Chương 7: Thánh tâm

Lúc La Thái Thanh đi vào, Cơ Băng Nguyên vừa bàn chuyện quốc sự với vài vị các lão xong, La Thái Thanh nín thở đứng ở một bên chờ, các vị các lão đi ra, nhìn thấy quan bào thất phẩm của hắn ta thì không khỏi kinh ngạc, đều nhìn hắn ta vài lần, hiển nhiên là cảm thấy lạ mắt, rốt cuộc không có nhiều quan viên cấp thấp có thể được gặp vua.

Trong lòng La Thái Thanh có chút kiêu ngạo, một vị công công mặc áo tím đi ra, cười nói: “La đại nhân? Hoàng Thượng gọi ngài vào.”

Nội thị có thể mặc áo tím trong cung chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vị này lại hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, chắc hẳn là thái giám Đinh Đại được tin dùng nhất bên cạnh Võ Thành Đế, Đinh đại nhân này, đừng nhìn ông ta cả ngày cung kính hầu hạ ở bên cạnh Hoàng đế như nô bộc, lại nắm quyền cấm quân trong cung, năm đó cũng là người dẫn binh chinh phạt tứ phương với Hoàng đế vẫn còn là Hoàng tử. La Thái Thanh cũng không dám sơ sẩy, vội vàng khom người hành lễ: “Làm phiền công công.”

Đinh Đại nhìn hắn ta một cái hơi hơi nghiêng người không nhận lễ, cười nói: “Hoàng Thượng đang chờ đại nhân, mời.”

La Thái Thanh đi vào dưới sự dẫn đường của Đinh Đại, Cơ Băng Nguyên đang ngồi phía sau ngự án ở uống trà, ngẩng đầu nhìn thấy người tiến vào, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên mặt La Thái Thanh, La Thái Thanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đông cứng, trong lòng nghiêm nghị, vội vàng cúi đầu hành lễ.

Cơ Băng Nguyên đặt chén trà xuống, thuận miệng hỏi: “Dậy đáp lời đi.”

“Khanh đã đến phủ Công chúa đến nhận chức rồi nhỉ? Cát Tường Nhi thế nào?” Tuy trên mặt y luôn có vê nghiêm túc lãnh đạm, nhưng giọng điệu cũng được coi là ôn hòa.

La Thái Thanh hơi thả lỏng, trước kia đã biết nhũ danh của Hầu gia đúng là Cát Tường Nhi, cũng biết Cơ Băng Nguyên luôn kính yêu Trưởng công chúa, đương nhiên cũng rất quan tâm đến Hầu gia mà Trưởng công chúa để lại, vội vàng nín thở đáp lời: “Hầu gia đã khỏi phong hàn, sức khoẻ đã tốt hơn.”

Cơ Băng Nguyên gật đầu nói: “Bây giờ hắn không có trưởng bối quản thúc, chỉ sợ ở trong phủ sẽ bướng bỉnh, khanh đến nhận chức, phải khuyên nhủ nhiều, đừng để hắn lơ là, chờ hắn kết thúc hiếu kỳ về Thượng Thư Phòng học, trẫm sẽ kiểm tra học vấn của hắn.”

Giọng điệu của y vẫn lãnh đạm, tốc độ nói cũng chậm, mới chỉ nói mấy câu đã khiến La Thái Thanh cảm nhận được áp lực vô hình, hắn ta vội vàng cung kính đáp lời: “Bệ hạ yên tâm, bây giờ Hầu gia rất hiểu chuyện, hôm trước còn dặn dò chúng ta tặng quà lễ cho các vị thái sư dạy học ở Thượng Thư Phòng, lại lấy sách ra học, nói là sau khi ra hiếu các giáo viên sẽ khảo sát, thần trở về chắc chắn sẽ truyền ý chỉ của Hoàng Thượng.”

Cơ Băng Nguyên hơi cong khóe miệng: “Nếu học kĩ thì sẽ không cần vội vã tặng quà như thế. Có khi là khỉ con tính toán ngày tháng, biết sắp phải đội vòng kim cô, mới vội vã thu mua các vị đại học sĩ trước.”

Sắc mặt y vốn dĩ lạnh băng, nhưng lúc nói đến khỉ con, giọng điệu lại có chút bỡn cợt, hơi mất đi khí thế đứng đầu thiên han xây dựng ảnh hưởng đã lâu. La Thái Thanh cũng không nhịn được cong khóe miệng cười, hơi thả lỏng chút, trong lòng kinh ngạc Hoàng đế lại rất hiểu tính tình Hầu gia, bên ngoài nhìn lạnh như băng, không ngờ lại rất quan tâm đến vãn bối.

Quả nhiên Cơ Băng Nguyên lại nói: “Ôn tập cũng được, dù sao đã bỏ bê lâu như vậy, nhưng không cần vội vã, tổn thương tinh thần không tốt.”

Y quay đầu nói với Đinh Đại bên cạnh: “Lần trước trẫm đi xem hắn, hình như hắn vẫn ăn chay, hắn còn nhỏ tuổi, sao mà chịu được, ta thấy gần đi Ngự Thiện Phòng mới có hải sâm, tổ yến, Đinh Đại, lát nữa sai người đưa đến cho hắn.”

Đinh Đại vội vàng đáp: “Vâng, nô tài sẽ tự đi chọn, cũng xem còn có cái gì bổ dưỡng, sai người đưa đến Chiêu Tín Hầu phủ cả thể.”

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn La Thái Thanh: “Tuy trời lạnh, nhưng cũng nên để hắn hoạt động gân cốt nhiều vào ban ngày, mới không dễ dàng sinh bệnh.”

La Thái Thanh nói: “Bây giờ Hầu gia rất thích cưỡi ngựa bắn cung, mỗi ngày đều kéo cung tập bắn, cưỡi ngựa.”

Cơ Băng Nguyên hơi ngẩng đầu, có chút hứng thú: “Kéo cung?”

La Thái Thanh thấy tâm trạng Hoàng đế rất tốt, vội vàng nói: “Vâng, nhờ một vị thần xạ thủ xuất ngũ trong quân dạy, nghe nói lúc trước là thần xạ thủ dưới trướng Trưởng công chúa, bởi vì trong phủ quạnh quẽ, Hầu gia ngại không có bạn, mới để quản gia đi mua vài đứa trẻ tới, nói là muốn luyện cùng nhau.”

Cơ Băng Nguyên nghĩ một lúc mới nhớ ra: “Thần xạ thủ dưới trướng Trưởng công chúa, đó là Lan Dũng Huân đi, là một người trung nghĩa lại biết đúng mực, ông ta dạy dỗ cũng có thể yên tâm.” Y cũng không để ý: “Hết bệnh rồi lại bướng bỉnh nhiều hơn, kệ hắn đi, trong phủ to như vậy chỉ còn lại mỗi mình hắn, đúng là có chút cô đơn.”

Đinh Đại nói: “Không phải các công tử đất phiên sắp tới sao? Nô tài đã xem qua, tuổi tác đều xấp xỉ với Hầu gia, đến lúc đó đều cùng nhau học ở Thượng Thư Phòng, Hầu gia cũng có bạn.”

Cơ Băng Nguyên mới nhớ tới, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Tính ngày thì cũng sắp rồi.”

La Thái Thanh hiểu rõ trong lòng, vị trí hoàng hậu bỏ trống nhiều năm, trong cung cũng không có người, mấy năm trước các đại thần còn thượng tấu, xin Hoàng Thượng phong hậu tuyển phi, kéo dài dòng dõi, Hoàng Thượng vẫn luôn bỏ mặc, rốt cuộc năm trước đã hạ chỉ bảo các phiên vương đưa con trai dưới mười sáu tuổi vào kinh học.

Lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng tử đã không gần nữ sắc, chưa từng nạp thϊếp, trong quân sớm đồn rằng Hoàng Thượng bị thương trên chiến trường, không thể sinh con, tính tình lại lạnh nhạt, từ chối không phong hậu nạp phi, ý chỉ kia càng chứng minh Hoàng Thượng không thể có đời sau.

Thái Thường Tự lại cực kì bắt bẻ với con của các phiên vương, chỉ chọn những đứa trẻ có thiên phú, chỉ cần có chút danh tiếng không tốt thì đều trả về, càng khiến trong triều suy đoán lần này Hoàng Thượng muốn chọn người ưu tú nhận làm con thừa tự, nhưng mười sáu tuổi cũng quá lớn đi?

Có đại thần quyền cao chức trọng lại rất được lòng vua uyển chuyển nhắc nhở trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại cười nói: “Trẫm không kiên nhẫn chăm trẻ con, chọn người thông minh lại chăm chỉ, sau này cũng để các khanh bớt lo.”

Những lời này càng chứng thực suy đoán của các đại thần, tuy rằng không muốn, nhưng chỉ có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ, chọn lựa trong đám trẻ đã trưởng thành cũng tốt hơn là tự sinh ra một đứa không biết tốt xấu, chỉ cần là đích trưởng tử thì sẽ được thừa kế ngôi vua, cũng bớt đi lỗi lo phe phái, chỉ là đứa trẻ đã hiểu chuyện, đến lúc đó phiên vương sinh ra sẽ phát triển lớn mạnh, nhưng cũng may núi cao mà xa, chỉ cần dạy dỗ thật tốt…

Các thế lực trong triều đều âm thầm tính toán, các công tử tông thất còn chưa vào kinh, lý lịch của bọn họ và quan hệ nhà ngoại đã bị đưa lên bàn vô số đại lão, nghiền ngẫm tỉ mỉ.

Trong lòng La Thái Thanh suy nghĩ liên tục, nhưng vẫn không hiểu được ý của Hoàng Thượng phái mình đến Chiêu Tín Hầu phủ làm trưởng sử, vốn tưởng rằng hôm nay gặp vua, Hoàng Thượng sẽ giải thích, không ngờ chỉ để hỏi vài câu, tất cả đều là trưởng bối quan tâm đến vãn bối, không có một chút riêng biệt gì.

Còn có Chương Diễm…

Rốt cuộc La Thái Thanh không dám nói bậy, nhớ tới lần đầu được gặp vua, vẫn là trong Lộc Minh yến sau khi thi đỗ, Hoàng Thượng ban rượu, nhìn hắn ta nói: “La Thái Thanh phải không? Sách luận viết không tồi, đưa đến Lục Bộ học hỏi kinh nghiệm, làm vài việc trước, sau này sẽ là một vị quan cốt cán.”

Tuy chỉ nói như vậy, nhưng miệng vàng lời ngọc đều được các cử tử ngày đó nhớ kỹ, sau đó hắn ta đi nhậm chức, mỗi người đều biết lời của Hoàng Thượng, cho dù ghen ghét hắn ta, cũng không thể không khách khí, mãi đến khi trong cung gọi lần nữa, bảo hắn ta kế nhiệm trưởng sử phủ Công chúa.

Làm trưởng sử của phủ Trưởng công chúa đã qua đời? Một người giống như gia nô, đây không phải làm nhục sao?

Tất cả mọi người cực kì kinh ngạc, có người cười nhạo, có người nghị luận sau lưng, có người vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, hắn ta lại không chút do dự, ngày đó lập tức đến nhận chức.

Hoàng Thượng có ơn tri ngộ với hắn ta, hắn ta khó mà báo đáp, đến nỗi đi làm trưởng sử, chắc chắn cũng là Hoàng Thượng có thâm ý.

Cơ Băng Nguyên dường như không hề cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn ta, tỏ ra không để ý lắm, chỉ nhìn sắc trời bên ngoài, nói với La Thái Thanh: “Ngươi về đi, nghiêm túc làm việc.”

La Thái Thanh vội vàng dập đầu tạ ơn đi ra ngoài, lúc đang muốn ra cung, lại nhìn thấy ngự tiền nội thị Đinh Đại bên người Hoàng Thượng đi ra gọi hắn: “La đại nhân chậm đã.”

La Thái Thanh vội vàng cười nói: “Đinh công công có gì muốn dặn dò?”

Đinh Đại cười nói: “Bệ hạ thưởng hai bó lụa vân hạc vàng, ta đã bảo các tiểu nhân đi mở cửa kho lấy rồi, lát nữa đưa đi cùng với tổ yến, hải sâm của Hầu gia đến Hầu phủ, lúc đó đại nhân nhớ kiểm tra và nhận.”

La Thái Thanh mừng rỡ vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn, Đinh Đại xua tay bảo: “Không cần khách khí, không coi là thưởng chính thức, đây là tư khố của bệ hạ, đại nhân chỉ cần biết bệ hạ thưởng ngươi có lòng làm việc là được. Mặt khác còn muốn làm phiền La trưởng sử trở về truyền lời của ta cho Hầu gia.”

La Thái Thanh vội vàng nói: “Công công cứ nói.”

Đinh Đại cười hòa ái: “Cứ nói Hầu gia thưởng nô tài quà tết, nô tài dùng rất tốt, đa tạ Hầu gia thủ hiếu còn nhớ thương tại hạ, thay ta cảm ơn nhiều hơn.”

Trong lòng La Thái Thanh lộp bộp một tiếng, thấy Đinh Đại nói chuyện hoàn toàn không né tránh tiểu nội thị bên cạnh, thái độ thản nhiên, hiển nhiên cũng không cảm thấy nhận quà của ngoại thần có cái gì không phải, trong lòng hiểu rõ việc này đã được Hoàng đế biết, vội vàng nói: “Nhất định sẽ truyền lời, công công cứ yên tâm.”

Đinh Đại mỉm cười gật đầu, lại tiễn La Thái Thanh tới gần Huyền Vũ môn mới xoay người về.

Dọc theo đường đi, La Thái Thanh dần dần ngẫm lại, Hoàng Thượng triệu kiến, vừa để cảnh cáo, cũng là để thể hiện Hoàng Thượng yêu thích Chiêu Tín Hầu, Đinh Đại là thái giám thân cận nhất bên người Hoàng Thượng, không hề giấu giếm việc nhận quà của Hầu gia ở trước mặt mình, đương nhiên cũng là một tín hiệu, có nghĩa là Hầu gia không giống người bình thường ở chỗ Hoàng Thượng.

Nói như vậy, trưởng sử tiền nhiệm đột nhiên bị bãi miễn, Trưởng công chúa Định Tương qua đời, rõ ràng phủ Công chúa đã sửa thành phủ Chiêu Tín Hầu, nhưng vẫn giữ lại trưởng sử phủ Công chúa, trong này ắt có thâm ý, đa số người cho rằng đây là quân vương muốn mượn vinh sủng với Chiêu Tín Hầu phủ, để ổn định các tướng sĩ dưới trướng Trưởng công chúa.

Nhưng mà bây giờ xem ra, có lẽ, Hoàng Thượng chỉ là thương tiếc Hầu gia tuổi nhỏ mất đi chỗ dựa mà? Hoàng Thượng vẫn luôn ít lời, hôm nay lại toàn nói những lời dong dài vụn vặt, hiếm khi thấy được chút tình cảm riêng.

La Thái Thanh vừa nghĩ vậy, lại cảm thấy buồn cười, Hoàng Thượng chính là minh chủ hiếm có, thánh tâm khó dò, mình chỉ cần trung tâm nguyện trung thành vì Hoàng Thượng là được, nếu bây giờ ý của Hoàng Thượng là bảo mình trung tâm suy nghĩ cho Vân Hầu gia, vậy mình cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ lo trung tâm là được, hắn ta trở về Chiêu Tín Hầu phủ, lập tức muốn đi nói cho Hầu gia việc gặp mua, gọi thư đồng Tư Nghiên đến Tây phủ thông báo.

Tư Nghiên lại nói: “Hôm nay Hầu gia dọn về Đông phủ, lộn xộn, đại nhân không cần đến hậu viện, Hầu gia ở phòng khách, đang dẫn người của viện Trung Nghĩa Viện chọn đồng nhi.”

La Thái Thanh liền đi đến phòng khách, dọc theo đường đi quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người hầu tới tới lui lui vận chuyển đồ đạc, đệm chăn, trong lòng không khỏi vui vẻ, Hầu gia về Đông phủ ở, sau này càng tiện cho hắn ta, đi đến phòng khách, quả nhiên đã nghe được náo nhiệt từ xa.

Phòng khách rộng mở, người môi giới dẫn một đám bé trai để mọi người chọn lựa, các lão binh viện Trung Nghĩa đều có mặt, bình phẩm từ đầu đến chân: “Người này tuy rằng gầy, nhưng cơ thể rất nhẹ, đôi mắt sáng, là một tài năng trinh sát.”

“Ta thích rắn chắc, một cân hai, ta muốn đứa kia.”

“Ta thích ngoan, đứa kia ngoan ngoãn thành thật.”

“Gầy một chút, vóc dáng hơi nhỏ.”

“Không phải nói mất mùa mới bán trẻ con sao? Đương nhiên là không ăn no, cho ăn mấy bữa cơm là to ra ngay.”

“Thật ra, năm đó ta cũng phải vào trong quân mới được ăn cơm no.”

“Cũng do Trưởng công chúa nhân nghĩa, không để đám binh lính chúng ta thiếu một miếng cơm nào cẩ.”

“Haiz, khi đó vì để đánh thắng trận được ăn thịt bò, mà có thể gϊếŧ thêm mấy tên mọi rợ.”

“Thôi đi, lúc trước Trưởng công chúa mời đội tiên phong gϊếŧ địch nhiều nhất ăn cơm, ngươi đỏ mặt đến mức không dám ăn một miếng thức ăn nào, chỉ và cơm trắng, cho rằng ta không nhớ rõ sao?”

“Ha hả đại ca đừng cười nhị ca, chẳng lẽ ngươi hào phóng lắm sao, Công chúa kính rượu ngươi, ngươi còn chưa uống được một ngụm mà suýt nữa đã nuốt cả chén, Công chúa còn giải vây nói ngươi rộng lượng, khó trách gϊếŧ địch anh dũng, quả nhiên là một người đàn ông tốt.”

Các lão binh cười đùa châm chọc nhau, tất cả đều rơi vào trong hồi ức quá khứ.