Chương 69: Các Anh Lên Cùng Đi!
Cừu Gia Huy và ba trăm người của anh ta nghe thấy Trần Ninh nói vậy thì nét mặt đều thay đổi.
Lên gϊếŧ, lên gϊếŧ thế nào được?
Đùa cái kiểu gì vậy!
Điền Chử trầm giọng quát: “Tắt cả binh sĩ lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!”
binh sĩ của lực lượng đặc biệt được trang bị vũ trang phía sau Trần Ninh hô vang một tiếng rồi nhanh chóng chuyển từ đội hình vuông sang đội hình chiến đấu.
Sau đó lại có tiếng lạch cạch dứt khoát, tất cả đạn của binh sĩ đều đã được nạp.
“Báo cáo thủ trưởng, tất cả binh lính của trung đoàn đặc nhiệm Mãnh Long đã nạp đạn dược vào khoang, xin thủ trưởng chỉ thị.”
Trần Ninh chống tay, lạnh nhạt nói: “Nếu đã vào trạng thái chiến đấu thì hãy gϊếŧ những kẻ chống cự hoặc bỏ chạy.”
Bíp!
Tất cả họng súng của các binh sĩ đều nhằm vào nhóm đối phương.
Keng keng keng…
¡ Toàn bộ đám người Cừu Gia Huy đều kinh hãi, dao găm sắc nhọn trên tay lần lượt rơi xuống đất, mặt cắt không còn chút máu giơ hai tay lên đầu hàng.
Phí lời, hiện tại ai cũng đều nhìn ra Trần Ninh không hề nói đùa.
Nếu kẻ nào dám có chút hành động kỳ quái nào thì chắc chắn sẽ bị gϊếŧ ngay tại chỗ.
Cừu Gia Huy lớn lên trong Chúc gia, còn đã làm lính đánh thuê ở nước ngoài vài năm nên cũng được coi là đã từng trải quả sóng gió nhưng lúc này anh ta cũng vô cùng sợ hãi.
Anh ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, khóe miệng vô cùng khổ sở, hồi hận đến mức muốn tự sát.
Đồng thời trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, không phải thông tin mà Chúc gia thu thập được nói rằng Trần Ninh là một quân nhân đã nghỉ hưu bình thường sao, sao hiện tại lại như thế này?
Điều anh ta không biết là hồ sơ của Trần Ninh là hồ sơ tuyệt mật, thuộc về mức độ bảo mật cao nhất trong năm chữ S, rất ít người ở Trung Quốc có quyền xem chúng.
Ngay cả hồ sơ thật của Đổng Thiên Bảo từng là bảo vệ của Trần Ninh cũng là thứ mà người bình thường không thể tiếp cận được.
Thứ hồ sơ mà Chúc gia điều tra ra được về thân phận của Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo đều đã bị sửa đổi, chỉ là hồ sơ giả để che tai bịt mắt người khác.
Trần Ninh lạnh lùng nhìn Cừu Gia Huy: “Anh vừa rồi nói muốn gϊếŧ tôi phải không?”
Cừu Gia Huy run rẫy nói: “Tôi…”
Anh ta muốn phủ nhận, nhưng lại không dám phản bác.
Bởi vì lúc anh ta dẫn đầu một đám người của mình hung hăng đòi xông lên chém gϊếŧ quả thực đã lớn tiếng kêu gϊếŧ Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo, sống phải thấy người chết phải thấy xác, mọi người đều có thể nghe rõ.
Bóp!
Trần Ninh giơ tay tát đối phương một cái giòn vang!
Cái tát này khiến một nửa bên má Cừu Gia Huy sưng tấy, khóe miệng đầy máu.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Trả lời tôi!”
Cừu Gia Huy trả lời chậm một chút thì ngay lập tức lại bị ăn tát, gãy vài cái răng.
Anh ta vô cùng sợ hãi, khóe miệng đầy máu nhanh chóng nói: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ dám…”
Trần Ninh dửng dưng nhìn Cừu Gia Huy: “Tối hôm qua ở nhà hàng Như Gia ở thành phố Trung Hải, tôi nễ tình là sinh nhật mẹ vợ nên đã tha cho anh một lần. Tôi đã cho anh một cơ hội, nhưng tiếc là anh đã không tận dụng.”
Cừu Gia Huy nghe vậy cũng nhận ra được điều gì đó, sắc mặt anh ta cắt không còn giọt máu, khóe miệng vừa muốn kêu khóc cầu xin.
Nhưng Trần Ninh vừa dứt lời, Điền Chử đã ra tay, vung tay ra lực chém vào cỗ Cừu Gia Huy.
Rắ!
c Tếng gãy xương khiến người ta tê da đầu vang lên, Cừu Gia Huy giống như một con gà trống bị siết cổ, ngã thẳng xuống đất không còn hơi thở.
Cừu Gia Huy chết rồi!
Từng người từng người trong số 300 thủ hạ của Cừu Gia Huy đều kinh hãi, mùi nướ© ŧıểυ thoang thoảng tràn ngập trong không khí, nhiều tên đã sợ hãi đến mức tè ra quần.
Trần Ninh nhìn tất cả những tên còn lại lạnh lùng nói: “Bắt tất cả những người này lại, bí mật lưu đày xuống hầm mỏ ở khu vực Bắc Cảnh vì tội danh vi phạm bí mật quân sự. Khai thác mười năm để cống hiến cho đất nước.”
Trần Ninh biết rằng cái gọi là công ty bảo an của Cừu Gia Huy thực chất là một công ty lính đánh thuê trá hình.
Công ty này của Cừu Gia Huy không chỉ giới hạn trong việc cung cấp dịch vụ bảo vệ cho những người nổi tiếng giàu có mà còn bí mật cung cấp các dịch vụ như chiến đấu, gϊếŧ người và trả thù.
Vì vậy, Trần Ninh không hề thương xót đám người ở hiện trường, trực tiếp ném họ vào hầm mỏ Bắc Cảnh để lao động cải tạo.
Ngay sau đó, toàn bộ người của Cừu Gia Huy bị các binh sĩ của trung đoàn lực lượng đặc nhiệm Mãnh Long hộ tống vào trong xe.
Những người lính đang lần lượt bắt giữ hàng trăm người của Cừu Gia Huy thì đột nhiên có ánh đèn xe từ phía trước lấp lóe, vài xe tải lao tới.
Những người trong xe tải đều là mấy tên lưu manh địa phương, người dẫn đầu tên là Đại Phi.
Ngồi bên cạnh Đại Phi hóa ra lại chính là Lâm Cường, người đã bị Trần Ninh dạy dỗ hôm nay.
Hóa ra Lâm Cường đã nợ Đại Phi tiền cờ bạc mấy chục vạn.
Hôm nay, anh ta đến gặp vợ chồng Lâm Thủy Trụ đòi họ bán ngôi nhà của tổ tiên để lại để trả nợ cho anh ta và đã bị Lâm Thủy Trụ và vợ ông từ chối gay gắt, còn bị Trần Ninh đánh.
Trong lòng có oán hận nên anh ta đã chạy đi tìm Đại Phi, cầu xin Đại Phi báo thù và dạy dỗ Trần Ninh cho anh ta.
Đồng thời, anh ta cũng hứa với Đại Phi, với tư cách là con thừa tự của vợ chồng Lâm Thủy Trụ, sẽ gán nợ ngôi nhà tổ tiên để lại của vợ chồng Lâm Thủy Trụ với giá thấp.
Đại Phi biết rằng những vùng đất ở làng Thanh Tú này sẽ sớm bị phá bỏ.
Đến lúc phá bỏ thì khu đất ở đây sẽ đáng giá rất nhiều tiền vì thế Đại Phi đã không do dự đồng ý.
Vì vậy mới có cảnh này.
Đại Phi đã đưa hơn 20 tên lưu manh nhỏ theo sự dẫn đường của Lâm Cường đến xử lý Trần Ninh.
Biết được Trần Ninh đang đốt giấy tiền bên sông để cúng linh hồn người đã mắt bèn lập tức chạy xe đến.
Nhưng khi chúng chỉ còn cách mấy người Trần Ninh khoảng 30 mét thì tài xế mới nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng dừng lại.
Đại Phi ngồi ở ghế sau xe không biết chuyện gì đang xảy ra, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, sao đột ngột dừng lại làm gì, tiếp tục lái xe lên đi.”
Tài xế ấp a ấp úng nói: “Đại, Đại Phi ca, hình như có chuyện gì đó không đúng!”
Đại Phi vội vàng lên hàng ghé đầu, nhìn phía trước xe hỏi: “Có chuyện gì không đúng?”
Người lái xe run rẩy nói: “Phía trước có nhiều binh lính như vậy, bọn họ hình như đang bắt người!”
Đại Phi và Lâm Cường nghe vậy đều rất kinh ngạc.
Hai người chúng cần thận nhìn về phía trước, quả nhiên có vô số binh lính trang bị vũ trang đang vây bắt một nhóm người rất có trật tự.
Trong chốc lát, sắc mặt Đại Phi tái nhợt, anh ta run rẫy hét lên: “Con mẹ nó, thật là, dọa chết tao rồi. Đi đi đi, quay lại mau, mẹ nhà mày còn ở chỗ này chờ ăn đạn sao?”
Thật đáng tiếc là khi xe của chúng đi tới thì đã sớm bị chú ý.
Điền Chử lúc này đã mang theo một cặp binh sĩ đến bao vây chúng trong máy chiếc xe tải.
Điền Chử gõ cửa kính xe, cửa sổ kéo xuống, Điền Chử nhìn những người có mái tóc sặc sỡ và hình xăm trong xe lạnh lùng hỏi: “Các người đang làm gì ở đây?”
Bọn Đại Phi nào đã nhìn thấy đội hình như vậy?
Ngày thường gặp cảnh sát ở đồn cảnh sát thôi mà cũng phải sợ hãi đi đường vòng, bây giờ nhìn thấy loại giáo quan như Điền Chử cùng binh lính bắn đạn thật vây quanh ở hiện trường khiến bọn chúng sợ hãi không nói nên lời.
Trần Ninh lúc này cũng đi tới, nhìn thấy Lâm Cường trong xe, ánh mắt lạnh lùng: “Lại là anh!”
Lâm Cường ngày hôm nay bị Trần Ninh dạy dỗ vốn đã rất sợ Trần Ninh, hiện tại càng sợ hãi đến mức mắt hồn, nhanh chóng nói: “Tôi sai rồi, tôi không dám nữa. Tôi không nên gọi bọn Đại Phi ca đến báo thù anh. Tôi không nên thế chấp ngôi nhà tổ tiên của bố mẹ mình cho Đại Phi ca…”
Đại Phi ở bên cạnh nghe thấy Lâm Cường nói vậy thì huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa bị đồng đội ngu như lợn làm cho nôn ra máu.
Sau khi Trần Ninh nghe thấy Lâm Cường nói vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, tầm mắt rơi vào trên người Đại Phi: “Anh chính là Đại Phi?”
Đại Phi nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Tôi là…”
Trần Ninh gật đầu: “Các anh tới vừa hay, chúng tôi đang chiến đấu cùng mấy kẻ tà ác. Nếu các anh đã đến rồi thì cùng lên đi.”
Cùng lên?
Cùng lên đi lao động cải tạo!
Lâm Cường và nhóm lưu mạnh của Đại Phi kêu khóc thảm thương bước xuống xe rồi bị áp giải đến chỗ đám người của Cừu Gia Huy, chúng sẽ cùng nhau bị đưa đến khu mỏ Bắc Cảnh để lao động cải tạo.
So với đám côn đồ nhỏ của Đại Phi, thuộc hạ của Cừu Gia Huy nghe nói chỉ là cải tạo lao động mười năm thì ngược lại lại bình tĩnh chấp nhận.
Bọn chúng dù sao cũng không phải thứ tốn đẹp gì, lần này Trần Ninh không bắn chúng đối với chúng đã là được ân xá lớn rồi.
Vì vậy, các nhân viên bảo an của công ty bảo an Huy Hoàng bị bắt đã tức giận nói với nhóm người Đại Phi: “Khóc cái gì, nhanh lên, chỉ chờ có bọn mày thôi đấy, chúng ta cùng nhau đi cải tạo cho tốt.”