🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Cái đầu tên kia giống như một quả dưa hấu, chớp mắt đã bung bét. Đám người Kirock nhìn thấy cảnh này cũng lập tức bùng nổ theo. “Cậu Vũ Hoàng Minh, trận tiếp theo cậu sẽ lên đài chiến đấu sao?” Ông ta tức giận nói với Hoàng Minh bằng giọng lạnh lùng.
Đột nhiên Vũ Hoàng Minh quay đầu lại, hai con mắt đỏ sọc nhìn chòng chọc vào Kirock.
“Tôi nhất định phải gϊếŧ ông!” Sau đó đỡ Tiêu Quân vào bên trong doanh trại Bắc Sơn.
Tất cả mọi người nhìn người đang nằm trên mặt đất là Tiêu Quân hoàn toàn không còn hơi thở thì toàn thân run rẩy.
“Cậu Minh, trận này để tôi lên!”
Toàn thân Lưu Chí sát khí hừng hực, trong tay cầm thanh Trảm Mã Đao không ngừng run lên.
Ông ta với Tiêu Quân có thể xem như là anh em thân thiết, hai người trên chiến trường vào sinh ra tử, cùng với Vũ Hoàng Minh, ba người đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến.
Thế mà bây giờ, Tiêu Quân đã chết!
Ông ta không thể chấp nhận được, Vũ Hoàng Minh càng không chấp nhận được.
“Con mẹ nó!”
“Tôi không nhìn được nữa rồi!”
“Cùng lắm thì chiến đấu tơi bời một trận, nếu ông đây không chặt cái đầu của con chó kia xuống để làm cầu đá, thì ông đây chính là loại chó đẻ!” Dương Cửu tức đến mức sùi bọt mép, cầm búa lớn lớn trong tay nện xuống đất.
Trên mặt đất đã lõm xuống một cái lỗ lớn.
“Bên phía Bắc Sơn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Nếu các người không lên sàn đấu, tôi sẽ quyết định ván này các người thua trận!” Giọng nói của người đàn ông tóc vàng vang lên, truyền đến tại mọi người bên này.
Nhưng Kirock lại cười nhạt nói: “Ngài Elvis, không nên nóng nảy, hãy cho bọn họ thêm chút thời gian đi” Nhưng thực tế, đối phương đang cười nhạo Bắc Sơn không còn người nào, vậy nên mới trì hoãn thời gian.
Trong miệng nói nhỏ một tiếng: “Kỹ năng bí mật kinh hồn! Thiên nhãn, mở!”
Ông ta mở mắt ra, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia sáng màu xanh lam. Đôi mắt quét ngang qua xung quanh, lấy ông ta làm trung tâm, trong phạm vi bán kính một nghìn mét có một vài cột sáng màu xám trắng.
“Hướng Tây Bắc, ở vị trí tám trăm mét!”
“Phía Tây Nam, ở vị trí chín trăm ba mươi mét!”
“Hướng Bắc, ở vị trí một nghìn không trăm tám mươi ba mét!”