Chương 67: Trời Sinh Thiên Tài
Ngày hôm sau, sau khi Trần Ninh chào tạm biệt cả nhà Tống Sính Đình bèn lên chuyến bay phổ thông với Đỗổng Thiên Bảo đến tỉnh lị Thiên Hải.
Về phần Điền Chử và Bát Hỗ Vệ, còn có hai nghìn binh sĩ đặc nhiệm Mãnh Long của Bắc Cảnh sẽ đi một máy bay quân sự khác đến Thiên Hải.
Khi Cừu Gia Huy biết rằng Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo đã đến Thiên Hải thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngạc nhiên là vì Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo đã đắc tội Chúc gia mà còn dám đến thành phố Thiên Hải. Lẽ nào họ không biết rằng đại bản doanh của Chúc gia chính là ở thành phố Thiên Hải sao?
Vui mừng bất ngờ là vì Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo đã rời khỏi Trung Hải, vậy càng dễ đối phó hơn.
Cừu Gia Huy lập tức triệu tập toàn bộ ba trăm thủ hạ tài giỏi của công ty bảo an đi theo anh ta đến Thiên Hải.
Anh ta muốn biểu hiện tốt trước cửa nhà lão gia, báo thù rửa hận cho Chúc đại thiếu.
Sau khi Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo đến Thiên Hải, đầu tiên là đến thăm hỏi gia đình của những đồng đội đã hy sinh với thân phận là những người đồng đội bình thường.
Khi Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo đến thăm gia đình các liệt sĩ này, họ bí mật chú ý xem các gia đình này có gặp khó khăn gì không.
Nếu có khó khăn gì, anh đều viết ra từng thứ một, sau đó quay lại lệnh cho Điền Chử phái người đến giải quyết.
Vào buổi chiều, Trần Ninh và Đổng Thiên Bảo đến nhà Lâm Phong.
Lúc Lâm Phong qua đời, Trần Ninh đã mệnh lệnh trợ cấp gấp đôi một khoản tiền, cũng chính là hai trăm vạn.
Ngoài ra, Trần Ninh còn tự bỏ túi mình ra trả riêng một trăm vạn, tổng cộng là ba trặm vạn rồi cử Điền Chử đích thân đưa tiền trợ cấp cho bố mẹ Lâm Phong.
Nhưng hiện tại lúc Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo đến Lâm gia thì lại sửng sốt trước ngôi nhà cũ nát trước mặt.
Mục đích ban đầu của khoản tiền trợ cấp là để gia đình các liệt sĩ bớt gánh nặng về tài chính.
Nhưng tại sao chỗ ở của nhà họ Lâm lại vẫn tồi tàn đến vậy?
Trần Ninh cau mày, cùng Đồng Thiên Bảo lại gần.
Cánh cửa của ngôi nhà cũ nát này đang mỏ, tiếng cãi vã gay gắt vang lên từ phòng khách.
Hóa ra là cha mẹ của Lâm Phong, Lâm Thủy Trụ và Phùng Nguyệt Nga đang tranh cãi với con thừa tự Lâm Cường.
Lâm Thủy Trụ và vợ chỉ có một cậu con trai là Lâm Phong, sau khi Lâm Phong chết bọn họ cũng coi như tuyệt hậu.
ề Hai vợ chồng đều cảm thấy sau trăm năm sau không có ai tiễn đưa cũng là một điều vô cùng đau buôn.
Vì vậy đã cân nhắc việc lấy Lâm Cường, cháu trai cùng dòng tộc làm con trai của họ.
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng thật đáng tiếc con người Lâm Cường này ăn giỏi lười làm, chơi bời trác táng lại còn ham mê cờ bạc.
Hai năm trở lại đây, Lâm Cường liên tục thua vài trăm vạn, mỗi khi thua lỗ, anh ta lại đến xin tiền vợ chồng Lâm Thủy Trụ.
Tiền bồi thường của Lâm Phong đáng thương đều bị Lâm Cường trộm sạch.
Tuy nhiên tên Lâm Cường này không dừng lại ở đó, gần đây anh ta lại mắc thêm khoản nợ cờ bạc đến ba mươi vạn, đường cùng, anh ta lại đến xin tiền vợ chồng Lâm Thủy Trụ.
Nỗi đau của Phùng Nguyệt Nga cũng là từ đây mà ra, bà ấy khóc nói: “Gia đình chúng ta đã làm điều ác gì chứ!”
Lâm Cường nhéch mép nói: “Mẹ, mẹ khóc cũng vô dụng. Con đem tiền đi đánh bạc không phải là muốn có thêm chút tiền dưỡng lão cho mẹ hay sao, giờ con không may thì còn có thể có cách nào? Hai người mau chóng đưa tiền cho con trả nợ đi.”
Lâm Thủy Trụ tức giận nói: “Chúng tôi mắt mù nên mới nhận cậu làm con thừa tự. Chúng tôi không còn tiền nữa. Cậu mau cút khỏi đây!”
Lâm Cường cau mày nói: “Bố, con thừa tự cũng là con của bố mà.”
Lâm Thủy Trụ hung hăng nói: “Cậu đánh cược bao nhiêu tiền, tiền của nhà chúng ta đều bị cậu cuỗm đi sạch rồi, mau đi đi, không có tiền.”
Lâm Cường lo lắng: “Món nợ cờ bạc này của con là của Phi ca.
Nếu không trả tiền đúng hạn, chúng sẽ gϊếŧ con mát.”
Lâm Thủy Trụ: “Vậy cũng chính là cậu tự làm tự chịu.”
Lâm Cường vừa sợ vừa tức giận: “Bố mẹ, nếu con có mệnh hệ gì thì sau khi hai người chết sẽ không ai đưa tiễn, đến lúc đó hai người sẽ trở thành nắm mồ vô danh!”
Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo ở ngoài cửa nghe đến đây trong mắt toàn là lửa giận.
Cả hai vợ chồng Lâm Thủy Trụ đều vô cùng tức giận, ông ấy lớn tiếng nói: “Chuyện đó không cần cậu quản, hơn nữa trong nhà đã không còn tiền rồi. Cậu sớm đã cuỗm hết tiền bồi thường của Phong nhi rồi, chúng ta nào có có tiền để cho cậu đi trả nợ cờ bạc nữa?”
Lâm Cường hét lên: “Không phải là còn gian nhà cũ này sao?
Trước đây Đại Phi ca đã nói rằng khu vực này sẽ được phát triển không phải sao? Phí đền bù ước tính là một hai trăm vạn, hay là gán gian nhà cũ này cho Đại Phi ca là được. Không chỉ trả được nợ cò bạc mà còn có thể kiếm được một khoản tiền.”
Lâm Thủy Trụ cùng vợ nghe xong lời này của Lâm Cường thì tức giận đến mức toàn thân run rẫy nói: “Tên súc sinh này, mày vậy mà lại có ý tứ như vậy, mày có còn là người không?”
Lâm Cường hùng hồn nói: “Tôi là con thừa tự của các người.
Dù sao sau khi hai người chết đi, căn nhà này sớm muộn cũng thuộc về tôi. Bây giờ tôi bán đi thì có gì không đúng…”
Lâm Cường chưa kịp nói xong thì đã dừng lại vì thấy hai người đàn ông lạ mặt đi vào.
Trong hai người đàn ông này, một người thì cao to với đôi mắt sáng như sao, người kia thì vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.
Đó chính là Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo!
Lâm Cường cau mày khi thấy hai người Trần Ninh, giọng nói không hề hảo cảm hỏi: “Các anh là ai?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi là chiến hữu của Lâm Phong. Tôi tới đây thăm nhà Lâm Phong.”
Lâm Thủy Trụ và Phùng Nguyệt Nga nghe nói Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo là bạn của Lâm Phong liền vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt, nhiệt tình đứng lên chào hỏi: “Hóa ra là chiến hữu của A Phong, mau vào trong nhà ngồi đi.”
Lâm Thủy Trụ xấu hỗ nói: “Tôi rất xin lỗi vì trong nhà không có gì ngon để chiêu đãi mọi người.”
Trần Ninh cười nói: “Bác trai, cháu tên là Trần Ninh, còn đây là Đồng Thiên Bảo. Chúng cháu là anh em với Lâm Phong, là người nhà, bác đừng coi chúng cháu là người ngoài.”
Lâm Cường thấy vợ chồng Lâm Thủy Trụ không thèm quan tâm đến mình mà lại tiến lên chào đón Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo thì không hài lòng nói to: “Bố mẹ, đừng quan tâm đến máy thằng lính quèn nghèo kiết xác này. Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận về việc thế chấp căn nhà này được không?”
Lâm Thủy Trụ lạnh lùng nói không cần bàn luận, sau đó nói với Trần Ninh rằng ông đi ra ngoài vườn nho hái hai chùm nho chiêu đãi mọi người.
Phùng Nguyệt Nga cũng đi đun nước, pha trà cho Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo.
Lâm Cường thấy vợ chồng Lâm Thủy Trụ không chịu bán nhà trả nợ cờ bạc cho mình thì sắc mặt rất khó coi, chửi rủa nói: “Đúng là hai ông bà già mãi không chịu chết!”
Trần Ninh đang ngồi bên cạnh bèn nhìn vào mắt Lâm Cường, một tia lạnh lẽo lóe lên.
Lâm Cường nhìn chằm chằm Trần Ninh, trừng mắt nói: “Anh nhìn cái gì?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, chỉ vào một cái gạt tàn thuốc lá cách đó không xa: “Làm phiền mang cái đó lại đây cho tôi!”
Lâm Cường nghe vậy sững sờ, sau đó thầm nghĩ: Hút thuốc mà cũng cần phải có gạt tàn, tên này cũng khá vệ sinh.
Nghĩ vậy, anh ta cầm cái gạt tàn trên mặt bàn lên, đưa cho Trần Ninh: “Của anh!”
Trần Ninh cầm lấy cái gạt tàn, thuận tay đánh vào trán tên tiêu tử này.
Chỉ trong tích tắc, chiếc gạt tàn vỡ tan còn đầu của Lâm Cường rỉ máu tươi, anh ta ngã xuống hét lên.
Trần Ninh tức giận bừng bừng đứng lên: “Lâm Phong là anh em của tôi, bố mẹ anh ấy chính là bố mẹ tôi. Thứ lòng lang dạ sói như cậu có quyền gì mà lấy hết tiền dưỡng già anh em tôi để lại cho bố mẹ?”
“Còn muốn ép hai người già bán nhà trả nợ cò bạc!”
Trần Ninh nhắc bổng đối phương lên, vung tay giáng cho đối phương vài cái tát rất mạnh vào mũi và mặt, khiến miệng anh ta chảy đầy máu.
Lâm Thủy Trụ đang hái nho ở ngoài nhà, và Phùng Nguyệt Nga đang đun nước trong bếp đều nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi lên.
Hai vợ chồng vô cùng kinh ngạc khi thấy Trần Ninh vừa mắng vừa tát vào mặt Lâm Cường, thậm chí còn quên bảo anh dừng lại.
Trần Ninh tát Lâm Cường vài cái, sau đó lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, mau nhận sai về chuyện vừa rồi, ngoan ngoãn nói lại một lần. Nếu có một câu khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ phế cậu.”
Lâm Cường rốt cuộc chỉ là một tên lưu manh bình thường, nào có thể chịu được khí tức gϊếŧ người của Trần Ninh? Nào có thể chịu được sự dạy bảo của Trần Ninh?
Anh ta vừa khóc vừa thú nhận, liên tục nói: “Tôi sai rồi, tôi không nên đánh cược tiền bạc, tôi không nên dùng tiền trợ cấp của Phong ca để trả nợ cờ bạc, tôi càng không nên ép cha mẹ bán nhà… “
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Còn nữa!”
Lâm Cường sững sờ, anh ta không nhớ ra được còn chuyện gì nữa.
Trần Ninh lại vung tay tát Lâm Cường một cái nữa, đánh gãy vài cái răng của Lâm Cường, lạnh lùng nói: “Vừa rồi không phải cậu nói ai không có người đưa tiễn phải không?”
Lâm Cường vội vàng nói: “Có có có, sau khi bố mẹ qua đời, con trai là tôi sẽ khăn áo, hiếu thuận tiễn đưa hai vị trưởng lão…”
Trần Ninh nhấc chân đá văng anh ta bay ra ngoài, trầm giọng nói: “Cậu là cái thá gì, cũng xứng làm con của hai bác sao?”
“Tôi với Lâm Phong có tình huynh đệ. Sau này bác trai sẽ là bố tôi, bác gái sẽ là mẹ tôi.”
“Sau này tôi sẽ hiếu thuận với hai vị trưởng lão. Dù là trăm năm sau, Trần Ninh tôi cũng sẽ đưa tiễn họ con đường cuối cùng, cậu cút khỏi đây cho tôi!”
Lâm Cường ôm ngực bị thương, xấu hỗ bỏ chạy ra ngoài.
Sau khi chạy thoát ra ngoài, anh ta quay lại chửi: “Hai cái ông bà già chết tiệt, thật sự bảo tên này đến dạy dỗ tôi à?”
“Anh ta còn không phải nhắm vào tiền của hai ông bà, biết căn nhà cũ sắp được đền bù cho nên mới nhận hai ông bà là bố mẹ. Các người cứ chờ đó mà hối hận đi.”
Sau khi Lâm Cường nói xong bèn nhanh chóng bỏ đi.
Lâm Thủy Trụ nhìn Trần Ninh chằm chằm như là muốn chứng minh điều gì đó.
Trần Ninh cười khổ: “Bác trai, cháu không phải là người nói dối.”
Lâm Thủy Trụ đột nhiên kích động: “Cậu là thiếu soái, là Bắc Cảnh thiếu soái, thủ trưởng của A Phong, đúng là cậu rồi. Lúc trước A Phong đã cho tôi xem ảnh của cậu, nói cậu là người anh hùng mà nó ngưỡng mộ nhất!”
Trần Ninh không ngờ Lâm Thủy Trụ lại nhận ra thân phận thật của mình.
Anh lắc đầu và nói nhỏ: “Cháu không phải là anh hùng gì cả.
Vinh quang của cháu thuộc về tất cả các chiến sĩ, kể cả những anh em đã hy sinh trên chiến trường.”
“Những gì cháu nói vừa rồi là nghiêm túc, bố, mẹ, A Phong đi rồi, từ nay con sẽ là con trai của hai người!”
Vợ chồng Lâm Thủy Trụ kích động nước mắt lưng tròng, vừa nắm lấy tay Trần Ninh vừa nói: “Con ngoan, chúng ta lại có thêm một đứa con trai, còn là trời sinh thiên tài nữa!”