- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 47: Vãng sinh
Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
Chương 47: Vãng sinh
“Chúng ta ra kinh đã sửa lại tên, Cơ Hoài Thịnh nói chúng ta là khâm sai đại thần với một Hầu gia hai tông thất quá bắt mắt, người khác vừa nhìn liền biết. Cho nên chúng ta phải giả trang thành một thương đội, ta là tiểu công tử nhà chủ của thương đội, Cơ Hoài Thịnh là đội trưởng thương đội, Cơ Hoài Tố là tiên sinh kế toán, Chu Giáng là thủ lĩnh hộ vệ, sau đó lại mời một đôi tiêu cục giương oai làm hộ vệ. Một nhóm trùng trùng điệp điệp mới không có lưu dân dám quấy rầy.”
“Nhưng trên đường có rất nhiều lưu dân, hỏi ai cũng nói Ngư Quan Khẩu ở Ký Châu đã vỡ, chắc là thật sự có thiên tai. Cơ Hoài Tố nói chỉ sợ phải xin Hoàng thượng hạ chỉ, đã các châu huyện ven bờ chuẩn bị phòng chống thiên tai.”
“Cơ Hoài Thịnh thật sự rất hiểu biết, hắn ta gọi một thủ lĩnh thực thun của thương đội nhà họ Chu đến, hóa ra việc làm ăn cũng phải có nhiều học vấn như vậy. Vận chuyển hàng gì, dẫn theo người nào, ăn ở chỗ nào, cái gì cũng có đạo lí riêng, ngay cả ta cũng muốn đi làm ăn.”
“Hôm nay trên đường Chu Giáng bị một ông lão kéo tay cầu xin mua con gái mình, Chu Giáng da mặt mỏng, ném cho người ta một xâu tiền. Kết quả dân đói bên cạnh đổ xô lên hết, hắn ta bị dọa đến mức xanh cả mặt, vất vả lắm mới chạy về được, còn bị Cơ Hoài Thịnh quở trách rất lâu, bảo hắn ta không được tùy ý bố thí trên đường.”
“Dân đói khắp nơi, thật đáng thương.”
Cơ Băng Nguyên đọc thư, nhíu mày, sau đó gọi Chương Diễm đến: “Hoàng Hà vỡ đê, trẫm muốn điều quân.”
Chương Diễm nghe xong liền hiểu rõ trong lòng: “Là đoạn nào ạ?”
Cơ Băng Nguyên nói: “Ngư Quan Khẩu ở Ký Châu.”
Chương Diễm suy nghĩ một lát đã hiểu ra: “Vậy thần đề nghị điều quân Ung Châu, đóng giữ chuẩn bị chờ lệnh chiến đấu trước?”
Cơ Băng Nguyên hài lòng: “Ừ, ngươi chú ý một chút, bây giờ Cát Tường Nhi đang ở Ký Châu.”
Chương Diễm cười: “Hoàng Thượng cũng nỡ để hắn ra ngoài, tuy nói học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, nhưng lũ lụt thường hay kéo theo bệnh dịch.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Cũng may bên kia có phân đường của Cửu Châm Đường.”
Chương Diễm khẽ giật mình: “Nếu như vậy thì phải nói trước với bọn họ chú ý bảo vệ thuốc men — loạn lạc hay bị trộm thuốc lắm.”
Cơ Băng Nguyên khẽ gật đầu, Chương Diễm lại hơi mất tập trung, một lát sau mới nói: “Không biết bây giờ Quân đại phu thế nào, lúc ấy Trưởng công chúa kéo cung bị thương cổ tay, cũng đều nhờ Quân đại phu trị hết.”
Cơ Băng Nguyên nói: “Lần trước nghe nói bây giờ Ngọc Hàm Cốc cơ bản đều do hắn ta quản lý, rất bận rộn.”
Chương Diễm cảm khái: “Trước kia Quân đại phu ra ngoài rèn luyện cũng là một thiếu niên nhanh nhẹn, chắc không lớn hơn Cát Tường Nhi bây giờ nhiều lắm. Mà chỉ trong chớp mắt, chúng ta đều già cả, cũng không biết Quân đại phu đã thành thân chưa.”
Vậy mà lại nhơ về chuyện cũ trước mặt vua, dù sao cố nhân cũng không còn mấy người.”
Cơ Băng Nguyên nhìn hắn ta một cái, Thanh Y quân sư ngày xưa luôn phóng khoáng tự do hăng hái, mặc một bộ quan phục màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, cũng vô cùng tuấn tú. Y bỗng nhiên nghĩ, trong lúc giữ đạo hiếu chỉ có mỗi Chương Diễm ở trong phủ, năm đó tiểu tử này cũng được coi như được là phong lưu phóng khoáng, nếu không cũng sẽ không cao ngạo đến mức từ chối cả Trưởng công chúa. Sau khi Vân thám hoa qua đời, Chương Diễm cũng coi như từng dạy bảo Cát Tường Nhi… Sẽ không phải… Chắc Cao Tín và Đinh Đại đều không nghĩ tới hắn ta đi.
Nghĩ đến điều này, Cơ Băng Nguyên chỉ cảm thấy như có một tia chớp bổ thẳng vào đỉnh đầu, gần như lập tức kiên quyết phủ nhận dưới đáy lòng.
Y âm u đánh giá Chương Diễm, đôi mắt quá nhỏ, nếu nhìn kỹ đúng là không già lắm, nhưng sự cao quý thanh nhã vì đã trải qua rất nhiều thăng trầm lại chỉ thuộc về người lớn tuổi trưởng thành. Đúng là rất có mị lực khiến người ta không cầm cực nổi… Cát Tường Nhi ngây thơ như vậy, trong nhà lại không có một trưởng bối nào…
Chương Diễm vốn đang đắm chìm trong trong suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng đế vẫn luôn lạnh lùng đang đánh giá mình bằng một loại ánh mắt phán xét bắt bẻ. Hắn ta đột nhiên cảm thấy rùng mình, liền cảnh giác cúi đầu xoay người hỏi: “Hoàng Thượng còn có gì muốn dặn dò không? Nếu như không có thì thần xin cáo lui trước.”
Hắn ta khẽ cong eo hành lễ, trên người lại mặc quan phục, ngay lập tức đã hoàn toàn giống một quan lại bình thường mờ nhạt trong đám quan lại khác. Sự kiêu ngạo phong lưu của Thanh Y quân sư ngày xưa đã biến mất trong nháy mắt. Cơ Băng Nguyên bất mãn ghét bỏ, kém xa trẫm. Y cũng không để ý vì sao mình lại đột nhiên sinh ra suy nghĩ so sánh vi diệu này, chỉ trầm giọng nói: “Đi xuống đi.”
===
Huyện Tế Vân là một huyện lớn nhất cách thành Ký Châu không đến trăm dặm, có rất nhiều thương đội đã sớm ở lại nơi này một đêm, để thuận tiến đến thành Ký Châu vào hôm sau.
Bọn họ đi vào khách điếm Phúc Thụy lớn nhất trong huyện. Tầng một tầng hai đều là quán rượu, tầng ba bốn và sân sau là phòng cho khánh. Lúc vào ở đã là xế chiều, trên đường phố có không ít người rộn ràng đi lại.
Trên tầng hai, Cơ Hoài Thịnh bao hết một đại sảnh lớn nhất, bốn người ngồi ở trong sửa sang lại đồ đạc, những người khác trong thương đội ngồi ở một bên, gần như chiếm nửa cái đại đường.
Chu Giáng đang vắt khăn nóng lau mặt, Vân Trinh đứng phía sau chải đầu cho hắn ta, Chu Giáng nói nhỏ: “Quá thảm rồi, ta chỉ thấy tiểu cô nương kia đáng thương, nghĩ rằng chắc mình cũng không cần đứa bé kia, nên mới cho ít tiền để ông ta không phải tìm những người khác bán. Ta nào biết được bọn họ lại trực tiếp liền nhào lên! A! Nhẹ thôi Cát Tường Nhi, nhẹ thôi, tha cho ta đi.”
Vân Trinh nói: “Để xem lần sau ngươi còn thương hương tiếc ngọc làm người tốt lung tung không.”
Cơ Hoài Tố nhìn Vân Trinh một cái, chỉ cảm thấy không ưa bầu không khí thân mật khăng khít của bọn họ. Rõ ràng kiếp trước hai người đã trở mặt, vô cùng xa lánh, Vân Trinh lại thích long dương… Chẳng lẽ đời này, Vân Trinh chọn hắn ta?
Cơ Hoài Tố ngờ vực vô căn cứ, càng nhìn hành động quen thuộc thân mật của bọn họ càng cảm thấy ghen tuông. Càng nhìn càng thấy tên Chu Giáng kia chỉ được cái mã, bề ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại trống rỗng, không thể so sánh được với mình trước kia. Chẳng lẽ kiếp trước Vân Trinh bị mình làm tổn thương, mới chọn tên đẹp mắt nhưng không dùng được này? Nếu mình cố gắng… dựa vào sự hiểu biết trước kia về Cát Tường Nhi hiểu rõ, chưa chắc là không có cơ hội.
Gã kiềm chế sự ghen tị, uống một hớp hết chén trà nóng. Thanh Tùng mỉm cười tiến lên: “Thiếu gia, vẫn là để tiểu nhân làm đi. Ngài ra ngồi với Chu thiếu đương gia đi.”
Sau khi bọn họ đổi tên, cách xưng hô cũng được thay đổi. Cơ Hoài Thịnh là Chu thiếu đương gia, Vân Trinh là Chu tiểu thiếu gia, Cơ Hoài Tố là Lan tiên sinh, cũng lấy họ mẹ giống Cơ Hoài Thịnh, dù sao họ Cơ là quốc họ, thực sự quá bắt mắt.
Vân Trinh mỉm cười buông lỏng tay để Thanh Tùng đến thay, nói: “Đúng là không quen cách gọi Chu đương gia.”
Cơ Hoài Thịnh chẳng hề để ý: “Ta lại cảm thấy rất quen, đi ra ngoài buôn bán thường hay phải đổi tên. Trước kia ta ra ngoài vẫn luôn dùng họ mẹ. Không ít người làm buôn bán đều cưới vợ ở khắp nơi, không phân biệt thê thϊếp hay con cả con thứ, bởi vậy các gia đình đứng đắn mới ghét bỏ thương nhân, không muốn gả con gái cho thương nhân xứ khác. Chỉ có loại người thích sính lễ phong phú lại không yêu thương con gái mới gả cho thương nhân thôi — phần lớn đều chỉ làm thϊếp.”
Mẫu phi hắn xuất thân thương gia, hắn ta là trưởng tử, từ nhỏ đã phải chịu không ít ánh mắt coi khinh. Nhưng hắn ta lại không cảm thấy nhục nhã, nói về chuyện này cũng rất bình thản, ngược lại đã khiến Vân Trinh sinh lòng kính trọng, quả nhiên đi đến ngồi bên cạnh hắn ta thật.
Chu Giáng khổ tu nhiều năm ở kiếp trước, không hỏi thế sự, bây giờ sống lại một đời, cũng cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này. Liền hỏi Cơ Hoài Thịnh: “Vậy lúc trước ngươi hành thương, có từng cưới cô vợ nhỏ nào chưa?”
Cơ Hoài Thịnh cười: “Con cháu tông thất muốn kết hôn nhất định phải được Hoàng Thượng đồng ý, được Tông Thất Ti phê mới được, sao có thể để chúng ta làm loạn chứ. Lần này tất cả đám con cháu tông thất vào kinh đều là chưa lập gia đình chưa có con cái.”
Hắn ta nhìn Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố cười nói: “Hôm trước ta nghe nói trong cung sắp đến lúc tuyển người. Bình thường trong cung phải thả một nhóm cung nữ, nữ quan quá tuổi ra trước, sau đó căn cứ vào số lượng đưa ra để giữ lại một vài người hầu cung nữ ở lại làm nữ quan thượng cung, nhưng không để lại thái nữ(*). Phần lớn đều là Tông Thất Tin chọn người tốt để tứ hôn cho con cháu tông thất, ta nghe nói hình như lần này sẽ chọn một người cho Tuần Dương quận vương.”
(*) Thái nữ là một danh hiệu của phi tần
Chu Giáng nghe xong thì cười trên nỗi đau của người khác: “Thật ư? Quá tốt rồi!” Thiên tử ban thưởng Quận vương phi, nói rõ người này tuyệt đối không có khả năng lấy được trữ vị nữ, dù sao Thái tử phi khác hẳn với thái nữ.
Lúc trước hắn ta bị Cơ Hoài Thanh đánh ngã ngựa, bây giờ hắn ta cười trên nỗi đau của người khác, những người còn lại cũng không nghi ngờ gì. Sau khi lau mặt rửa tay thì bắt đầu dùng cơm, dù sao đi một ngày, lại bị đám lưu dân vây đuổi, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi.
Bốn người đều được dạy dỗ nghiêm ngặt từ nhỏ, lúc ăn cơm trong phòng lặng ngắt như tờ. Bỗng nhiên có tiếng hòa thượng tụng kinh và tiếng chuông tiếng mõ truyền đến từ trên đường phố, chậm chạp kéo dài. Vốn dĩ ánh chiều chạng vạng tối đã mông lung, hòa với tiếng Phật xướng này khiến người ta bỗng có cảm giác xuất thế.
Cơ Hoài Tố run tay, chén trà rơi xuống sàn nhà nát bấy. Những người trong phòng đều hoảng sợ quay đầu nhìn gã, lại thấy mặt Cơ Hoài Tố trắng như tờ giấy, bàn tay run rẩy. Cơ Hoài Thịnh vội hỏi gã: “Sao thế? Mệt mỏi sao? Có chỗ nào không thoải mái? Có muốn gọi người đến xem không?”
Cơ Hoài Tố thu bàn tay vẫn đang run rẩy vào trong tay áo, một luồng khí lạnh lẽo bốc lên từ hai chânhai đầu gối cũng đau như bị kim đâm. Loại cảm giác tê liệt đau nhức kia giống như đang quanh quẩn trên hai chân vậy.
Gã miễn cưỡng cười nói: “Không có việc gì, chỉ là giật mình, nhớ tới một chút chuyện cũ không tốt.”
Cơ Hoài Thịnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Là thương gia phía đối điện đang đưa tay, chắc hẳn đang làm pháp sự, xem ra là một nhà giàu có. Hòa thượng đang niệm kinh siêu độ đi, không biết đang đọc cái, chỗ chúng ta cũng không phổ biến, trước kia ta chỉ thấy trong nhà đọc mỗi “Địa Tạng Kinh” thôi.”
“Là “Vãng Sinh Chú”.” Một giọng nói khàn khàn và mỏi mệt vang lên, lại là Chu Giáng trả lời.
Vân Trinh có chút bất ngờ, không nghĩ rằng Chu Giáng luôn sống phóng túng lại hiểu về Phật kinh, liền quay đầu nhìn Chu Giáng. Sắc mặt Chu Giáng cũng có chút không tốt, nụ cười lỗ mãng trước đó đã biến mất, hắn ta thấp giọng nói: “Tụng niệm trước Phật ngày đêm, tức diệt các tội tứ trọng ngũ nghịch thập ác báng phương, sẽ đạt được tất cả những mong muốn kiếp này.”
Ở kiếp trước, hắn ta thắp hương trước Phật, quỳ gối niệm kinh ba trăm nghìn lần suốt ngày đên, Phật Tổ mới xóa tan tội lỗi của hắn ta, để hắn ta sống lại, có thể đi đến bên cạnh Cát Tường Nhi của hắn ta để chuộc tội.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Trọng Sinh
- Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương
- Chương 47: Vãng sinh