Tiêu Việt chơi game vô cùng trâu bò, chuyện này, cũng chỉ bạn thân từng chơi game với hắn mới biết được.
Mấy người Uông Trạch trước khi quen Tiêu Việt, nhắc đến Tiêu Việt xuất hiện trong đầu đều là mấy từ như “Vua kỹ thuật”, “Hacker”, “Vô lại tà ma”, “Truyền thuyết IT”.
Trong cái nhìn của họ, thời gian của người như Tiêu Việt đều tiêu vào kỹ thuật IT, làm thế nào cũng không có khả năng có thời gian đi chơi game. Nói cho cùng esports và kỹ thuật IT hoàn toàn là hai thứ khác biệt, esports cần tốn thời gian luyện tay, quen thuộc đến thành thần, cái này cần thời gian nhất định.
Trên đời này không có ai là toàn năng, có thể trở thành một nhân vật đứng đầu trong ngành, chuyện này đã là trong trăm triệu chọn một rồi, Tiêu Việt lại làm kỹ thuật IT đến trình độ cao nhất ở độ tuổi này, có thể thành “thần” trong một nhóm đã rất khó lường, sao có thể giỏi đáng kinh ngạc ở một ngành khác?
Cho nên, khi lần đầu tiên nghe bạn bè bên cạnh nói Tiêu Việt trong truyền thuyết kia chơi game cũng rất mau lẹ, phản ứng đầu tiên trong lòng bọn Uông Trạch cũng chỉ là “À, cậu ta chơi game lợi hại”, cũng chỉ lợi hại mà thôi.
Trình độ lợi hại kia là trong một đám bạn, có thể dẫn người trà trộn ở game tầng giữa, không lừa người, cái loại lợi hại đánh thắng trong những người bình thường, qua cơn nghiện.
Nhưng mà, ý nghĩ này đã nát hoàn toàn trong lần đầu tiên chơi game với Tiêu Việt.
Kỹ thuật đó của Tiêu Việt đâu chỉ lợi hại là có thể miêu tả.
Cũng chính là lúc này họ mới giật mình nhận ra trí nhớ của Tiêu Việt hơn người.
Trí nhớ hơn người đã có thể thuần thục nắm giữ địa hình, biết chỗ nào có thể có người, chỗ nào có thể trốn đi gϊếŧ người. Phản ứng của Tiêu Việt cực nhanh, tư duy nhanh nhạy, khả năng tính toán tốt như biếи ŧɦái, lúc đang chơi CS có thể nghe âm thanh mà biết vị trí, thông qua tiếng súng và tiếng bước chân phán đoán vị trí của quân địch.
Cho nên khi bọn họ nhìn chằm chằm bản đồ, Tiêu Việt đã dự đoán đến bước tiếp theo phải đánh thế nào đi như nào.
Phải, người này có thể đạt đến độ cao khiến người ngưỡng mộ trong công nghệ thông tin máy tính, cái đầu sao có thể bình thường?
Chưa kể Tiêu Việt không chỉ có đầu tốt.
“Tôi cũng không có hứng thú với kỹ thuật IT ngay từ đầu, đàn ông tuổi dậy thì ai không thích chơi game? Thao tác trò chơi này hầu như đều là một thông lệ, luyện nhiều năm như vậy còn có thể kém đến đâu? Trò chơi mới sản xuất ra luyện thêm hai lần làm quen bản đồ, đường chạy là được rồi.”
Đây là nguyên văn lời của Tiêu Việt.
Người như vậy mới là đáng sợ nhất. Có lẽ khi trò chơi vừa bắt đầu, người này đã dự đoán ra vị trí bạn sẽ ẩn núp từ phương hướng bạn rớt xuống, trước khi suy nghĩ của bạn chưa hoàn toàn tiến vào thi đấu trò chơi, đã bị người đoán trước vị trí của bạn cắt cổ từ phía sau.
Cũng ví dụ như thảm trạng của Doãn Triết Ngạn.
“Đây là trùng hợp đúng không?”
Bắt đầu nửa phút đã chết một người, thấy thế nào cũng chỉ là trùng hợp, “Vận may của Doãn Triết Ngạn không tốt, ‘Tiêu Việt’ này chắc hẳn là đúng lúc rơi sau lưng cậu ta.”
Trịnh Hạo cau mày, vừa rồi hắn ta không chú ý bên kia xảy ra chuyện gì, cho nên không rõ ràng tình hình thế nào, cho dù “Tiêu Việt” kia có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là một mình Tiêu Việt mà thôi, đội kia chỉ đổi một mình hắn, không có thay đổi quá lớn.
Nghĩ vậy Trịnh Hạo cười một tiếng, chưa kể trong trò chơi “Tận thế” này, ở trước mặt hắn ta, vẫn chưa có người có thể lật được hoa, “Mọi người chú ý nhiều hơn, đừng mất tập trung, trò chơi vừa mới bắt đầu.”
Bên kia lơ là như nào, Tiêu Việt đã nhìn ra từ cách đấu của bọn họ.
Theo đuổi không bỏ, công kích có thừa phòng ngự không đủ, cho nên khi tai nghe truyền đến câu hỏi của bọn Uông Trạch, Tiêu việt cười lên.
“Mặc dù đã chết một Doãn Triết Ngạn, nhưng bây giờ chúng ta vẫn ở vào thế yếu tám đấu mười lăm, hơn nữa đội A còn là tổ hợp esports chuyên nghiệp.”
“Số 2, 7, 8 của nhóm minh tinh đội B, mọi người không cần phải để ý đến, mấy người bọn họ xác sống cũng không đối phó được, giữ lại thanh lý xác sống, bây giờ mấu chốt của chúng ta đó là thừa dịp trước khi đội A vẫn chưa hiểu rõ, xử lý mấy người đội A.” Tiêu Việt nói.
“Số năm của độ B thì sao? Người phụ nữ tên là ‘Mùa đông thuần khiết’, cô ta bắn súng trật lất, đánh lung tung một trận này hơi nguy hiểm.”
“Cũng giữ lại đi, một đám đàn ông đội B bên cạnh cô ta, nguy hiểm nhất là chính bọn họ.”
Tiêu Việt nói vậy, chú ý tới góc tây nam có người mai phục, lập tức nằm rạp xuống đất, viên đạn sượt qua người. Khẽ ngẩng đầu quan sát, nhưng lại không nhìn thấy người. Cẩn thận suy nghĩ địa hình bên kia, Tiêu Việt hỏi:
“Có người ở chỗ phía Tây Nam không?”
“Tôi ở đó.” Nhạc Đào Tiến trả lời.
Nhớ lại bản đồ và vị trí tay bắn tỉ mai phục vừa nãy, Tiêu Việt nhíu mày nói: “Góc Tây Nam có ngôi nhà bỏ hoang màu đỏ nhạt, phía Bắc nhà hoang có thùng rác, anh trốn vào trong thùng rác, nhắm chuẩn góc Đông Bắc, nhìn thấy người thì bắn chết hắn.”
“Được.”
Sau khi sắp xếp xong, Tiêu Việt tắt micro, bò lổm ngổm chậm rãi xê dịch ra sau, đợi dịch đến bên cạnh mương hắn mới lặng lẽ tuột xuống.
Bắn súng sẽ có âm thanh, hắn bèn lấy dao găm ra giải quyết mấy xác sống, ẩn thân trong mương.
Đợi chú ý đến người tên là “Lương” của đội A chuẩn bị đánh lén Cung Hữu vĩ, Tiêu Việt mở micro, “Cung Hữu Vĩ, chú đừng nhúc nhích.”
“Hả?”
“Chú cứ đứng ở đó giả vờ ngắm xác sống.” Tiêu Việt nói đến đây, thấy người đứng phía sau Cung Hữu Vĩ móc dao găm ra.
Tiêu Việt hít sâu một hơi, nhảy một cái ra khỏi mương, giữa không trung đổi súng bắn tỉa cũng nhắm ngay người kia, bóp cò không hề do dự!
“Đoàng ——!”
“Hệ thống nhắc nhở: ‘Lương’ số 7 của đội A bị súng tập kích gϊếŧ chết, hung thủ ‘Tiêu Việt’! ‘Lương’ số 7 của đội A bị súng tập kích gϊếŧ chết, hung thủ ‘Tiêu Việt’!“Cái gì?”
Trịnh Hạo sững sờ.
Cùng lúc đó, hệ thống lại vang lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
“Hệ thống nhắc nhở: số 3 ‘Sào Huyệt Hoàng Hôn’ của đột A bị súng tập kích gϊếŧ chết, hung thủ ‘Ba Đào’! số 3 ‘Sào Huyệt Hoàng Hôn’ của đột A bị súng tập kích gϊếŧ chết, hung thủ ‘Ba Đào’!”“Uầy uầy uầy uầy uầy ——!”
Khán giả xôn xao.
“Hoàng Hôn bị gϊếŧ? Hoàng Hôn? Hoàng Hôn kia? Có lầm không! Tay bắn tỉa nổi tiếng ‘Tận thế’! Tay bắn tỉa quan trọng nhất trong đội ‘Lãnh Sương’!”
“Ba Đào là ai, má ơi sao người này làm được!”
“Còn là bị đánh úp?!”
“Sao một ván trước không chú ý đến anh ta?! Là cao thủ à!”
“Không không không, vừa rồi mấy người có nhìn thấy phân chia màn hình không? Cái người tên là ‘Tiêu Việt’ kia thế mà nổ súng giữa không trung!”
“Ơ? Tôi cũng nhìn thấy! Tôi còn tưởng là người tên ‘Viagra’ của đội C chết chắc rồi, ‘Tiêu Việt’ này cũng không biết đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào!”
Nhậm Giang Lâm sững sờ nhìn màn hình lớn, cảnh tượng Tiêu Việt bắn gϊếŧ số 7, anh nhìn thấy hết không sót tí nào, mạng sống của Cung Hữu Vĩ như treo trên sợi tóc mà không biết, ban đầu anh tưởng rằng đội C sẽ mất đi một đồng đội, nào biết Tiêu Việt đột nhiên xuất hiện, giữa không trung một phát súng mất mạng, khiến người đứng quan sát hắn đều hãi hùng khϊếp vía. Cái gọi là bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau có lẽ là vậy. Trong thời gian chưa đến năm giây, cho đến khi hệ thống nhắc nhở Tiêu Việt đánh gϊếŧ thành công, anh mới hoàn hồn.
Nhìn chăm chú vào Tiêu Việt cách đó không xa đưa lưng về phía anh, đôi mắt Nhậm Giang Lâm sáng lên.
Tiêu Việt, người này… thật sự rất thú vị.
Giống như người sinh ra chỉ vì máy tính, cái người vốn cho rằng chỉ được gọi là thần về IT, nói không chừng trong trò chơi này, mới là vị thần không để lộ tài năng.
Thư Dụ quan sát Nhậm Giang Lâm, thấy người bên cạnh không chớp mắt nhìn Tiêu Việt ở bên kia, Thư Dụ rủ mắt xuống.
“Không ngờ, anh Tiêu chơi game giỏi như thế.”
“Tôi cũng không ngờ tới.” Nhậm Giang Lâm.
“Anh…”
Nhậm Giang Lâm quay đầu, nhìn Thư Dụ muốn nói lại thôi, híp mắt lại, “Sao vậy?”
Ngẩng đầu đối mặt với Nhậm Giang Lâm một lát, anh ta muốn nhìn thấu giờ phút này Nhậm Giang Lâm đang nghĩ gì, nhưng cho dù như thế nào anh ta cũng chỉ nhìn thấy cặp mắt đen như mực kia tràn đầy ý cười, không nhìn thấy nội tâm anh giấu ở dưới đáy.
Thư Dụ nhíu mày, “Không có gì…”
“Lương” và “Hoàng Hôn” chết rồi, trong kênh đội ngũ không nghe được giọng nói của họ, Trịnh Hạo nhìn chằm chằm màn hình, lại lùng nói: “Hoàng Hôn chết như thế nào?”
“Tôi vừa nhìn thấy,” “Thiên Duệ” trả lời: “Thùng rác góc Tây Nam nhà nhỏ hình như có người trốn.”
“Cái gì?” Trịnh Hạo kinh ngạc nói.
“Tôi cũng vừa mới biết, cho tới nay không phát hiện góc đó có thể trốn.”
“Không thể nào là ‘Ba Đào’ phát hiện được, bản đồ này là bản đồ mới, một ván trước tôi và hắn đã đối chiến, kỹ thuật của hắn không tệ, nhưng luyện tập chưa đủ cừ, chưa quen thuộc bản đồ.”
Trịnh Hạo nghe vậy lạnh mặt lại, không có khả năng một ván trước chưa quen, ván này đã tìm ra được điểm trốn mà một tháng hắn ta cũng chưa tìm ra. Biến cố duy nhất của cả trận nằm trên người “Tiêu Việt” kia, nói cách khác khả năng lớn là “Tiêu Việt” nói cho bọn họ biết, “Tiêu Việt” kia vô cùng quen thuộc bản đồ.
Nghĩ đến “Lương” bị ”Tiêu Việt” đánh lén, Trịnh Hạo cắn răng, thậm chí còn quen thuộc hơn cả “Lãnh Sương” hắn.
Một ván trước thoải mái bóp chết đám nam IT này giống như mèo vờn chuột, nhưng ván này, mở màn giống như bị đảo lộn, người bên đội C chưa chết, đội A bên này đã chết hai người!
“Cướp lại!” Trịnh Hạo nghiêm nghị nói: “Làm thịt cả đội C cho tôi! Để lại ‘Tiêu Việt’ kia cho tôi, tôi tự xé nát hắn!”
“OK!”
Bên kia.
Uông Trạch bị số đội A truy sát, chạy thoát thân đến nỗi tay cũng bị chuột rút, “Anh Việt! Bọn hắn đến thật đấy, làm sao đây!”
“Mấy người đuổi theo mày? Vị trí nào?” Tiêu Việt núp trong bóng tối, nạp đạn cho súng, chậm rãi ló đầu ra, một phát sung nổ minh tinh của đội B.
“Một người, số bốn bí danh ‘Thiên Duệ’ của đội A, trên cầu lớn ở giữa khu.”
“Tao và Cung Hữu Vĩ ở gần, lập tức tới ngay! Còn có những minh tinh này của đội B, mọi người thấy cơ hội, nổ hết đi.”
“Khoan đã! Anh Việt mọi người đừng tới đây! Có mai —— ”
Uông Trạch nói còn chưa dứt lời, đã ngắt kết nối.
Một dây sau, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở:
“Số 2 ‘Uông Trạch’ của đội C bị đánh úp tử vong, hung thủ ‘Lãnh Sương’! Số 2 ‘Uông Trạch’ của đội C bị đánh úp tử vong, hung thủ ‘Lãnh Sương’!”Nghe tiếng, Tiêu Việt nhắm mắt lại, mắt rời khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi của Trịnh Hạo ở đối diện, liếc nhìn với Trịnh Hạo bên kia cười đến là khıêυ khí©h, Tiêu Việt cười khẩy.
Gϊếŧ đồng đội tao ngay trước mặt tao?
“Bố đây chơi chết mày!”