối cho ý kiến với lời nói của Tiêu Việt, chỉ nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, hôm trước cậu Tiêu mới nói, để tôi quen biết lại cậu, nếu là “quen biết lại’, vậy bây giờ cậu với tôi mà nói, vẫn chỉ là một… người quen biết mới hai ngày.”

Lời này khiến Tiêu Việt giật mình.

“…”

Đèn đường màu vàng tối chiếu xuống, Tiêu Việt thấy rõ xa cách che giấu trong mắt anh.

Cũng vào khoảnh khắc này, Tiêu Việt hoàn toàn hiểu, Nhậm Giang Lâm mất ký ức hai năm không chỉ là thứ tên là ký ức, còn có tình cảm dành cho hắn…

Tức là, bây giờ Nhậm Giang Lâm cũng không yêu hắn, hắn đối với Nhậm Giang Lâm mà nói, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.

Thấy Tiêu Việt không nói gì thêm nữa, giống như đang suy nghĩ gì đó, Nhậm Giang Lâm cũng không thèm để ý, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu: “Vậy, cậu Tiêu nếu không có chuyện gì khác, vậy ngủ ngon.”

Nói rồi bước một bước vào phòng.

Ngay sau đó, cửa chậm rãi đóng lại.

Đèn cảm ứng trong phòng tự nhiên bật lên khi người bước qua, Nhậm Giang Lâm cởϊ áσ khoác, tiện tay ném lên sofa ở sảnh trước, rồi đi vào phòng tắm.

Anh thấy, cho dù hai năm ký ức bị mất đi rốt cuộc là như thế, đối với người tên là Tiêu Việt này anh không thể động lòng, cũng không có khả năng có ấn tượng tốt, sở thích của anh với người tình, không ai rõ ràng hơn anh.

Vậy tại sao trong hai năm ngắn ngủi biến thành tình trạng như bây giờ, ở bên cạnh anh không phải Thư Dụ, lại là Tiêu Việt mặt mũi, tính cách rất không đúng “khẩu vị”?

Không phải Nhậm Giang Lâm không có nghi ngờ, anh cũng lật xem rất nhiều ghi chép thông tin trong tay, anh thực sự cực kỳ lâu không liên lạc với Thư Dụ, mà trong ghi chép thông tin của anh, liên lạc thường xuyên nhất, đi công tác, cũng chỉ có Tiêu Việt.

Tại sao?

Với hiểu biết của Nhậm Giang Lâm về bản thân, nếu không có khả năng thích, vậy đơn giản là người này có thứ anh mưu đồ.

Hôm qua, anh bảo Vương Khắc đưa anh tư liệu của Tiêu Việt.

Một nhân vật thiên tài trên phương diện máy tính, tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật rung trời chuyển đất trên quốc tế.

Ngành công nghiệp thông tin… Nhậm Giang Lâm cười một tiếng, anh không cảm thấy đây chỉ là trùng hợp, khi anh vội vàng muốn thừa cơ đến gần ngành công nghiệp thông tin, Tiêu Việt xuất hiện, anh tất phải tìm cách tiếp xúc, thậm chí hơn là tự mình đến lôi kéo.

Đối với công ty của anh mà nói, Tiêu Việt này tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất. Trong lúc tiếp xúc xảy ra chuyện gì, lại biến thành quan hệ này như thế nào, cũng không quan trọng.

Về phần cách làm này có hèn hạ không? Trong lòng Nhậm Giang Lâm cũng không để ý.

Thị trường chính là chiến trường, anh không chết thì tôi vong, đã là chiến trường, đương nhiên là binh bất yếm trá, chưa kể, anh chưa hề cho rằng mình là một người chính khí nghiêm nghị, là người tình với Tiêu Việt này, tuy nói có phần ngoài dự liệu, nhưng cũng không phải không thể được.

(binh bất yếm trá: việc chiến tranh thì không ngại việc lừa dối)

Nhưng, Tiêu Việt này…

Nghĩ đến hai ngày qua, người này bận rộn trước trước sau sau, ánh mắt Nhậm Giang Lâm hơi tối lại.

Đối với Tiêu Việt, anh bây giờ không có ký ức quả thực hoàn toàn không biết gì cả, không biết anh có biểu hiện ngay thẳng thản nhiên như hai ngày này không, cũng không biết sự quan tâm của hắn rốt cuộc có mấy phần thật lòng… Hoặc là thực ra người này thực sự không lộ tài năng, là người lòng dạ kín đáo, đang lẳng lặng chờ thời điểm, thu hoạch được nhiều hợp ích hơn trong trận tranh đấu “Quan hệ người yêu” giả dối này.

Mà, suy nghĩ trong lòng Nhậm Giang Lâm nghiêng về cái sau hơn, anh vốn cũng không tin thật lòng thật ý gì đó, mối quan hệ nhìn cũng không xứng đôi này, càng giống một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Nói cho cùng, anh cũng không tin Tiêu Việt.

Thậm chí hơn dưới gương mặt không rung động chút nào, trong lòng cũng có khúc mắc với sự gần gũi của Tiêu Việt, suy nghĩ mưu đồ của người này.

Nghĩ tới đây, Nhậm Giang Lâm cười mỉa một tiếng, về sau gặp chiêu phá chiêu là được.

Tắm rửa đơn giản xong, tiện tay lấy khăn tắm trên kệ như thường ngày, lại kéo xuống một chiếc khăn tắm màu xanh đậm, anh chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhậm Giang Lâm sững sờ chốc lát, nhìn về phía kệ, lại còn có một chiếc khăn tắm màu trăng đặt ngay ngắn ở đó.

Tuy anh có nhiều bất động sản ở Thượng Hải, nhưng chỉ có nơi này, ngoại trừ anh và một công nhân nữ thỉnh thoảng đến quét dọn nấu cơm, chưa từng có ai tới, anh cũng không thích dẫn người đến chỗ riêng tư này, cho nên đồ dùng gì đó đều chỉ chuẩn bị cho chính anh, chiếc khăn tắm trên tay là của người khác.

Nhậm Giang Lâm đột nhiên nghĩ đến người ban nãy bị anh từ chối ở ngoài cửa. Nhậm Giang Lâm hơi nhíu mày, đặt khăn tắm lại chỗ cũ, ra khỏi phòng tắm, lúc đi lên phòng ngủ trên tầng, anh cẩn thận quan sát căn nhà.

Tổng thể ngôi nhà cũng không khác quá nhiều trong trí nhớ, nhưng trước cửa vào có một đôi dép lê của nam, vườn hoa treo đèn đêm bên ngoài có thêm một cái ghế mây, phòng sách lớn đầu bậc thang trong nhà ban đầu dùng để cất sách vở, gần như sửa lại toàn bộ, ba chiếc bàn dài xếp theo thứ tự, sáu chiếc máy tính để bàn đặt trên bàn, mà sách trên giá sách, ngoài loại máy tính, công nghệ thông tin, cũng chỉ có vài tờ báo tài chính và kinh tế nằm rải rác trên bàn…

Có người làm việc với máy tính trong phòng này, mà anh…

Nhậm Giang Lâm hơi bực bội lắc đầu, không muốn nhìn nữa, quay người đi lên tầng.

Phòng ngủ không hề thay đổi, duy chỉ có phòng để quần áo mở rộng thông gió liếc mắt nhìn thấy có hai chiếc áo thun, phong cách đó không thể nào là của anh.

Trong lòng Nhậm Giang Lâm hơi run.

Nhưng không đợi anh suy nghĩ tỉ mỉ, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, lúc này dì sẽ không đến, Nhậm Giang Lâm nhăn mày lại, chân dài sải bước, nhanh chân ra khỏi phòng ngủ, đã thấy người vốn nên rời đi đứng trong sảnh ngẩng đầu nhìn về phía anh.

“Sao cậu lại ở đây.” Trong lòng Nhậm Giang Lâm hơi tức giận, tuy rằng anh biết có lẽ người này ở đây không phải giả, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy người này chưa có sự đồng ý của anh đã vào nhà, anh vẫn có phần không kiên nhẫn.

“Tức giận rồi?” Nghe giọng điệu này, Tiêu Việt đã biết người này thật sự tức giận, vội vàng cười giải thích nói: “Em vốn định về, nhưng đi đến nửa đường quay đầu nghĩ, phòng kia em không ở gần một năm rồi, cũng không biết bụi tích dày bao nhiêu, không ai ở nhà chỉ sợ chăn cũng mốc meo.”

Thật ra Tiêu Việt chưa hề rời đi, ngồi ở cửa hóng gió lạnh cuối thu một lát, hắn đoán sơ được bây giờ Nhậm Giang Lâm sẽ có suy nghĩ gì về hắn. Lúc trước mới quen Nhậm Giang Lâm nghĩ gì về hắn, bây giờ cũng có suy nghĩ đó, có lẽ còn không bằng lúc trước.

Điều này nguy hiểm cỡ nào? Tiêu Việt không thể không biết.

“Cậu biết mật khẩu?” Không biết Tiêu Việt đang nghĩ gì, Nhậm Giang Lâm lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên biết rồi, chưa kể, trước đó em đã từng nhắc với anh, khóa mật khẩu trong mắt em, cũng giống như không khóa…” Tiêu Việt không nhịn được cười nói: “Đương nhiên, em chưa bao giờ lợi dụng thủ đoạn phi pháp giải mật khẩu trong nhà, đều đợi anh nói cho em biết.”

“…” Nhậm Giang Lâm nhất thời không biết nên trả lời thế nào, mãi mới nói: “Vậy cậu có thể thông cảm cho người có cảm xúc hết sức “lạ lẫm” đối với cậu không?”

“Đương nhiên em sẽ thông cảm,” Nói đoạn, Tiêu Việt đi từng bước lên lầu, vừa đi vừa nói: “Nhưng, công bằng với nhau, ông chủ Nhậm à, em nghĩ anh cũng nên cân nhắc cho tâm trạng của người còn ký ức như em chứ?”

“Em hứa với anh, sẽ không đến gần quá mức, bởi vì trong mắt anh, em chỉ là người xa lạ,” Đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt nhìn chăm chú vào người trước mặt, cười nói: “Nhưng ngược lại, anh cũng nên cho phép em đến gần thích hợp, bởi vì trong mắt em, anh là người em yêu nhất.”

Tình cảm của Nhậm Giang Lâm là trống không, trống không mang ý nghĩa không có gì cả, hết thảy đều mới, có thể thích hắn một lần nữa, đương nhiên cũng có thể không… Thậm chí hơn, sẽ còn thích người khác. Không phải không có lòng tin đối với bản thân, mà Tiêu Việt hiểu, tình cảm là chuyện mình không thể khống chế, chính hắn không phải là một ví dụ, không khống chế nổi thích Nhậm Giang Lâm, cho dù người bình thường nghĩ là không thể.

“Nhậm Giang Lâm, em muốn theo đuổi anh một lần nữa.”

Hóng gió lạnh giữa đêm, điều Tiêu Việt nghĩ tới chỉ có cái này.
« Chương TrướcChương Tiếp »