Chương 34: Bồi Thường 3.
Vạn Thật ra thì, thời điểm chiếc BMW m760lixdrive của Trần Ninh cùng Tống Sính Đình dừng lại ở ven đường, đám những tên côn đồ ở hiện trường kia, cũng đã chú ý tới.
Dẫu sao đây là một chiếc xe sang hơn hai trăm vạn, người bình thường không thể mua được chiếc xe tốt như vậy.
Quyển Mao thấy những tên côn đồ, chú ý tới Trần Ninh và Tống Sính Đình trên xe, biết là lão tổng tập đoàn Ninh Đại tới.
Vào lúc này, thấy Trần Ninh từ trên xe bước xuống.
Quyển Mao cùng một thuộc hạ của anh ta, nhìn nhau, sắc mặt bắt thiện nhìn Trần Ninh.
Hồng Đại Tường thấy Trần Ninh tới, vội vàng nghênh đón, một mực cung kính nói: “Trần tiên sinh, ngài tới rồi, những người này rất vô lý…”
Trần Ninh nhìn Hồng Đại Tường một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi, lau máu ở khóe miệng ông trước đi.”
Hồng Đại Tường nghe vậy, khó khăn dùng ống tay áo, lau sạch máu tươi trên khóe miệng.
Trần Ninh quay đầu nhìn hướng đám côn đồ hung thần ác sát Quyển Mao kia, lạnh nhạt nói: “Ai phái các người tới gây chuyện?”
Quyển Mao cùng thuộc hạ của anh ta hai mắt nhìn nhau, cả hai đều cười nhạt.
Quyển Mao quan sát trên dưới Trần Ninh, khà khà nói: “Tiểu tử, mày muốn trở thành anh hùng ở trước mặt cô chủ xinh đẹp sao?”
“Vậy tao cân nhắc một chút, mày có khả năng này hay không!”
Quyển Mao vừa nói, bỗng nhiên nâng tay lên, bàn tay hung hãn hướng mặt Trần Ninh ra tay.
Anh ta muốn giáng cho Trần Ninh một bạt tai vang dội giống như cách anh ta giáng cho Hồng Đại Tường mới vừa rồi.
Anh ta một chiêu như vậy ngày thường đều thuận lợi, lần nào cũng chuẩn.
Nhưng lần này, tay anh ta còn chưa rơi vào trên mặt Trần Ninh, Trần Ninh đã nâng tay trái lên, dễ dàng bắt lấy cỗ tay anh ta, khiến bàn tay anh ta dừng lại ở giữa không trung, cứng rắn không có cách nào rơi xuống.
“Mày!
Quyển Mao cảm giác tay phải mình bị con cọp kiềm kẹp lại vậy, dù cho anh ta dùng sức lực toàn thân, vẫn không thể nhúc nhích một chút nào, anh ta vừa kinh hãi vừa tức giận trợn mắt nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh cũng đã trở tay cho anh ta một cái tát!
Bốp!
Quyền Mao tựa như cây bị sắm sét đánh trúng, loại sức mạnh kinh khủng bắt khả chiến bại kia, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại.
Bàn tay Trần Ninh rơi trên mặt Quyển Mao, mặt Quyển Mao dường như bị dây pháo nỗ tan, máu thịt mơ hò.
Thân hình cao lớn giống như cây cối bị sắm sét đánh, bay ngã ra ngoài, còn đυ.ng ngã hai tên đồng bọn.
Tất cả mọi người hiện trường thấy cảnh này, cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.
Mặc dù là một cái tát của Trần Ninh lên Quyển Mao, nhưng một tát này mang theo sức mạnh kinh khủng, còn có hiệu quả thị giác kinh người. Gây ra rất nhiều áp lực tâm lý cho mọi người, quả thực một tát này của Trần Ninh tựa như là tát vào mặt bọn họ vậy.
“Dám đánh anh Quyển Mao, các anh em, gϊếŧ chết hắn!”
Côn đồ ngay trước mọi người có người phục hồi tinh thần lại, tức giận cũng nhau hét lên.
Trong nháy mắt, hiện trường mấy chục tên côn đồ toàn bộ đều phục hồi tinh thần lại, rồi rít rút vũ khí ống sắt cùng dao phay ra, giống như bầy sói, tàn bạo hướng Trần Ninh nhào tới.
Tống Sính Đình cùng Hồng Đại Tường, còn có những người đi đường xa xa dừng chân lại xem, thấy cảnh này, cũng không nhịn được vì Trần Ninh đỗ mồ hôi lạnh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, tiền lên đón một đám côn đồ, một quyền nện tấn công trên mặt tên kia đối thủ ở gần nhát.
Âm một tiếng, trong tiếng xương vỡ vụn đang làm da đầu người tê dại, tên kia hừ thảm cũng không có thể phát ra ngoài, ngửa đầu ngã quy.
Trần Ninh giống như một con mãnh hồ, ở trong bầy sói tạt qua.
Anh xuất thủ sạch sẽ gọn gàng, mỗi một chiêu đều nhất định có một tên đối thủ kêu thảm ngã xuống.
Hiện trường côn đồ tuy nhiều, không ai hợp lại địch lại anh.
Thời gian không tới hai phút, hiện trường hơn ba mươi côn đồ, đã toàn bộ nằm trên đắt.
Tống Sính Đình cùng Hồng Đại Tường hai người không phải lần thứ nhất thấy Trần Ninh động thủ, nhưng bọn họ vẫn chấn động sâu sắc bởi thân thủ của Trần Ninh.
Lúc này, Tống Sính Đình cùng Hồng Đại Tường cũng đã tới bên người Trần Ninh, Tống Sính Đình ân cần hỏi thăm: “Trần Ninh, anh không có bị thương chứ?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Chính là mấy con rận, còn chưa xứng khiến anh bị thương.”
Hồng Đại Tường hỏi dò: “Tống tổng, Trần tiên sinh, nên làm gì bây giờ?”
Trần Ninh nói: “Tiếp tục gọi điện thoại báo cảnh sát, để cho bọn họ qua xử lý đám người gây chuyện này, ngoài ra dặn dò tài xế công trường, lái xe chở đất đi, để cho công trường khôi phục làm việc bình thường.”
Hồng Đại Tường: “Vâng!”
Hai người Trần Ninh cùng Tống Sính Đình lên xe rời đi, tới trước công viên núi Bạch Vân, đón con gái cùng bố vợ mẹ vợ về nhà.
Về đến nhà, Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ hai người tự mình xuống bếp, phải làm một bữa tối thịnh soạn.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông cửa nhưng vang lên.
Tống Sính Đình đi mở cửa, sau đó chỉ thấy người đàn ông mặc trang phục đội an ninh, mặt đầy nghiêm túc đứng ở cửa.
Đứng đầu là một người hốc mắt sâu, người đàn ông trung niên gò má cao, mặt ông ta bình tĩnh nói: “Xin hỏi cô là Tống Sính Đình tiêu thư phải không?”
Tống Sính Đình kinh ngạc: “Vâng, sao vậy?”
Người đàn ông có gò má cao nghiêm túc nói: “Tôi là đội phó đội an ninh Lý Hải Ba, xin hỏi chồng cô ở đây không? Anh ta dính líu tới vụ cố ý làm tổn thương người, mời anh ta đi cùng chúng tôi về phối hợp điều tra.”
Trần Ninh lúc này đi ra, híp mắt: “Tôi là Trần Ninh, các người khẳng định là tới bắt tôi?”
Lý Hải Ba lạnh lùng nhìn Trần Ninh một cái: “Không phải bắt anh, là mời anh về phối hợp điều tra.”
Trần Ninh khóe miệng hơi giơ lên, ngoài miệng cười nói: “Được, tôi cùng các người đi, xem các người làm sao điều tra.”
Tống Sính Đình thấy Trần Ninh đi cùng những người đội an ninh, cô cũng luống cuống, vội vàng để cho bố mẹ cô trông nom con gái, cô cũng đuỏi sát theo, muốn đi cùng Trần Ninh và đội an ninh.
Đi tới phòng làm việc của đội an ninh, Quyển Mao chờ một nhóm côn đồ, cũng ngồi tùy tiện ở chỗ này.
Quyển Mao vẫn còn đang kêu khe khẽ nói: “Này, ai cho tôi ít dầu hoa hồng thay rượu, để cho tôi lau vết thương một chút a.”
Tống Sính Đình thấy những tên côn đồ này gây chuyện, đều không bị bắt lại, mà là được chiêu đãi trà ngon, cô liền quay đầu tức giận hỏi Lý Hải Ba: “Đây là xảy ra chuyện gì? Đám người bọn họ tụ tập gây chuyện, tự mình tạm giam xe chở đất của chúng tôi, đả thương tài xế chúng tôi, tại sao bây giờ các người còn không đem bọn họ còng lại?”
Lý Hải Ba hừ lạnh nói: “Tống tiểu thư, cô đang dạy chúng tôi làm sao làm việc hả?”
Tống Sính Đình bị lời của đối phương sặc, mặt đỏ lên, lắc đầu một cái nói: “Tôi không phải cái ý này, nhưng là bọn họ…”
Lý Hải Ba lớn tiếng nói: “Bọn họ là vô tội, bọn họ chẳng qua là kháng nghị xe công trường các người đi qua quốc lộ ở chỗ bọn họ, hư hại con đường bọn họ mà thôi. Mà chồng của cô, vị Trần tiên sinh này, lại đả thương bọn họ. Bây giờ tôi gọi vợ chồng các người đến, chính là muốn truy cứu trách nhiệm đánh người của vợ chồng các người.”
Quyển Mao vào lúc này đã che bị thương không nhẹ gò má tới, anh ta vừa đắc ý lại oán hận nhìn Trần Ninh, hung tợn nói với Trần Ninh: “Tiểu tử, mày lại dám đánh bon tao, tao xem mày đúng là không biết chữ chết viết như thê nào.”
Quyển Mao nói xong, quay đầu nói với Lý Hải Ba: “Lý đội phó, vợ chồng bọn họ đả thương 30 người chúng tôi, mỗi người không có 100 vạn tiền thuốc thang, chuyện này cũng đừng nghĩ giải quyết riêng.”
Tống Sính Đình vừa giận vừa sợ: “Cái gì, các người gây chuyện, chúng ta còn phải bồi thường các người 3.
vạn!”