(*) Phủng sát: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.
Editor: Chanhnee Bên này Vân Trinh cùng Cơ Hoài Tố, Chu Giáng đang mải xem đấu vật. Ở một nơi khác, cũng đã có người đem chuyện hôm nay tại miếu Văn Xương bẩm báo, trình lên trước mặt Cơ Băng Nguyên.
"Một mũi tên xuyên thủng chùm pháo đang từ không trung rơi xuống, đem nó đóng chặt trên mái hiên, tai họa về trận hỏa hoạn đáng sợ ấy liền tiêu tan... Sau đó người cũng không kiêu căng, không lưu lại danh tính." Cơ Băng Nguyên nhìn bản tấu chương, giống như nghe được đám lão thần lải nhải trước mặt, lại phảng phất như thấy được bộ dáng lúc bắn cung của đứa nhỏ kia, không khỏi nở nụ cười: "Hắn thật sự có chút tiến bộ, trẫm đã nghe nói trong thời gian ở nhà giữ hiếu hắn vẫn luôn khổ luyện tập cung tiễn."
Lão thần bên dưới vuốt râu cười nói: "Vốn cũng là tuân theo ý chỉ của bệ hạ, lão thần đã để con cháu trong nhà tới tham gia văn hội của Hoài Thanh công tử. Thuận thiện nhìn xem có vị tài tử năng lực xuất chúng nào để bệ hạ sử dụng hay không, lại không ngờ gặp được cử chỉ nghĩa hiệp này của Vân Hầu gia. Hôm nay, khách hành hương tới miếu Văn xương đế quân đâu chỉ hơn một nghìn. Người người đều kêu gọi, ngay cả trong buổi tụ họp của Hoài Thanh công tử, nhóm văn sĩ đều không hẹn mà cùng viết không ít thơ để ca tụng mũi tên phong hoa kia. Vân Hầu gia cũng mới mười lăm, mười sáu đi? Vậy mà đã có võ nghệ vũ dũng hơn người, lo nước thương dân, quả nhiên là niềm vui của bệ hạ, là may mắn của triều đình a."
Cơ Băng Nguyên tựa hồ cảm giác như nghe được lời tán dương dành cho hài tử nhà mình, hơi có chút đắc ý: "Cuối năm hắn mới tròn mười lăm, có thể làm cho lão sư đích thân tiến cung dâng tấu, đứa nhỏ này cũng có chút tiền đồ."
Vị đại thần này vốn từ lâu đã về hưu, ở nhà an dưỡng, trước kia từng là Khuất lão thái phó – lão sư của Bệ hạ, hắn cười nói: "Một mũi tên đã thành danh, lão thần sợ hắn còn nhỏ đã mất đi chỗ dựa, ngược lại thanh danh này sẽ khiến hắn bị người công kích. Như vậy thì không tốt mà đứa nhỏ cũng sẽ phải chịu ủy khuất, bởi vậy ta nghĩ vẫn nên bẩm báo với Bệ hạ. Đứa nhỏ này xuất thân cũng không tốt, Vân thị cơ cực, trưởng Công chúa năm đó bất quá cũng là vì dũng cảm, lại dùng thân nữ tử mà cầm quân. Nhà bọn họ vinh nhục thịnh suy đều có liên hệ với hoàng gia, nếu Bệ hạ muốn giúp đỡ hắn chu toàn thì nên dụng tâm nhiều hơn mới tốt."
Cơ Băng Nguyên cũng đã mẫn cảm phát giác ý tứ của Khuất thái phó, hỏi: "Hôm nay có người nói hắn?"
Khuất thái phó hơi mỉm cười nói: "Không, bị người nói cũng chỉ là chuyện xoàng xĩnh. Là lão thần cảm thấy, Mây tiểu Hầu gia tuổi trẻ nhuệ khí, nếu muốn tiền đồ lâu dài thì không bằng trước tiên cứ ép xuống chút thanh danh này, cũng không cần ngợi khen hay trọng thưởng quá mức. Hắn là kẻ vũ dũng hơn người, để hắn học hỏi thêm kinh nghiệm lại qua đại doanh phòng ngự kinh thành làm quen mấy năm, rồi lại đi một vòng quanh cấm quân cửu môn. Để hắn xử lý cung vụ cùng với nhắc nhở, cho hắn cơ hội mài dũa thật tốt một phen, có được căn cơ thâm hậu rồi tương lai sẽ là tài nhân trụ cột, không lo không có cơ hội trung quân báo quốc."
Trong lòng Cơ Băng Nguyên đã rõ, cũng biết Khuất thái phó tuyệt đối không chịu chỉ trích người trong hoàng thất nên không truy hỏi, chỉ sai người truyền bữa tối, để Khuất thái phó ở lại trong cung dùng bữa tối cùng Hoàng thượng. Sau cùng còn hậu thưởng cho lão thái phó rồi mới sai người đưa lão thái phó xuất cung, tiếp theo lại gọi Đinh Đại tới hỏi.
Đinh Đại từ lâu đã được Cơ Băng Nguyên dặn dò, sai người đi thăm dò một vòng, trở về mới nói: "Nghe nói hôm nay Hoài Thanh công tử tổ chức văn hội, vốn là muốn lung lạc, lấy lòng các sĩ tử năm nay. Kết quả lại bị Vân Hầu gia đoạt mất danh tiếng nên có chút căm ghét."
Cơ Băng Nguyên bật cười: "Hoài Thanh đứa nhỏ này, thường ngày trẫm thấy hắn trầm ổn, tự phụ, lanh lợi cũng thông suốt. Ắt hẳn là trong nhà đã tỉ mỉ giáo dưỡng, làm sao có vậy cũng để người ta nhìn ra tung tích."
Đinh Đại chần chừ một lúc nói: "Nghe nói trước kỳ văn hội, mọi người đều xin xăm, Hoài Thanh công tử lại xin được xăm không quá tốt nên trên mặt có chút buồn bực. Sau đó lại gặp phải việc của Vân Hầu gia, văn thơ biểu lộ cảm xúc trong buổi tụ họp, mười bài thơ phú thì có tám bài phú ca ngợi Vân Hầu gia. Hoài Thanh công tử cũng còn trẻ nên lúc này liền không giấu được vẻ mất bình tĩnh."
Cơ Băng Nguyên hỏi: "Là quẻ xăm gì?"
Đinh Đại tất nhiên đã sớm lén ghi lại để ngộ nhỡ Hoàng thượng có hỏi đến, nhanh chóng đáp: "Là quẻ trung bình: "Bước trong vạn người khoe anh hào, muốn vút bay lên trời cao; phong lưu không tiện tranh nhận, ánh sáng hoàng quyền còn gian lao."
Cơ Băng Nguyên nhịn không được mà cười: "Chuyện này cũng có thể tin là thật? Năm đó trẫm xin xăm, mười quẻ thì có chín quẻ xấu, không phải cũng đi tới ngày hôm nay?"
Đinh Đại cười nói: "Thần nghĩ Hoài Thanh công tử tuổi còn nhỏ, chưa trải chuyện đời. Hoặc là do mất mặt trước mặt nhiều người nên không nhịn được mà thôi."
Cơ Băng Nguyên cũng không nói nữa, cầm tấu sớ của Khuất thái phó đảo trong tay mấy lần, trầm ngâm một chút lại hỏi Đinh Đại: "Ngươi cảm thấy lời Khuất thái phó nói thế nào?"
Đinh Đại cẩn thận nói: "Khuất lão thái phó là nguyên lão tam triều, lời nói dĩ nhiên thành thục."
Cơ Băng Nguyên nở nụ cười: "Ngày trước Khuất lão thái phó từng nhận ân huệ của trưởng Công chúa, giờ muốn chăm sóc tiểu bối cũng là chuyện đương nhiên. Hắn là sợ danh tiếng của Cát Tường Nhi quá lớn sẽ đắc tội với Thái tử tương lai, nếu sau này trẫm không còn, hắn lại không có được thiện cảm của tân vương thì kết cục sẽ không tốt."
Chuyện liên quan tới Thái tử tương lai, Đinh đại liền á khẩu không dám nói nữa.
Cơ Băng Nguyên quăng tấu sớ lên bàn, cười lạnh: "Nếu ngay đến tiểu bối của mình trẫm còn không bảo vệ được thì còn làm Hoàng đế cái gì."
Đinh Đại chần chờ một chút, chậm rãi nêu ý kiến: "Lão thái phó nói, để Vân Hầu gia tới cấm quân, kinh quân rèn luyện, âu cũng là muốn dụng tâm chăm sóc. Trong quân phần lớn đều là tướng lĩnh ngày xưa được trưởng Công chúa đề bạt, để họ chăm sóc, hướng dẫn Hầu gia, mài giũa vài năm rồi công lao có mà căn cơ cũng thâm sâu, khi ấy tất nhiên sẽ trở thành cận thần quan trọng." Có quân quyền trong tay tự nhiên sẽ có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Cơ Băng Nguyên nói: "Hắn vẫn còn nhỏ, chịu khổ đi làm mấy chuyện trực ban điên đảo thần hồn đó làm cái gì?"
Đinh Đại không dám nói, hắn nhớ năm đó lúc Bệ Hạ bằng tuổi Hầu gia bây giờ đã ra ngoài lĩnh binh, oai lệ dẫn binh túc mã, còn hành quân ngày đêm, ra trận giết địch, nỗi khổ nào mà chưa từng trải qua? Lúc này lại bày ra bộ dạng trưởng bối dung túng, cưng chiều!
Vị minh quân trước mặt hắn muốn cưng chiều mà giáo dưỡng đứa nhỏ của y, Đinh Đại nào dám nhắc đến, chỉ có thể cúi đầu phụ họa.
Cơ Băng Nguyên hỏi: "Hôm nay Cát Tường Nhi đi cùng ai?"
Đinh Đại nói: "Là tứ công tử của phủ Định Quốc công, tại Văn Xương miếu còn gặp được Hoài Tố công tử. Sau khi trở về thành, ba người họ lại tới tạp kỹ các xem đấu vật đến tận giờ ăn tối mới tách ra, từng người trở về phủ."
Cơ Băng Nguyên nhớ lại một chút: "Cơ Hoài Tố? Đứa nhỏ này cũng là kẻ tính tình trầm ổn, nội liễm." Hắn gật gật đầu, không nói gì nữa.
Ngày thứ hai, quả nhiên Trung Thư tỉnh (*) thu đến rất nhiều tấu sớ, đều là nghe được chuyện Chiêu Tín Hầu – Vân Trinh dùng một mũi tên đã hóa giải tai họa, vì dân vì nước, thỉnh Hoàng thượng biểu dương, ngợi khen để hắn thăng quan tiến tước. Cơ Băng Nguyên lật qua lật lại đám tấu sớ được xếp một bên, nhìn thời gian thấy đã là giữa trưa liền để Đinh Đại qua dâng thư phòng đưa Vân Trinh lại đây.
Lúc hai người dùng cơm trưa, Cơ Băng Nguyên mới cười hỏi Vân Trinh: "Nghe nói, hôm qua ngươi tựa như thần tiên giáng thế, dùng một mũi tên cứu hơn vạn bách tính?"
Vân Trinh ngẩn ra, cười nói: "Bệ hạ nghe được từ đâu mà khoa trương như vậy? Chỉ là vừa đúng dịp gặp phải, ta sợ nếu cháy lớn khiến bách tính kinh sợ rồi lại dẫm đạp lên nhau thì thực nguy hiểm. Đúng lúc có cung tiễn trong tay liền bắn ra, cũng không có nhiều người như vậy."
Cơ Băng Nguyên cười nói: "Tấu sớ dâng lên hôm nay đều là khen ngợi ngươi, tự mình xem một chút đi." Nói xong chỉ chỉ tập tấu sớ đặt trên bàn kia.
Vân Trinh tiện tay lật mấy quyển, nhìn xuống tên của mấy kẻ dâng tấu lại bất thình lình nhận ra, đây đều là những kẻ kiếp trước kết tội mình cùng Chu Giáng hợp tịch thành hôn là hoang đường, dâm loạn cương thường.
Năm đó, Vân Trinh vẫn chỉ là thiếu niên khí thịnh nên mới tùy hứng thượng tấu, mà lúc thực sự bị kết tội, nhìn thấy những ngôn từ như đao như biển này trong lòng ít nhiều gì vẫn sợ hãi. Nếu không phải lúc trước Hoàng thượng dốc hết sức che chở, hắn bị người người kết tội nhưng vậy không chắc đã có thể đứng vững. Tuy rằng cuối cùng vẫn là chết trẻ, cái gì mà tình thâm như biển đều biến thành trò cười, nhưng mỗi một lời kết tội chính mình, hắn đều nhớ kỹ. Đời này, mấy kẻ xu nịnh này làm sao lại có chuyện tốt bụng như vậy?
Hắn cười lạnh đáp: "Dẹp đi, đây không phải là khen ta, càng là hại ta. Bệ hạ ngàn vạn lần đừng để ý đến bọn họ, ta còn chưa trưởng thành đã nhận tước, sách cũng đọc chưa xong, cũng không có cái gọi là tấm lòng lo nước thương dân. Cùng lắm là ngẫu nhiên đụng phải, may mắn gặp dịp mà tiện tay thôi."
Hàng lông mày của Cơ Băng Nguyên khẽ nhấc lên, khóe mắt đã mang theo nét cười: "Sao lại khiêm tốn như vậy? Trẫm còn muốn cho ngươi thêm bổng lộc đệ nhất, sau đó còn muốn hạ chỉ biểu dương ngươi một phen."
Vân Trinh khoát tay áo một cái: "Hoàng thượng xin đừng làm, đây là phủng sát, ta không muốn."
Cơ Băng Nguyên không ngờ Vân Trinh lại thẳng thắn như vậy, cơ hồ muốn bật cười. Sao lại có người dám nói đến hai chữ 'phủng sát' ở trước mặt quân chủ? Dù là sóng gió lôi đình thì cũng đều là quân ân, nếu Cơ Băng Nguyên thực sự có dã tâm muốn phủng sát thì lời này của Vân Trinh chính là tự sát. Cơ Băng Nguyên đã sớm biết có lời đồn đại bên ngoài, nói y sủng ái Vân Trinh đều là vì muốn dưỡng hắn thành một phế nhân mà thu lại binh quyền. Mặc dù y xem thường, không sợ miệng người đồn đại nhưng càng không ngờ là, Vân Trinh một chút cũng chưa từng ngờ vực quân thượng.
Đứa nhỏ này, giống như không hề coi mình là người ngoài.
Cơ Băng Nguyên có chút thương tiếc, Cát Tường Nhi tinh khiết ngây thơ, không rành sự đời lại có trực giác biết tránh né nguy hiểm của động vật nhỏ. Hắn là người càn cương độc đoán, đã chấp chính nhiều năm, nhìn đến đống tấu chương này làm sao lại không biết đó đều là dã tâm phủng sát? Để Vân Trinh xem chỉ là muốn dạy hắn một phen đạo lý, không ngờ là hoàn toàn không cần. Hắn không hề nghĩ tới chuyện được ngợi khen tiến tước, càng không cảm thấy đây là chuyện xứng đáng được khích lệ.
Y thống trị sáu phương, các thần tử mỗi người nhìn qua đều là trung thần sẵn sàng giãi bày tâm can, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Nhưng ai mà không mang tâm lý gần vua như gần cọp, trời cao khó dò mà giữ lại đường lui cho mình, còn một lòng đề phòng y, sợ y. Thiên tử vô tư không thiên vị, đây cũng đạo làm quân.
Nhưng đứa nhỏ này lại tin tưởng y.
Trong lòng y có rất nhiều cảm xúc giao hòa, thả tệp tấu chương trở lại rồi chậm rãi nói: "Ngươi có thể nhìn ra đây là phủng sát, lòng trẫm cũng được an ủi."
"Khuất lão thái phó hôm qua suốt đêm tiến cung chỉ vì bảo vệ ngươi, sợ ngươi niên thiếu đã thành danh, bị người xu nịnh lên tận mây cao, công không xứng với vị liền phản tác dụng. Nhưng nếu trẫm không khen thưởng ngươi, lại sợ ngươi sinh lòng oán hận. Hiện giờ xem ra, là trẫm và Khuất lão thái phó đều đã xem nhẹ tâm tính của ngươi."
Vân Trinh ngạc nhiên ngẩng đầu, gương mặt đỏ đến mức hai tai cũng hồng thấu: "Bệ hạ... Quá khen, lão thái phó vậy..." Hắn nhất thời lắp bắp, lại hiếm thấy được Hoàng thượng khích lệ mà kích động —— hắn đâu có phải người tốt gì. Bất quá là biết nặng biết nhẹ, biết đám quan lại này đều là kẻ xu nịnh, không thật lòng. Hắn làm gì xứng đáng với lời ngợi khen của Hoàng thượng.
Cơ Băng Nguyên thật muốn muốn bật cười, không muốn thăng quan tiến tước nhưng lại bị một câu khích lệ này của mình đánh động? Y nghĩ một hồi, không thể không thừa nhận làm theo Khuất lão thái phó mới là thực sự là vì Vân Trinh mà tính toán lâu dài. Thế sự vô thường, trong tay Vân Trinh vẫn cần phải có binh.
Cơ Băng Nguyên ấn ấn bàn sừng, nhìn hài tử trước mắt da dẻ mịn màng lại có chút đau lòng. Y nhớ tới lớp chai dày đặc trong lòng bàn tay Vân Trinh, y biết đứa nhỏ này không phải là không thể chịu khổ chỉ là chính y không nỡ mà thôi. Y vẫn là chưa từng nuôi dậy con nhỏ, cũng biết sủng nịch con trẻ chính là hại chúng nhưng lúc đến phiên mình thì lại không nỡ để hắn chịu khổ.
Cơ Băng Nguyên thở dài một tiếng, sửa sang lại nỗi lòng rồi nhẹ nhàng nói: "Ngươi thân thể yếu ớt lại bệnh nặng mới khỏi, trước tiên cứ ở dâng thư phòng đọc sách, chờ khí trời khá hơn một chút..." Hắn ngừng lại, không khỏi cảm thấy trời nóng cũng không tốt, thế nhưng nếu kéo dài tới khi tiết trời giá rét thì sẽ còn cực khổ hơn. Thực sự là không nỡ quyết định, đành phải hàm hồ nói: "Liền cho ngươi qua cửu môn mang binh, làm quen với việc phòng ngự."
Vân Trinh ngồi thẳng người, mắt sáng rực lên: "Thật sự? Quá tốt rồi!"
Cơ Băng Nguyên càng cảm thấy đau đầu, y vỗ vỗ mu bàn tay của hắn: "Ngươi có thể tự mình nhìn trước xem muốn đi đâu." Còn phải tìm một người đáng tin tới hỗ trợ hắn mới được, Cao Tín sao? Quá thô, không yên lòng... Cơ Băng Nguyên thở dài mấy tiếng, trong đầu đã hiện lên tên mấy người nhưng càng không có một ai có thể giao phó.
Vân Trinh không biết Cơ Băng Nguyên đang tìm mọi cách suy nghĩ, vui vẻ rạo rực nói: "Quý phủ của thần cũng nuôi rất nhiều hộ vệ, cũng có thể dùng. Tới lúc đó thần cũng mang bọn họ tới để rèn luyện một phen."
(*) Trung thư tỉnh: là cơ quan quyết định chính sách, phụ trách thảo luận, soạn thảo, ban hành chiếu lệnh của Hoàng đế.