*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Chanhneee Gió xuân như rượu, đào mận nở rộ, ánh nắng tươi sáng, ngày hôm đó là hưu mộc nhật tử không cần lên triều.
Cơ Băng Nguyên vẫn như cũ, tới thao trường luyện cưỡi ngựa bắn cung một vòng, cả người ướt đẫm mới trở về thay đổi quần áo. Lật qua vài tệp tấu chương lại cũng không có gì đặc biệt gấp, liền xem qua tấu sớ hàng ngày được gửi lên từ trưởng sử phủ Chiêu Tín Hầu, thấy bên trong có đề sắp mở yến hội ngắm hoa. Nhìn kỹ ngày, y ngạc nhiên nói: "Hôm nay là ngày tháng tốt sao? Không phải trước giờ Cát Tường Nhi đều trốn tránh xã giao ư? Sao bỗng nhiên lại muốn mở tiệc ngắm hoa?"
Đinh Đại: "Bệ hạ quên rồi ạ, hôm kia không phải phủ Chiêu Tín Hầu đã đặc biệt đưa tới hai chậu 'Đế quân bào' nói muốn hiếu kính ngài sao ạ? Lúc đó ngài đang nghị sự nên nói chậm chút sẽ thưởng thức, sau đó vẫn luôn bận việc hạn hán phía đông nên không quan tâm nữa. Lần này Hầu phủ tổ chức tiệc ngắm hoa, nghe nói chính là để thưởng thức loài hoa xanh biếc này đó ạ, nghe nói là do phủ Chiêu Tín Hầu trồng được."
Cơ Băng Nguyên ngẩn ra: "Đúng rồi, ta quá bận rộn nên quên mất, trình lên để trẫm nhìn một chút."
Đinh Đại cười gọi người đưa lên, Cơ Băng Nguyên thấy chậu hoa kia dáng ngọc yêu kiều, thanh cao trường mạn, nhụy hoa nhỏ xinh được đóa hoa xung quanh bao trọn, cánh hoa chập chùng như thiên diệp. Quả nhiên đều là sắc xanh nhàn nhạt cực đáng yêu, lại gần ngửi thử mùi thơm mát tỏa ra khiến lòng người thoải mái, không khỏi nhướn mày: "Biết hiếu kính là tốt."
Đinh Đại lại uyển chuyển nói: "Hôm nay đúng là ngày tốt, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Hoài Thanh công tử phủ Tần vương. Bên Bộ lễ đã sớm xin Bệ hạ ban chỉ phong Quận vương đấy ạ, đất phong ở Tuần Dương. Sau hôm nay Hoài Thanh công tử sẽ đổi xưng hô thành Tuần Dương Quận vương."
Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn Đinh Đại, đã hiểu ý tứ của hắn: "Cát Tường Nhi và Cơ Hoài Thanh trên học đường có gì không thoải mái sao?" Cố ý chọn ngày hắn được phong Quận vương để mở tiệc ngắm hoa, rõ ràng là ý muốn cạnh tranh.
Đinh Đại cười nói: "Thần nghĩ là Hầu gia muốn giúp ngũ công tử của Định Quốc công hả giận đó ạ. Nghe nói khóa cung mã hôm trước, Chu ngũ công tử bị Hoài Thanh công tử không cẩn thận đánh ngã khỏi ngựa, té gãy mắt cá chân. Mà Hầu gia và Chu ngũ công tử lại rất thân thiết."
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn vài lần: "Trẫm biết." Trong lòng cũng đã rõ ràng, chuyện 'không cẩn thận' này xem ra cũng không phải là thực sự không cẩn thận.
Hắn nghĩ một hồi, bật cười: "Cho nên La trưởng sử cảm thấy chuyện này không tốt, quanh co lòng vòng muốn cáo trạng với trẫm? Bảo sau tấu sớ trình lên lại dài dòng kể về chuyện mở tiệc ngắm hoa, có lẽ chính là không khuyên nổi Cát Tường Nhi."
Đinh Đại cẩn thận hỏi: "Vậy tiệc ngắm hoa kia..." Chiêu Tín Hầu còn ít tuổi, những chuyện nhỏ nhặt với Hoài Thanh tiểu quận vương này cũng chỉ là chuyện đấu khí giữa mấy đứa nhỏ. Nhưng nếu Bệ hạ đích thân tới thì sẽ không giống như vậy nữa, cho nên hắn mới quanh co lòng vòng nhắc nhở bệ hạ, hôm nay cũng là ngày Cơ Hoài Thanh được phong Quận vương.
Cơ Băng Nguyên nói: "Trẫm đi ngắm hoa."
Tinh thần Đinh Đại tập trung cao độ, cúi người thật sâu: "Vâng."
Cơ Băng Nguyên đứng dậy thay đổi thường phục, tuy nói cải trang xuất hành không cần quấy nhiễu dân chúng. Nhưng với việc hoàng đế xuất hành, dừng chân, các biện pháp phòng ngừa tiết lộ bí mật cũng không phải chuyện nhỏ. Cao Tín đã sắp chân không chạm đất, nhanh nhẹn chọn vài lớp cấm vệ đi an bài từ sớm.
Đinh Đại cũng phải liên tiếp chuẩn bị vài món sự vụ, xe kéo, quần áo, mang theo cả đồ ăn và rượu, trong lòng hơi sốt ruột. Đang muốn tìm cớ để đi an bài giúp Cơ Băng Nguyên thay y phục, lại đột nhiên nghe thấy Cơ Băng Nguyên hỏi hắn: "Sao mấy ngày nay không gặp Thanh Tùng?"
Đinh Đại căng thẳng, cúi đầu nói: "Thanh Tùng sinh bệnh, thần đã để hắn ra ngoài dưỡng bệnh rồi ạ."
Cơ Băng Nguyên quay đầu liếc nhìn hắn: "Sao trẫm lại mơ hồ nghe nói có lời đồn đại, là hắn đắc tội Chiêu Tín Hầu, không thể ở lại nên mới tự xin đi?"
Đinh Đại không dám nói nữa, quỳ sụp xuống: "Nô tài tội đáng muôn chết."
Trong lòng Cơ Băng Nguyên hơi phiền muộn, ngồi xuống nhàn nhạt nói: "Vẫn luôn như vậy, nếu trẫm thiên vị ai đó mấy phần, rất nhanh thôi người này sẽ gặp xui xẻo, hoặc là mắc sai lầm, hoặc là bị kết tội... Cái gì mà thiên tử quan tâm tựa long ân, cũng giống như tai họa." Nếu như đã có người nhọc lòng đem chuyện phiếm này cố ý để mình nghe được, y tự nhiên cũng sẽ muốn biết nguyên nhân là gì. Quả nhiên Vân Trinh lại bị người để ý rồi sao?
Thị sủng mà kiêu, thiện quyền độc đoán, ngay đến Đinh Đại bên cạnh Hoàng thượng cũng không để vào mắt. Đồ đệ Đinh Đại tự tay dạy dỗ đắc tội hắn, câu nói đầu tiên đã đuổi người ra ngoài, Đinh Đại đến thở mạnh cũng không dám.
Những câu gϊếŧ tâm, đều là thứ mà quân chủ kiêng kỵ nhất.
Cơ Băng Nguyên cũng không để ý, chẳng qua hôm nay rảnh rỗi nên mới hỏi tới công án này.
Mồ hôi Đinh Đại tuôn như nước, liên tục dập đầu lạy: "Thiên tử phúc phận vô biên, là nô tài hầu hạ không chu đáo để người mưu hại Thanh Tùng. Chiêu Tín Hầu nhìn ra còn có lòng tốt che đậy, nhưng người cũng nói không thể lưu lại Thanh Tùng trước mặt Hoàng thượng, vì vậy nô tài liền phái Thanh Tùng ra ngoài... Đều là nô tài đáng chết! Đều là nô tài đáng chết!"
Cơ Băng Nguyên nhàn nhạt nói: "Cho nên chuyện Thanh Tùng bị đuổi ra ngoài, vẫn là có liên quan tới Chiêu Tín Hầu?"
Đinh Đại quỳ sụp dưới sàn, kể lại rõ ràng chuyện Thanh Tùng vì cung nữ đồng hương mà xin Chiêu Tín Hầu giúp đỡ, lại nói: "Sau đó nô tài đã thẩm tra Thanh Tùng, Thanh Tùng không dám che giấu nói lại rõ ràng mọi chuyện. Sau đó chính hắn nghĩ lại cũng cảm thấy sự tình quá khéo. Nô tài đã phái người tra xét một vòng, Kinh Triệu Doãn quả thực có một người bà con thân thích làm tiểu quan ngũ phẩm, mới từ Quảng Nam đến. Ỷ vào chính mình có chút tiền, còn dựa vào tên tuổi của Kinh Triệu Doãn nên muốn nạp một mỹ thϊếp, cũng thực sự nhìn trúng vị đồng hương kia. Việc này như đã soạn sẵn biết thời biết thế, thiên y vô phùng, nô tài vô năng không điều tra ra người đứng phía sau."
Cơ Băng Nguyên nở nụ cười nhạt: "Nếu như có thể để ngươi tra được, vậy thì thì không phải thủ đoạn của môn phiệt trăm năm trong kinh thành này có thể làm ra. Môn phiệt thế gia làm việc sao có thể lưu lại vết tích, đây cũng chỉ là một chiêu phủ đầu, có thể thành công thì làm thôi. Là Cát Tường Nhi nhạy bén, quả thực là có kẻ giở trò với người bên cạnh ngươi."
Y tựa vào lưng ghế: "Không trách được ta thương hắn như vậy. Lòng hắn đều đặt trên người trẫm, bởi vậy mới một lòng suy nghĩ vì trẫm."
Y cụp mắt nhìn Đinh Đại mấy lần: "Thanh Tùng là người ngươi dạy dỗ đã lâu, kỳ thực trong lòng cũng có chút tiếc nuối đi?"
Đinh Đại dập đầu lạy: "Là nô tài giáo huấn không tốt, tội đáng muôn chết."
Cơ Băng Nguyên nở nụ cười: "Cứ để hắn trở lại làm người hầu đi, trải qua lần này trẫm nghĩ hắn đã có thể nhận ra ai đáng tin rồi. Giáng xuống ba cấp, tiếp tục dùng, ngươi quản giáo không nghiêm phạt bổng một năm đi."
Đinh Đại lần nữa dập đầu xuống: "Nô tài thay Thanh Tùng cảm tạ bệ hạ ân điển!"
Cơ Băng Nguyên lại đứng lên: "Muốn cám ơn thì cám ơn Chiêu Tín Hầu đi. Trẫm thật sự muốn biết, người đứng phía sau kia dùng công phu lớn như vậy, cuối cùng mảnh ân tình này lại có lợi cho Chiêu Tín Hầu, trên mặt bọn chúng sẽ có biểu hiện gì."
Y sửa sang lại ống tay áo: "Đi ngắm hoa thôi, đứa nhỏ này thường ngày trẫm đều nói là do trẫm thương hắn. Bây giờ xem ra, ngược lại là hắn đau lòng thay trẫm, không phụ lòng trẫm bồi dưỡng."
Từ sáng sớm, phủ Chiêu Tín Hầu đã có không ít khách nhân lục tục đến. Trưởng sử La Thải Thanh sau khi đón khách một vòng, mới rảnh để lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói với Chương Diễm: "Tiên sinh sao cũng không khuyên nhủ Hầu gia, những khách nhân này cũng không phải người tên tuổi, chỉ là một vài con thứ của văn thần đại biểu cho đám học sinh tới dự tiệc... Một bên là Quận vương phủ, một bên là Hầu phủ, trận đấu khí này không phải sẽ càng khiến người tức chết sao? May là Mai lão đại nhân đến, còn có thể hơi hơi cứu vãn mặt mũi..."
Chương Diễm liếc nhìn Vân Trinh đang ở bên ngoài, cử chỉ, lời nói thong dong tiếp đón Mai lão đại nhân, nói: "Mai lão đại nhân, cả đời làm học sĩ của Hàn lâm viện, thanh danh vang dội lại chỉ có một nữ nhi đã gả đi xa. Hắn tuổi tác đã cao, bất cứ lúc nào cũng có thể cáo lão về quê, đương nhiên không cần dính líu đến Quận vương. Đồng học của Hầu gia trong cung thì đến được mấy người?"
La Thải Thanh thấp giọng nói: "Cũng đến được vài người đi, đều là mấy người không nổi bật. Quá nửa là vì không nhận được lời mời từ phía Quận vương."
Chương Diễm nở nụ cười: "Hầu gia đã lớn, tự có chủ ý."
La Thải Thanh nhìn dáng vẻ bình chân như vại của hắn, dậm chân kéo ống tay áo của hắn nói: "Đây chính là đắc tội đối phương nha, làm ra chuyện lại coi như không có gì, chẳng phải chính là tổn nhân bất lợi kỷ (*) sao?"
Chương Diễm cười nói: "Nhìn lại một chút xem có khách nhân nào đến đây đi." Lời vừa nói ra, lại nghe được ngoài cửa thông báo có Cơ Hoài Tố công tử đến.
Chương Diễm ngẩn ra, hỏi: "Họ Cơ?"
La Thải Thanh cũng là kinh ngạc: "Là tứ tử của Khang vương, không quá được sủng ái." Vân Trinh hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, đứng lên đi ra ngoài đón người, dù sao cũng là vương tôn.
Vân Trinh đi ra tiếp Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố cười nói: "Nghe nói quý phủ trồng ra loài hoa xanh biếc. Thường ngày ta cũng khá là yêu thích mấy loại hoa này, đang muốn cẩn thận thưởng thức, nhưng đáng tiếc Chu Giáng lại đang bị thương, đợi ít ngày nữa chúng ta cùng đi thăm hắn một chút đi?"
Vân Trinh không biết người tâm cơ thâm trầm như Cơ Hoài Tố, vì sao hôm nay lại không tiếc đắc tội Cơ Hoài Thanh mà tới tham gia yến hội tỏ rõ sự cạnh tranh này của hắn. Thế nhưng người tới đều là khách, hắn chỉ chắp tay nói: "Mai lão sư cũng ở đây, Hoài Tố công tử nếu đã đến vừa vặn có thể qua bồi lão sư."
Cơ Hoài Tố chế nhạo nói: "Có phải là Mai lão sư thi hứng quá độ liền bảo ngươi viết thơ?"
Vân Trinh có chút không vui khi hắn dùng khẩu khí thân quen như vậy mà nói với mình, quay mặt sang nói: "Hoài Tố công tử mời qua bên này."
Cơ Hoài Tố nói: "Không cần quá khách khí, gọi tên ta là được rồi." Ánh mắt hắn lấp lóe nhìn thấu việc Vân Trinh lảng tránh mình. Hắn thực sự có chút không rõ, so với kẻ bộp chộp như Chu Giáng hắn cần phải mạnh hơn nhiều. Nhưng hôm nay hắn lại cố ý không tới chỗ Cơ Hoài Thanh, tuy rằng Lâu Tử Hư đã cực lực khuyên can nhưng hắn vẫn phải tới nơi này.
Cơ Hoài Tố thật hiếm thấy mà nổi lên một tia du͙© vọиɠ thắng bại với Vân Trinh, hắn cũng không tin, chính mình chịu đựng hạ lòng kết giao mà đối phương còn có thể từ chối.
Vân Trinh không nói nữa, mới vừa đưa hắn qua gặp Mai lão đại nhân, bỗng nhiên La Thải Thanh ở bên ngoài vội vàng tiến vào cười nói: "Hầu gia, Khuất lão thái phó đến."
Vân Trinh ngẩn ra, Mai lão đại nhân cười cười: "Lão Khuất đến ư, vừa vặn! Hắn yêu thích nhất là ngắm hoa." Lời vừa nói ra Khuất lão thái phó đã đi vào, nhìn thấy hắn cười nói: "Sao? Ngươi còn muốn cùng ta đấu thơ hả? Hôm nay có thể chuẩn bị thơ thập bát."
Hắn liếc nhìn Cơ Hoài Tố vừa đứng dậy hành lễ với mình: "Vị này chính là..."
Cơ Hoài Tố cung kính nói: "Tiểu sinh Cơ Hoài Tố bái kiến Khuất lão thái phó, gia phụ Khang vương cũng từng được Thái phó dạy dỗ."
Khuất thái phó nở nụ cười: "Hóa ra là hài tử của Khang vương điện hạ." Hắn liền suy nghĩ nhìn nhìn Cơ Hoài Tố: "Cũng không quá giống Khang vương, tính tình đĩnh đạc trầm ổn, bài tập làm thế nào."
Mai lão đại nhân nói: "Hoài Tố công tử viết sách luận vô cùng tốt, thơ từ cũng cực kỳ tinh xảo."
Cơ Hoài Tố cung kính nói: "Nhờ có các vị tiên sinh chỉ giáo thật tốt."
Khuất thái phó nhìn qua ba phần thoả mãn, để bọn họ ngồi xuống rồi mới cười hỏi Vân Trinh: "Quả thực là trồng ra hoa xanh biếc?"
Vân Trinh nói: "Năm ngoái trong phủ mua mua được mấy người, không ngờ còn có một người rất giỏi trồng hoa, còn có thể trồng ra loài hoa xanh biếc hiếm thấy cực kì. Vì vậy ta liền mời chư vị đại nhân đến ngắm hoa, ta thấy thời gian cũng không còn sớm, chút nữa khai tiệc thỉnh lão thái phó qua ngắm hoa."
Khuất thái phó cười lại hỏi vài câu, Mai lão đại nhân bên cạnh cũng góp vui, nhất thời trong đại sảnh đều là cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
La Thải Thanh đứng phía xa lau vệt mồ hôi: "Vị này là đế sư (*) chân chính nha, cũng không có có đưa thϊếp mời, sao hắn lại đến? Aiz, nhưng cũng may là hắn đến."
Chương Diễm quay đầu nở nụ cười: "Ta thấy rất nhiều tiểu sinh đã tới lại lặng lẽ phái người trở lại truyền lời. Có đế sư ở đây, còn là văn đàn đại gia chân chính, người đứng đầu giới tri thức được xem là ngôi sao sáng cũng không quá đáng. Ta thấy ngươi vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị thêm ghế, rất nhanh thôi sẽ có không ít văn thần tới đây. Đã thật lâu Khuất lão thái phó không tham gia tiệc rượu, hôm nay thật sự là cấp mặt mũi cho Hầu gia mà."
La Thải Thanh mừng còn không hết, lặng lẽ nói với Chương Diễm: "Ta nghe nói, bên phía Cơ Hoài Thanh đã kính xin không ít cử tử cấp ba của kỳ thi mùa xuân năm nay, nghe đâu trước đó cũng mời rất nhiều tài tử quả nhiên lần này cũng tới không ít. Nhưng hiện giờ đế sư lại đến bên này, ha ha ha... Nhất định là vì ngày trước Hầu gia nhà chúng ta hành hiệp trượng nghĩa..."
Ánh mắt Chương Diễm lấp lóe, mới vừa muốn nói gì lại nghe phía cửa bỗng nhiên yên tĩnh lại. Đầu tiên là một đội thị vệ võ trang đầy đủ gấp rút chạy vào, cấp tốc dọn đường phố, thành thạo canh gác ở phía trước hai bên cửa chính. Sau đó là một loạt nội thị mặc thanh y vỗ tay nối đuôi nhau mà vào, chưởng âm thanh lanh lảnh được huấn luyện nghiêm chỉnh —— đây là ý tứ yên lặng dẹp đường.
Một vài khách mời không rõ vì sao, chỉ là cấm khẩu không dám nói, toàn bộ phòng khách trở nên tĩnh lặng. Một số đại thần thường xuyên vào cung và nhóm tôn thất đã nhận ra đây là nghi lễ cấm cung, tất cả đều ngạc nhiên kinh sợ.
Thánh giá đích thân tới!
(*) Hưu mộc nhật tử: Ngày nghỉ phép. Theo lệ xưa, làm quan cứ mười ngày sẽ được nghỉ một lần để tắm gội (Mộc: mang ý nghĩa tẩy rửa), cho nên ngày nghỉ phép được gọi là 'hưu mộc nhật tử'.
(*) Tổn nhân bất lợi kỷ: Làm hại người mà chẳng vì mục đích gì.
(*) Đế sư: Sư phụ của Hoàng đế.